Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng
  3. Chương 39: Lý do
Trước /79 Sau

Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 39: Lý do

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

    Hơi thở của Trữ Vệ phất qua mặt Nhạc Tâm, làm cô hơi ngứa chút. Nhạc Tâm thuận thế nhón chân lên, hôn một cái lên khóe miệng anh, vừa chạm vào đã rời đi ngay.

    Cô cười một tiếng tựa như con mèo trộm cá.

    Tim Trữ Vệ đập thình thịch, ngón tay trượt vào túi quần, đầu ngón tay chạm đến chiếc nhẫn lạnh buốt.

    Mảnh rừng nho này không quá lớn, nhưng nho ra quả nhiều đến mức khác thường, từng chùm từng chùm từ cành nho rủ xuống, lít nha lít nhít. Trái nho màu đỏ tím trong suốt căng mọng phảng phất muốn tràn ra nước ngọt.

    "Nhạc Tâm..."

    Trữ Vệ dùng một cái tay khác nâng cằm Nhạc Tâm lên, đè thấp giọng, vừa từ tính lại mê hoặc.

    Nhạc Tâm cho là anh muốn hôn nên cô nhắm nghiền hai mắt.

    Trữ Vệ: "..."

    Nhắm mắt lại anh cầu hôn thế nào đây?

    Không đúng, anh không nên nâng cằm cô lên, hẳn là giơ nhẫn lên trước mắt cô. Thao tác sai, nên sửa như thế nào? Trữ Vệ nắm vuốt chiếc nhẫn, nhất thời lâm vào trầm tư.

    "Hai vị đang tuyên dâm giữa ban ngày sao?" Bóng đèn Bắc Hòa nhô cái đầu trọc ra.

    Trữ Vệ cuống quít nhét nhẫn vào túi, Nhạc Tâm mở mắt ra, hai người cùng quay người, rất ăn ý nhìn về phía Bắc Hòa không thức thời, động tác, thần thái y như nhau.

    Bắc Hòa bị ép ăn một ngụm thức ăn cho chó: "..."

*Thức ăn cho chó = cẩu lương (xuất phát từ khái niệm gọi những người chưa có đôi có cặp là “cẩu FA”): là những hành động thân mật tình tứ của những người yêu nhau khiến FA nhìn vào tan nát con tym.

    Hắn không sợ hãi, chỉ chỉ Trữ Vệ, dùng giọng điệu của trưởng bối: "Anh, đi theo tôi sang bên này hái nho." Hắn nói với Nhạc Tâm: "Nam nữ chưa lập gia đình  vẫn nên tránh tị hiềm, đừng trừng tôi, tôi đại diện cho Đạo Nhất Tiên Quân giám sát hai người."

    Đứa nhỏ này có chút ngứa da. Nhạc Tâm xem như hiểu rõ vì sao các cặp nam nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt thích ở chỗ riêng tư, không muốn có bóng đèn*, quá vướng bận. Có Bắc Hòa ở đây, bọn không thể tiếp tục hôn nữa, cô đành mặc Bắc Hòa gọi Trữ Vệ đi. Cô đã nhìn ra Bắc Hòa có lời muốn nói với Trữ Vệ.

*bóng đèn: kẻ phá đám, cản trở, gây mất hứng.

    Được rồi, yêu thương bé con tư duy còn kém là trách nhiệm của người làm cha.

    Bắc Hòa mang Trữ Vệ vòng qua một ngã rẽ rồi nhìn lại phía sau, thấy Nhạc Tâm không để ý bên này mà đang hết sức tập trung hái nho, hắn vội vàng kéo Trữ Vệ ngồi xổm xuống dưới giàn nho, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi anh định cầu hôn?"

    Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn.

    Trữ Vệ gật đầu. Cho nên, hắn cố ý cắt ngang? Chẳng lẽ hắn không muốn thấy Nhạc Tâm gả cho anh?

    Trữ Vệ căng thẳng.

    "Chớ khẩn trương, nể tình mười xe đồ ăn vặt kia, tôi sẽ không ngáng chân hai người. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, tôi vẫn còn hiểu được đạo lý này, nhưng lmà... " Bắc Hòa vừa chăm chú vừa nghiêm túc: "Anh tính cầm nhẫn trực tiếp cầu hôn?"

    "Không có âm nhạc, không có hoa tươi, một chút cảm giác nghi thức cũng không có!"

    "Thiếu niên, tôi  bảo anh cái này, cầu hôn cần có cảm giác nghi thức mới được. Anh nhớ lại tình tiết trong phim thần tượng đi, có phải đều xếp hình trái tim, kéo đàn violon gì đó hoặc là tự gảy đàn ghita. À, anh biết gảy đàn ghita không?"

    Trữ Vệ: "Không biết, nhưng tôi đánh đàn piano cũng tạm được."

    Lần đầu tiên anh cầu hôn, bao hết phòng ăn, kéo đàn violon cũng không thành công. Chẳng lẽ nguyên nhân thất bại là bởi vì anh không đích thân kéo đàn violon?

    Bắc Hòa bày mưu tính kế: "Piano? Quá lớn, không dễ mang theo, còn cần một nơi đặc biệt. Đương nhiên, cầu hôn cũng phải xem thời gian, hôm nay lịch Thiên Nông là số lẻ, không tốt, cầu hôn chắc chắn sẽ không thành công. Cầu hôn giống như đánh trận, phải thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, anh hiểu không?"

    Trữ Vệ không hiểu lắm, thậm chí cảm thấy hắn đang nói bậy. Nhưng Bắc Hòa là người nhà mẹ đẻ của Nhạc Tâm, anh có thể đắc tội sao? Tất nhiên không thể, cho nên Trữ Vệ gật đầu xác nhận tỏ vẻ đã hiểu.

    Bắc Hòa dương dương tự đắc, phân tích cầu hôn như thế nào, các phương diện cầu hôn ra sao rất ra dáng có kinh nghiệm.

    Trữ Vệ thừa cơ nịnh hót: "Trông anh có vẻ cầu hôn rất nhiều lần rồi."

    Bắc Hòa: "..." Trúng tim.

    Tìm hiểu về “độc thân từ trong bụng mẹ” thử xem?

    Đã nhắc đến cái này, Bắc Hòa thuận thế hỏi anh: "Tôi không có đối tượng, muốn tìm một em gái trẻ đẹp có tiền, anh giới thiệu cho tôi một người nhé?"

    Trữ Vệ nhìn cái đầu trọc của hắn, hơi có chút chần chờ.

    Bắc Hòa hiểu sai ý, cho là không có nhiều cô gái trẻ đẹp có tiền, hắn nhịn đau nói: "Nếu như không thể xinh đẹp, tối thiểu phải có tiền."

Nhạc Tâm đang đi tới vừa hay nghe được câu cuối cùng này, cô đỡ trán, Bắc Hòa, giữ chút thể diện cho thần tiên đi.

    Cô kéo Trữ Vệ qua, gần mực thì đen, chớ có làm hư bạn trai đơn thuần ngốc nghếch đáng yêu của cô.

    Nhạc Tâm không biết, bởi vì Bắc Hòa chen vào, cô bỏ lỡ một màn cầu hôn.

    Đúng vậy, sau khi bị Bắc Hòa tẩy não, Trữ Vệ cảm thấy mình cầu hôn quá mức qua loa, anh cần bàn bạc kỹ hơn, phải có đầy đủ càm giác nghi thức mới được. Anh vỗ vỗ cái nhẫn trong túi, từ bỏ suy nghĩ cầu hôn.

    Thiên thời địa lợi nhân hoà.

    Chuyện lãng mạn nhất trên đời chính là hai ta cùng nhau đi đưa nho. Nhạc Tâm mang Trữ Vệ cùng đi đưa nho, tổng giám đốc bá đạo Trữ Vệ vô cùng vui vẻ góp một viên gạch cho sự nghiệp buôn bán của bạn gái, làm người đàn ông đứng phía sau bạn gái, đây là điều nên làm. Đưa xong, Nhạc Tâm mời Trữ Vệ ăn cơm.

    Một quán nướng giấu ở trong ngõ nhỏ, hương vị tốt, dùng nguyên liệu tươi mới, giá tiền không đắt.  Cô nàng trạch nữ mũm mĩm đề cử cho cô.

    Nhạc Tâm vui vẻ ăn uống, cô quyết định, lần sau đư thêm mấy cân nhocho cô ấy.

    Tiệm khá đông, Nhạc Tâm và Trữ Vệ ngoại hình xuất sắc, hai người đứng chung một chỗ trai tài gái sắc, rất gây sự chú ý, người đi qua đi lại cũng không khỏi nhìn nhiều mấy lần. Trữ Vệ không phải quá thích người khác nhìn bạn gái của mình, anh nghiêng  người che khuất Nhạc Tâm.

    Bạn gái là của anh, người khác nhìn nhiều, anh lại phải chịu thiệt một ít.

    Nhạc Tâm biết nhưng không nói toạc, Trữ Vệ ngẫu nhiên có ham muốn chiếm hữu, kỳ thật càng khiến cô cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong lòng Trữ Vệ. Được người khác toàn tâm toàn ý bảo vệ như thế này, cô vừa thích vừa hưởng thụ. Tựa như ở trong lòng Trữ Vệ, điều quan trọng nhất thế gian, chính là cô.

    Ăn xong đồ nướng, lúc tay nắm tay tản bộ, Nhạc Tâm hỏi Trữ Vệ chuyện ba anh, cô không muốn lộ chuyện suýt chút nữa lấy tiền của ba chồng tương lai, hỏi: "Ba anh gần đây thế nào?"

    Trữ Vệ hoàn toàn không biết gì cả: "Emmuốn gặp ba anh? CHuyện này không tốt lắm..."

    Nhạc Tâm: "?"

    "Không không không, em đừng hiểu lầm, đột nhiên gặp ba mẹ, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt..." Trữ Vệ tự cảm thấy đã nói nhầm vội vã giải thích.

    Nhạc Tâm bị anh chọc cười: "Gặp ba mẹ anh, người nên làm chuẩn bị tâm lý hình như là em?"

    Cầu hôn thành công trước rồi mới ra mắt ba mẹ. Đây là chân lý mà Trữ Vệ tin từ tứ tới nay, nhưng anh còn chưa cầu hôn, bạn gái đã muốn ra mắt ba mẹ, anh không khỏi kinh ngạc. Được rồi, vì Nhạc Tâm, vậy ra mắt ba mẹ trước rồi cầu hôn.

    Trữ Vệ hạ quyết tâm: "Được rồi, anh sẽ sắp xếp một chút, em xem ngày nào thì đẹp?"

    "Đẹp cái gì? Gặp ba mẹ?"

    Nhạc Tâm: "..."

    Cô vội nói: "Ý em không phải như thế, không ra mắt ba mẹ."

    "Không phải sao..." Trữ Vệ thất vọng.

    Nhạc Tâm lung lay tay anh: "Em chỉ tùy tiện hỏi một chút."

    "Ừ." Biệt thự gần ngay trước mắt, Trữ Vệ dừng bước lại: "Ba mẹ anh không ở nhà, đi thăm ông bà ngoại anh rồi."

    Vì chuyện ba mẹ bỏ trốn, anh chưa từng gặp ông ngoại bà ngoại, Trữ Vệ cũng không nhắc đến, không cần thiết, không liên quan đến chuyện tình cảm của anh với Nhạc Tâm.

    Trữ Vệ cường điệu: "Ba mẹ anhđêm nay không ở nhà." Trong biệt thự không có ai.

    Anh muốn Nhạc Tâm ở lại.

    Nhạc Tâm khẽ hôn anh: "Bắc Hòa đang chờ em về."

    Trữ Vệ lưu luyến không rời, rất không muốn tách nhau ra, hận không thể thu nhỏ Nhạc Tâm, giờ giờ phút phút cất vào trong túi. Nhưng anh biết không thể.

    Llúc nào anh mới có thể lấy Nhạc Tâm về nhà?

    Trữ Vệ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, luật hôn nhân của nhân gian có thể bảo vệ hôn nhân của người với tiên không? Anh lo lắng, sau khi tạm biệt Nhạc Tâm lập tức lên mạng tra tìm tư liệu về phương diện này, kết quả trên mạng đều nói tình yêu của người với tiên không có kết quả tốt.

    Trữ Vệ: "..." Rất muốn đập máy tính.

    Khi Nhạc Tâm trở lại sân nhà Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt ngồi ở trên đầu tường nhìn mặt trăng, Hạ Văn Tuấn không biết tung tích.

    Nhạc Tâm không để ý cô ấy, về phần Hạ Văn Tuấn như thế nào, cô càng không quan tâm.

    Bắc Hòa lại gần, hít hà khắp người cô, cái mũi chó cực kỳ thính ngửi thấy mùi đồ nướng, hắn buồn bã nói: "Nhạc Tâm, cô trọng sắc khinh thì thôi đi, ăn cơm thế mà không gọi tôi, quá đáng!"

    "Anh ăn lắm như thế, tôi không đủ tiền."

    "Không thể để bạn trai cô trả tiền? Tôi cảm thấy anh ấy rất vui lòng mời tôi ăn cơm."

    Nhạc Tâm há mồm muốn nói, Bắc Hòa đưa tay ngăn cản: "Tôi đã biết, phái nữ thời đại mới phải độc lập tự chủ, đừng đọc thơ, tôi mù chữ nghe không hiểu."

    "Vừa nghe được tin tức, Long Tú muốn đính hôn." Bắc Hòa nghĩ nghĩ: "Nói chính xác, là Long Vương muốn đính hôn cho Long Tú. Long Tú không chịu, cô ấy nói mình còn nhỏ, vẫn là một bé con."

    Nhạc Tâm: "Vì sao?" Long Vương luôn luôn cưng chiều Long Tú, sao lại đột nhiên không quan tâmtâm tư của Long Tú mà đính hôn cho cô ấy?

    Bắc Hòa sờ lên cái đầu trọc của mình: "Việc này trách tôi."

    Nhạc Tâm không thể tin: "Thỏ không ăn cỏ gần hang, anh xuống tay với Long Tú rồi?"

    "Chớ có nói hươu nói vượn!" Bắc Hòa nổi giận, hắn chỉ chỉ cái đầu trọc của mình: "Lúc trước tôi nóng đầu đi cạo đầu trọc, Long Tú học theo, hai chúng tôi dùng hai cái đầu trọc thề với mặt trăng, một ngày nào đó phải đánh bại Huyền Nhất chân nhân, báo thù cho cô, xả hết uất ức trong lòng."

    "Long Tú là một cô gái lại cạo đầu trọc, Long Vương cho là cô ấy tuổi còn trẻ đã khám phá hết hồng trần, muốn xuất gia làm ni cô, mặc cho Long Tú giải thích thế nào cũng không tin. Đoạn hồng trần mới có thể xuất gia, vì không cho Long Tú xuất gia ông ấy quyết định đính hôn cho Long Tú, dùng hôn ước ràng buộc cô ấy."

    "Cho nên, Long Tú muốn đính hôn. Nhưng mà cô biết đấy, với tính cách của Long Tú, cô ấy nhất định sẽ không chịu."

    Nhạc Tâm có dự cảm không tốt: "Cho nên?"

    "Cho nên, Long Tú lập tức sẽ tìm chúng ta nương tựa." Bắc Hòa bổ sung một câu: "Nghe nói vị hôn phu Long Vương tìm cho cô ấy rất dính người, đoán chừng cũng sẽ theo tới."

    Nhạc Tâm: "..."

    Thiếu niên à, thần tiên tự ý hạ phàm thật sự phải chịu trừng phạt.

    Lúc Bắc Hòa hạ phàm, Nhạc Tâm gửi thư phép xin lên tiên giới, nói là Bắc Hòa đến thăm người thân, —— thăm cô. Có đủ lý do, quang minh chính đại.

    Long Tú lại đến, ôi, vị hôn phu chưa cưới của Long Tú cũng có thể tới. Thế cô nên bịa lý do gì đây?

    Nhân gian tịch mịch, cho nên, ba thần tiên hạ phàm đến chơi mạt chược với cô sao?

    Nhạc Tâm: "..."

    Nàng chỉ muốn yên lặng yêu đương, bình bình đạm đạm làm thầm thổ địa mà thôi.

    Không buồn không lo Bắc Hòa đang thở dài: "Ba chúng ta cùng lớn lên, cô với Long Tú đều có kết cục, chỉ có một mình tôi cô đơn. Nhạc Tâm, cô hỏi bạn trai cô xem đã tìm được cô gái nào phù hợp để giới thiệu cho tôi chưa?"

    "Anh đừng hại con gái nhà lành vô tội." Nhạc Tâm sầu rụng tóc, vội mở một hộp đồ ăn vặt ăn xả stress.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Chân Dung Phong đến nhà, vừa gặp đã nịnh nọt Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm đại nhân quả nhiên có đức độ, khác với kẻ tục tằn như chúng tôi. Tôi đã gửi lời đến ông Trữ, tuyên bố lần này không lấy tiền vì báo đáp lần trước ông ấy gánh chịu nhiều tổn thất cho Huyền Môn chúng tôi. Nhạc Tâm đại nhân, bây giờ chúng ta đi luôn sao?"

    Từ trong lời của Trữ Vệ,, Nhạc Tâm đã biết Trữ Bốc Phàm đang ở nhà ông ngoại bà ngoại Trữ Vệ. Ừm, ba mẹ chồng tương lai, ông ngoại bà ngoại tương lai, cô gặp một lần vùa đủ.

    "Nhạc Tâm đại nhân..."

    "Đừng gọi đại nhân, nghe khó chịu."

    Chân Dung Phong châm chước: "Gọi là cái gì?"

    Con Dấu cười hì hì đề nghị: "Gọi ba?"

    Chân Dung Phong: "..." Chúng ta còn là bạn bè sao?

    "Gọi tên tôi là được." Nhạc Tâm vô tình nói.

    Chân Dung Phong không dám gọi, hắn đổi đề tài: "Đúng rồi, ông Trữ hỏi thăm ngài."

    Nhạc Tâm khẩn trương: "Ông ấy hỏi gì?"

    Lúc này, Bắc Hòa nhô cái đầu trọc từ một đống đồ ăn vặt ra: "Hình như tôi nghe thấy ba Trữ của tôi?"

    Bị Bắc Hòa xuất hiện làm giật nảy mình, trước đó Chân Dung Phong không hề cảm giác được sự tồn tại của Bắc Hòa. Đó là một cao nhân, Chân Dung Phong có phán đoán, chẳng lẽ hắn cũng là thần tiên, giống Nhạc Tâm đại... Phi, Nhạc Tâm đại nhân nói không gọi đại nhân, giống ba Nhạc Tâm sao?

    "Đây là?" Chân Dung Phong hỏi Nhạc Tâm, cái đầu trọc sáng chói của Bắc Hòa hình như cũng không bình thường.

    Tâm tư Nhạc Tâm đang đặt ở chuyện Trữ Bốc Phàm tìm Chân Dung Phong nghe nghe ngóng cô, cô nhắn tin hỏi Trữ Vệ: "Ở trước mặt ba anh, anh từng nhắc tới em sao?"

    Trữ Vệ đáp: "Ông ấy biết em là Nhạc Tâm."

    "!"

    Cho nên, ba chồng tương lai của cô biết cô, vậy lúc sau gặp mặt, không phải người mướn gặp người bắt quỷ, mà là ba chồng tương lai gặp con dâu tương lai.

    Áp lực thật lớn.

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Ma Bệnh Viện

Copyright © 2022 - MTruyện.net