Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Buông tôi ra!" Mặt Lâm Cẩn xanh mét, bị Lê Hi ấn ở trên bàn, hai tay dùng sức giãy giụa, "Tôi biết anh không có say, anh mau đứng dậy cho tôi!"
Lê Hi mắt điếc tai ngơ, đôi mắt tràn ngập tơ máu đỏ tươi, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt Lâm Cẩn: "Thực xin lỗi, Tiểu Cẩn, tôi thật sự rất muốn cậu!"
Nói xong hắn vội vàng cởi quần áo Lâm Cẩn.
"Cút ngay!" Lâm Cẩn thật sự vô cùng tức giận.
Thời điểm ra sức giãy giụa, tay bỗng nhiên đụng phải một vật thể bóng loáng lạnh lẽo, cậu không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy nó hướng đầu Lê Hi hung hăng đập một cái!
Rầm!
Chai rượu bị đập đến vỡ nát, rượu văng tung toé.
Cùng lúc đó, một cổ chất lỏng màu đỏ tươi chậm rãi từ trên trán Lê Hi chảy xuống.
"Cậu muốn đập chết tôi hay sao?" Lê Hi khó có thể tin mà nhìn Lâm Cẩn, "Tôi đối tốt với cậu như vậy, con mẹ nó cậu lại muốn đập chết tôi a!"
Lâm Cẩn cái gì cũng không nói, tranh thủ lúc Lê Hi còn đang phát hoả, một tay đem người đẩy ra, sau đó nhanh chóng bước đến cửa.
Phía sau truyền đến thanh âm sâu kín của Lê Hi: "Cậu hiện tại.......có phải đặc biệt chán ghét tôi hay không?"
Động tác mở cửa của Lâm Cẩn ngừng một chút, quay lại nhìn Lê Hi vẫn đang ngã ngồi trên mặt đất, lắc lắc đầu: "Tôi không chán ghét anh."
Lê Hi "Ha" mà cười một tiếng, khóe môi hàm chứa sự tự giễu nồng đậm: "Đúng vậy, cậu không chán ghét, nhưng cũng không thích tôi."
Máu từ trên trán chảy dọc xuống khuôn mặt, quần áo bị rượu làm ướt hơn phân nửa, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Lâm Cẩn thấp giọng nói: "Tôi ra ngoài gọi người tới."
Cậu bước nhanh đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên đi đến, vừa thấy Lê Hi như vậy, kinh hoảng nói: "Lê thiếu, để tôi đưa ngài đến bệnh viện!"
"Lâm Cẩn đâu?" Lê Hi hỏi.
"Lâm tiên sinh đi rồi." Nhân viên vừa trả lời vừa dìu hắn đi.
Vừa mới nói xong, Lê Hi đột nhiên nắm lấy chai rượu trên bàn ném vào tường!
Nhân viên sợ tới mức nhanh chóng lùi về, sắc mặt trắng bệch, thở mạnh cũng không dám.
Lê Hi thường xuyên tới hội sở này chơi, rất nhiều nhân viên đều biết hắn tính tình tốt, ra tay hào phóng, đêm nay vẫn là lần đầu tiên hắn ở hội sở phát hỏa.
Nhân viên thầm nghĩ, vừa rồi Lâm tiên sinh kia rốt cuộc là có địa vị gì, thế nhưng lại dám chọc cho Lê thiếu tức giận.
*******
Kiều Tiểu Hân mở cửa cho cậu, oán giận nói: "Cậu mà còn không trở lại, con của cậu liền......!A, sao trên người của cậu toàn là mùi rượu vậy? Cậu đi uống rượu hả?"
"Không có." Lâm Cẩn theo thói quen kéo kéo khóe môi, ý đồ làm chính mình thoạt nhìn càng nhẹ nhàng một chút, nhưng ánh mắt lộ sự mệt mỏi đã bán đứng cậu.
Kiều Tiểu Hân hồ nghi mà nhìn nhìn Lâm Cẩn.
Thấy thần sắc cậu vẫn như thường, xác thật không giống bộ dáng đã uống say, liền nói: "Được rồi, mình thấy cậu cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Trong lòng Lâm Cẩn ấm áp, chân thành nói: "Cảm ơn cậu đã chờ mình về, ngủ ngon."
Kiều Tiểu Hân ngáp dài, lười nhác mà phất phất tay, tỏ vẻ đã biết.
Lâm Cẩn tắm rửa xong đi ra đã nghe được điện thoại vang lên không ngừng, cầm lấy nhìn, là Thịnh Diễn Chi gọi.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, lúc này Thịnh Diễn Chi còn gọi điện cho cậu làm gì?
Lâm Cẩn buồn bực mà tiếp điện thoại.
Giây tiếp theo, thanh âm chất vấn của Thịnh Diễn Chi liền truyền đến: "Tại sao lâu như vậy mới tiếp điện thoại? Cậu đang làm gì?"
Lâm Cẩn giải thích nói: "Tôi vừa rồi đi tắm, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại."
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối lời giải thích này không phải rất vừa lòng, tức giận nói: "Được rồi, mau lăn trở về đi."
Lâm Cẩn một chút cũng không nghĩ sẽ trở về nhìn hắn cùng Giang Tinh Thần khoe ân ái, cũng không nghĩ sẽ bị bọn họ châm chọc mỉa mai, liền thử nói: "Tiểu Nặc đã ngủ rồi.
Nếu không ngày mai tôi sẽ trở về đi? Hơn nữa nếu hiện tại tôi trở về, khả năng sẽ quấy rầy đến anh và Giang tiên sinh......"
"Tinh Thần trở về rồi." Thịnh Diễn Chi không kiên nhẫn đánh gãy lời Lâm Cẩn.
"Hả?" Lâm Cẩn hơi hơi sửng sốt.
"Cậu cho rằng Tinh Thần cũng mặt dày mặt dạn giống như cậu hay sao!" Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói, "Thôi, tùy cậu.
Nhưng ngày mai cậu phải lăn trở về cho tôi, miễn cho lại làm hư chuyện của tôi!"
Nghe được Lâm Cẩn thành thành thật thật mà đáp ứng, tâm tình bực bội của Thịnh Diễn Chi mới tốt hơn một chút.
Hắn sở dĩ phiền lòng, kỳ thật cùng Lâm Cẩn không có quan hệ, chẳng qua giống như thói quen đem hỏa khí phát tiết ở trên người Lâm Cẩn.
Nửa giờ trước, Giang Tinh Thần uyển chuyển mà ám chỉ đêm nay muốn lưu lại, nhưng Thịnh Diễn Chi lại phát hiện chính mình đối với hắn thế nhưng không có cảm giác ở phương diện kia.
Điều này làm Thịnh Diễn Chi nhớ tới lời của Lâm Cẩn lúc trước: Tôi thật lòng kiến nghị anh đi tìm Giang Tinh Thần, tôi tin tưởng hắn sẽ không cự tuyệt anh, trừ phi anh đối với hắn không đứng dậy nổi.
Đêm nay cũng không biết tại sao lại thế này, hắn đối Giang Tinh Thần thật đúng là không có cảm giác gì, ngược lại khi nghĩ đến gương mặt của Lâm Cẩn, hạ thân lại một trận căng chặt.
Không có biện pháp, Thịnh Diễn Chi đành phải kêu chú Dương lái xe chở Giang Tinh Thần về.
Giờ phút này bóng đêm đã buông xuống, gần như che lấp toàn bộ căn biệt thự.
Thịnh Diễn Chi ngồi trên sofa cửa sổ sát đất, ấn đường hơi chau lại, rượu vang đỏ trong ly bị hắn nhẹ nhàng lay động vài cái, sau đó một ngụm uống hết.
Chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu đi xuống, không chỉ không có làm cho hắn bình ổn, ngược lại càng làm cho hắn thêm phiền lòng.
Dương quản gia đi tới, nhắc nhở nói: "Thiếu gia, không còn sớm, ngài sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt mà ừ một tiếng, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Thằng nhóc kia thật sự lớn lên rất giống tôi?"
"Ngài là nói con trai của Lâm tiên sinh sao?"
"Ừm."
"Xác thật rất giống." Dương quản gia nói, "Nếu là lão gia tử cùng lão phu nhân nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng ngài gạt bọn họ đi sinh một đứa nhỏ bên ngoài."
Thịnh Diễn Chi cười nhạo: "Lớn lên giống tôi thì liền cho rằng đó là con của tôi sao? Thế giới này lớn như vậy, việc lạ gì mà chẳng có, người giống người cũng là việc bình thường thôi."
Dương quản gia gật đầu: "Ngài nói phải."
Tuy nói như vậy, nhưng Thịnh Diễn Chi lại gọi điện thoại cho Trịnh trợ lý.
Trịnh trợ lý vừa mới tiếp, liền nghe thấy boss nhà mình không cao hứng nói: "Con trai Lâm Cẩn là người phụ nữ nào sinh cho cậu ta?"
Trong lòng Trịnh trợ lý căng thẳng, boss không phải là đang ghen đi?
Cậu âm thầm kêu khổ, căng da đầu nói: "Thịnh tổng, thực xin lỗi, cái này tôi vẫn chưa điều tra ra......"
"Sao lại không điều tra ra?" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi mang lên vài phần bực bội.
Trịnh trợ lý thật cẩn thận mà giải thích: "Bởi vì Lâm tiên sinh không có bất kì cuộc hôn nhân nào, cũng không có yêu đương với ai, những người phụ nữ cậu ấy thường xuyên tiếp xúc cũng không có ai đang trong thời kì mang thai, cho nên rất khó để tra được mẹ đẻ của con trai Lâm Cẩn là ai."
"Mang thai hộ thì sao?"
"Tôi đã tra qua, Lâm tiên sinh không có tìm người mang thai hộ.
Đứa con trai này của cậu ấy, có thể là nhặt từ bên ngoài về."
Nói tới đây, Trịnh trợ lý có chút do dự, thử nói: "Nếu không tôi giúp anh hỏi Lâm tiên sinh? Hay là anh muốn tự mình hỏi cậu ấy?"
Thịnh Diễn Chi nhíu nhíu mày: "Tôi không có quan tâm chuyện của cậu ta."
Trịnh trợ lý lập tức nói: "Tôi biết, anh chỉ là không thích có người khả nghi xuất hiện bên người.
Như vậy, tôi giúp anh đi hỏi Lâm tiên sinh, không thể để cậu ấy mang theo một đứa nhỏ không rõ lai lịch sống chung với anh, miễn cho có người đi thấy đứa nhỏ như vậy lại nói lung tung."
Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt mà ừ một tiếng.
Sau một lúc lâu, hắn lại nói: "Lâm Cẩn cái loại người dối trá này cứ suốt ngày làm ra vẻ, miệng đầy lời nói dối, mười câu thì có chín câu đều là giả."
Trịnh trợ lý nói: "Anh yên tâm, mặc kệ Lâm tiên sinh nói cái gì, tôi đều sẽ đi xác minh."
Thịnh Diễn Chi lúc này mới vừa lòng.
Trịnh trợ lý vội vàng gọi cho Lâm Cẩn.
"Thịnh tổng kêu anh hỏi sao?" Sau khi Lâm Cẩn nhận được điện thoại, trong lòng hoảng hốt một trận, lập tức bình tĩnh, buồn ngủ cũng đều biến mất.
Trịnh trợ lý nhắc nhở nói: "Thịnh tổng không thích có người không rõ lai lịch sống ở bên người."
Lâm Cẩn nghe xong có điểm bực bội: "Tiểu Nặc là con trai tôi, không phải người không rõ lai lịch!"
Trịnh trợ lý vội nói: "Lâm tiên sinh, cậu đừng nóng giận, cậu chỉ cần ăn ngay nói thật là được."
Lâm Cẩn tâm bang bang kinh hoàng.
Cậu biết, Thịnh Diễn Chi khẳng định là đang nghi ngờ!
Lâm Cẩn ổn định tâm thần, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói ra câu chuyện đã sớm chuẩn bị tốt.
"6 năm trước, thân thể em trai tôi không tốt lắm nên tôi đã dẫn em ấy đến sống ở nông thôn để tịnh dưỡng.
Lúc ấy có một cô gái đi du lịch qua thôn, buổi tối xin ở nhờ nhà của tôi.
Chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau nên hôm đó tôi với cô ấy đều uống rất nhiều rượu, đã xảy ra quan hệ, ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại cô ấy đã đi rồi."
"Sau này khoảng một năm, có một đứa nhỏ sơ sinh còn chưa đến ba tháng được đặt ở trước cửa nhà tôi, trên quần áo đứa nhỏ có một tờ giấy, nói là con của tôi.
Lâm Cẩn đem lai lịch Tiểu Nặc nói thành bởi vì một đêm kiều diễm, đã qua nhiều năm như vậy, thật sự đã không còn nhớ rõ tên và gương mặt của cô gái kia.
Lời này nửa thật nửa giả.
Tỷ như cậu mang Lâm Phi Phồn đi tịnh dưỡng ở nông thôn là sự thật, còn cái gọi là một đêm kiều diễm kia, bất quá là cậu đem chuyện của chính mình cùng Thịnh Diễn Chi 6 năm trước cải biến một chút mà thôi.
Cho dù Trịnh trợ lý muốn đi tra, cũng không tra được cái gì.
Trịnh trợ lý trầm ngâm một lát, hỏi: "Cậu đã mang bé đi làm xét nghiệm ADN chưa?"
"Không cần thiết, Tiểu Nặc chính là con trai tôi."
"Cậu thật sự không hoài nghi chút nào sao, có khi đứa nhỏ với cậu không có quan hệ huyết thống?"
Lâm Cẩn bình tĩnh nói: "Trên cánh tay của tôi với Tiểu Nặc đều có một vết bớt màu đỏ, anh nói bé có phải là con của tôi hay không? Tôi hà tất gì phải lãng phí một đống tiền đi làm xét nghiệm ADN."
Trịnh trợ lý bị cậu hỏi đến không còn lời nào để nói, lại không dám cứ như vậy đi báo cáo cho Thịnh Diễn Chi, quyết định lại lao tâm lao lực một lần nữa, tiếp tục điều tra mẹ đẻ của Lâm Nặc là ai.
Đêm nay bởi vì Trịnh trợ lý gọi điện thoại, Lâm Cẩn ngủ thật sự không an ổn, mơ thấy Thịnh Diễn Chi phát hiện Tiểu Nặc là do cậu sinh, ngay lập tức nhấc chân đạp lên bụng cậu!
"Một người đàn ông mà cũng biết sinh con? Thật đủ ghê tởm!" Thịnh Diễn Chi từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt vô cũng lạnh, khóe môi treo lên sự châm biếm nồng đậm.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Cẩn tỉnh lại, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ cậu đáp ứng Thịnh Diễn Chi hôm nay sẽ trở về biệt thự, nhưng vì cơn ác mộng này, cậu thật sự không dám đưa Tiểu Nặc cùng trở về, dứt khoát để bé ở lại Kiều gia.
Cũng may Thịnh Diễn Chi đối với Tiểu Nặc cũng không quá quan tâm, nên cũng không hỏi cậu tại sao không mang theo con trai trở về.
Vài giờ sau, Lâm Cẩn cũng đều không trở lại biệt thự.
Cũng không phải cậu cố tình trốn tránh Thịnh Diễn Chi, tuy rằng cậu xác thật cũng có ý nghĩ này, nhưng chủ yếu là do đoàn phim, Lâm Cẩn cùng những diễn viên khác được yêu cầu quay cảnh đêm ở gần khách sạn.
Buổi tối hôm nay, trạng thái của nữ diễn viên đóng vai nữ chính không tốt, liên tiếp NG, nghe nói là thất tình.
Cô cùng Lâm Cẩn chỉ diễn một cảnh quay rất đơn giản, nhưng lại bị kéo dài tới 3 giờ sáng mới quay xong.
Lâm Cẩn không có xe bảo mẫu, nữ diễn viên cũng không có ý tiện đường đưa cậu về, cậu chỉ có thể tự mình về lại khách sạn.
Vì muốn nhanh chóng trở về khách sạn để nghỉ ngơi, từ chỗ quay phim đi ra, Lâm Cẩn đi tới một con đường.
Gần con đường kia là một ngõ nhỏ, mấy ngày nay Lâm Cẩn đều là từ con ngõ đó về lại khách sạn, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhưng mà đêm nay, thời điểm cậu một mình đi vào ngõ nhỏ, đột nhiên có người từ phía sau che miệng cậu lại, một tay khác chế trụ yết hầu cậu!
Không đợi Lâm Cẩn kịp phản ứng, cậu đã bị người kéo lên xe.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng mà thô bạo, không vượt quá mười lăm giây, cậu thậm chí còn không kịp há miệng lên tiếng, đã bị người mang đi.
~~~~~~~~~~~
Ai đã đọc văn án thì có lẽ sẽ đoán được tình tiết sắp diễn ra.
Vài chương ngược tiếp theo tui sẽ đăng một lần luôn nên tgian sẽ hơi lâu (1tuần).
Đọc hết một lần cho nó tức tới nóc luôn chứ k tuột mood lắm.