Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Dịch:
Lúc em đọc lá thư này, tám phần mười tôi đã mất. Khả năng đi tây thiên cực lạc, khả năng gặp được Tây Mẫu nương nương ăn bàn đào, cũng có thể bị tát một cái rơi xuống địa ngục vào trong chảo dầu lăn qua lộn lại vì không chịu uống một chén mạnh bà thang.
Đương nhiên, cũng có khả năng bị đặt trong một cái hộp nhỏ, dài một mét tám mươi lăm ( có thể già rồi thì sẽ bị nhỏ lại) đốt thành tro bụi. Haizz, viết như thế răng cũng có chút đau, đột nhiên lại nhắc đến chuyện chết chóc.
Tôi đã quên không nhắc đến, lúc viết bức thư này tôi đã hai mươi tám tuổi. Hôm nay em nói cho tôi biết thân thế của tôi, em đem tin tức em và Thẩm Phàm điều tra được chậm rãi nói ra, mỗi thứ đều nói rất rõ ràng. Tôi không biết hôm nay tôi đã thể hiện bộ dạng gì, hẳn là rất trấn tĩnh. Bởi vì tôi đoán được.
Chỉ là vẫn như trước rất khó chịu.
Chuyện khi còn bé đa phần tôi đều không nhớ rõ, lần đó tai nạn xe bị thương cũng không nặng lắm, thế nhưng khả năng đầu bị chấn động vẫn có, rất nhiều chuyện đều không nhớ gì cả. Nhưng có một số chi tiết đứt quãng vẫn còn nhớ được một chút, ví như có một đứa trẻ xấu xa mắng chửi tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Biểu tình đầu tiên của ba mẹ khi tôi đến nhà, tôi cũng vẫn còn nhớ kỹ.
Tôi mơ hồ biết được mình là được ba mẹ nhận nuôi, nhưng bọn họ đối với tôi thật sự rất tốt. Những chuyện này đều đủ để bù đắp tất cả những khuyết thiếu. Khi còn nhỏ mỗi lần ăn xương hầm cách thủy đều là để tôi ăn trước, tôi lên trung học thiếu điểm cũng là ba tôi bỏ tiền cho tôi được vào học, còn phải đi mượn tiền khắp nơi khiến cả nhà chịu không ít khổ. Tôi không phải là con ruột của họ, nhưng mỗi khi nhớ tới, tôi đều mong muốn tương lai có thể kiếm được tiền để họ có được cuộc sống tốt. Sau đó chờ đến lúc ba mẹ ruột của mình đến muốn nhận mặt, tôi sẽ hung hăng quăng tiền vào mặt họ để bọn họ cút đi.
Thế nhưng có trời mới biết, cảnh tượng diễn ra trong đầu không bết bao nhiêu lần căn bản đều không dùng được.
Duy Duy hôm nay nói cho tôi biết chuyện hồ cá, tôi có ấn tượng.
Hồ cá này đã vô số lần xuất hiện trọng mộng của tôi, đúng là một chuyện cũ hoang đường. Ở trong đó có một khuôn mặt trung niên ôn hòa, tôi gọi y là ba, y nấu cơm cho tôi, dạy tôi biết chữ. Còn thường đến bên tôi, đem tôi bế lên thật cao, rồi xoay hai vòng. Sau đó còn như dỗ dành bé gái mà từ trong túi âu phục móc ra kẹo đường hình tiểu bạch thỏ thật lớn cho tôi.
Tôi vô pháp xác định y có phải là người em nói đến hay không, bất kể có phải hay không cũng khiến cho người ta cảm thấy thật châm biếm.
Em nói ra câu nói đầu tiên, tôi đã biết em muốn nói cái gì, song khi em nói ra ba chữ Chu Đông Truyện. Tôi lại vẫn như cũ khó có thể kiềm chế được mà rét run. Lúc đó tôi há mồm đem nước uống, em lại sửng sốt nhìn tôi. Tôi sau đó mới phát hiện ly nước trên tay tôi bên trong là nước nóng, mà cái ly trên tay cũng mơ hồ rung động theo tâm tình mình.
Một khắc đó, hai chữ cha ruột trở nên thật sinh động và chân thực, cũng đồng dạng trước nay chưa có khuôn mặt đáng ghét như tôi tưởng tượng.
Tôi cũng không nghĩ sẽ nhận lại y, cũng không muốn hận y. Thế nhưng trong lòng vẫn như trước khổ sở.
Nhưng đợi đến lúc tôi bình tĩnh trở lại, cảm xúc dày đặc cũng dần tản đi, tôi lại bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn. Tôi may mắn gặp được ba mẹ tôi bây giờ, cũng may mắn đã gặp được em.
Đây cũng là tôi nguyên nhân tôi viết bức thư này cho em.
Bởi vì đêm nay em luôn cẩn thận quan sát biểu tình của tôi, nhưng lại không hề biết vẻ mặt của mình lại càng khiến người khác đau lòng.
Em vẫn nghĩ đến tâm trạng của tôi, thậm chí đã suy nghĩ kỹ càng nếu như tôi không muốn nhận thức người thân nhưng họ ép buộc hoặc là tôi nghĩ đến muốn nhận lại họ nhưng lại có người cản trở thì phải làm thế nào. Em nói em đã có công ty độc lập của mình, không sợ bất luận kẻ nào áp chế, chỉ cần tôi vui vẻ, em cầm toàn bộ công ty theo tôi. Đem đao cùng tôi sinh tử, nhưng lại còn đem nó để sau mình.
Tôi giờ mới hiểu được em vì sao đột nhiên muốn thu mua lại công ty con. Em lúc nói lời này thần tình lạnh nhạt, thế nhưng tôi lại sát phong cảnh mà bật cười.
Em hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nói em lúc này như là một con sư tử đầy bá khí muốn bảo vệ tôi, chính là thấy chết không sờn lòng đem toàn bộ gia sản ra tùy thời cùng địch nhân đồng quy vu tận.
Em thấy buồn cười, nhưng tôi lại thấy trong một khắc em cúi đầu viền mắt lại ướt.
Lúc đó tôi nghĩ, tôi cuộc đời này điều duy nhất cảm thấy tiếc nuối chính là không thể đem hai chữ ” Đường Dịch ” viết vào trong hộ khẩu vợ chồng của mình.
Chuyện cha ruột đã sớm bị tôi ném ra sau đầu, tất cả thẫn thờ và tâm tình bất đắc dĩ đều bị sợ hãi càng to lớn thay thế. Tôi trước nay chưa từng sợ mất đi em, trước nay cũng chưa từng sợ em sẽ chịu ủy khuất.
Cho nên tôi thừa dịp em ngủ mà viết bức thư này.
Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi cũng nhất định đem hết toàn bộ sức lực của mình ra để em không cảm thấy bất kỳ ủy khuất gì. Giả như, vạn nhất sau này tôi ra đi trước. Đường Dịch, đồ vật phía dưới là toàn bộ tôi có. Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho em, thế nhưng đừng khổ sở, mặc kệ tôi ở nơi nào, tôi đều yêu em.
( Tôi họ Cố, tên Ngôn đình, 28 tuổi, quê quán: thành T. Kiếp này tôi chỉ có một người vợ, họ Đường, tên Dịch
Tài sản trên danh nghĩa của tôi: Ngân hàng cố định khoản 320 vạn, cổ phiếu khoản 85 vạn, bất động sản trong trung tâm thành T trên đường Giang Hoài số 28, khu hoa viên lục sắc phòng 6402, diện tích 88 thước vuông. Xe volvo S60.
Giả như tôi bất hạnh bị bệnh, hoặc bất ngờ ngoài ý muốn qua đời. Tài sản tôi sở hữu sẽ vô điều kiện tặng cho vợ mình là Đường Dịch). Chỉ nguyện cậu ấy có thể cả đời trải qua suôn sẻ bình an.
Cố Ngôn Đình.
Ngày 26, tháng 12, năm 200X.