Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy thần sắc Lâm Cẩn hoảng hốt, cảm xúc tựa hồ có chút trùng xuống, Lê Hi trong lòng "bang" một tiếng: "Tiểu Cẩn, đừng nói là cậu lại thích anh tôi nha?"
Không đợi cậu trả lời, Lê Hi bỗng nhiên bắt lấy tay Lâm Cẩn: "Cậu đừng thích anh tôi! Trong lòng anh ấy chỉ có Giang Tinh Thần, cậu thích hắn, không phải là đang chịu tội hay sao?"
Lâm Cẩn rụt tay về, lắc đầu nói: "Tôi không thích hắn."
"Nhưng mà sau khi cậu nghe xong đoạn ghi âm lại không mấy vui vẻ." Lê Hi quơ quơ điện thoại, "Nếu cậu không thích hắn, làm sao sẽ bị đoạn ghi âm này ảnh hưởng."
Lâm Cẩn bất đắc dĩ: "Cho dù là ai nghe được bản thân bị người khác ghét bỏ, cũng đều không cao hứng.
Tôi cũng không phải là người cuồng ngược."
"Thật sao?" Lê Hi bán tín bán nghi, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn không có tránh né: "Một khắc khi tôi tỉnh lại nhìn thấy hắn, kí ức rời rạc bỗng nhiên xuất hiện, tôi liền nhận ra người này phi thường chán ghét mình, làm sao tôi có thể thích một người ghét tôi."
Lê Hi bĩu môi: "Trước kia anh tôi đối xử với cậu tệ như vậy, không phải cậu vẫn luôn thích hắn sao.
Tiểu Cẩn đúng là quỷ gạt người......"
Lâm Cẩn thật sự bị chọc cười, nhịn không được nở nụ cười: "Tôi không lừa anh."
Lê Hi giống như bị nụ cười của Lâm Cẩn mê hoặc, không tự chủ được đi tới sờ mặt cậu: "Cậu cười rộ lên như vậy thật đẹp."
"Anh làm gì?" Tươi cười trên mặt Lâm Cẩn hơi ngừng lại, né tránh tay Lê Hi.
Lê Hi hậm hực thu hồi tay, nhưng vẫn rất không cam lòng: "Tiểu Cẩn, cậu thích tôi được không? Tôi tuổi trẻ lực tráng, ôn nhu săn sóc, mặc kệ là trên giường hay dưới giường tôi đều có thể làm cậu thoải mái hạnh phúc."
Lâm Cẩn: "......"
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Lê Hi?"
Lê Hi quay đầu nhìn lại liền thấy Thịnh Diễn Chi đứng ở phía sau, bên cạnh là Dương quản gia trong tay xách theo một hộp đồ ăn.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Thịnh Diễn Chi đi đến trước giường bệnh, giống như tùy ý hỏi, ánh mắt lại ở trên mặt Lâm Cẩn cùng Lê Hi quét một lần.
Lê Hi đứng lên, nhún vai, cười hì hì nói: "Không có gì a, tùy tiện tâm sự chút thôi."
"Xong rồi thì về đi." Thịnh Diễn Chi không chút khách khí đuổi Lê Hi về.
Lê Hi không chịu đi: "Anh, em muốn ở lại bồi Tiểu Cẩn một lát."
"Không cần, anh sẽ bồi cậu ấy." Thịnh Diễn Chi không nói hai lời liền đem Lê Hi đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Phanh!
Cửa phòng bệnh phía sau Lê Hi đóng lại, cậu vô cùng tức giận, rất muốn đá một cái vào cửa để xả giận.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, giống như đang chê cười cậu.
Lê Hi đột nhiên quay đầu, nhìn đến Tần Phong đang ngồi ở trên xe lăn, cười như không cười mà nhìn cậu, biểu tình trông rất thiếu đánh.
Lê Hi tức giận nói: "Lại là cái tên âm dương quái khí nhà anh! Anh cười cái gì? Bổn thiếu gia rất buồn cười sao?"
"Đúng là rất buồn cười." Ý cười bên môi Tần Phong càng tăng thêm một ít, "Đương nhiên, cũng rất đáng yêu, là loại hình mà tôi hứng thú a."
Lê Hi trừng lớn đôi mắt, lộ ra biểu tình khó có thể tin được, đi đến trước mặt hắn: "Họ Tần, anh đây là đang đùa giỡn tôi?"
Tần Phong nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Lê Hi cười nhạo một tiếng, hơi hơi cúi xuống nhìn người đàn ông ra vẻ văn nhã trước mắt: "Người mà bổn thiếu gia đùa giỡn qua nhiều vô số kể, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người dám đùa giỡn tôi.
Đáng tiếc tôi đối với anh không có hứng thú, nên đừng có cố gắng khiến tôi chú ý nữa."
Tần Phong hơi hơi mỉm cười: "Lê thiếu gia chính là đang nói mát đi?"
Lê Hi không nói gì, mặc kệ hắn.
Đang muốn vòng qua xe lăn rời đi, không biết như thế nào, xe lăn Tần Phong đột nhiên di chuyển về hướng bên cạnh, vừa lúc đụng vào đầu gối Lê Hi.
Cậu giật mình, đầu gối lập tức khuỵu xuống, nửa người trên bổ nhào vào trong lòng Tần Phong.
"Cẩn thận." Tần Phong lập tức ôm lấy cậu, môi mỏng dán sát vào bên tai Lê Hi, "Được Lê thiếu gia nhào vào trong lòng, tôi thật sự rất cảm động."
"Cảm động cái rắm!" Lê Hi vừa ngượng vừa tức, vội vàng đứng lên.
Tần Phong cười nói: "Càng vội vã phủ nhận, càng chứng minh trong lòng có quỷ."
"Bệnh tâm thần!" Lê Hi mắng, "Người tôi thích là Tiểu Cẩn! Cái loại què chân như anh, tôi có hứng thú mới là lạ! Bất quá, nếu anh cởi hết nằm ở trên giường, có lẽ tôi còn có chút hứng thú làm anh."
"Cậu muốn thượng tôi?" Ánh mắt Tần Phong dừng ở trên mông Lê Hi, thấp giọng cười, trong mắt toát ra một mạt hứng thú nồng đậm, "Tôi thấy cậu càng thích hợp bị làm hơn."
"Cmn! Anh tìm chết a......" Lê Hi tức giận đến nắm cổ áo Tần Phong hơi nhấc lên.
Hai người thật sự rất gần, đều có thể cảm giác được hơi thở của đối phương, một người trợn mắt tức giận, một người bình tĩnh tự nhiên.
"Đừng nóng giận." Tần Phong bỗng nhiên vươn tay ra sau gáy Lê Hi, trấn an sờ soạng hai cái, ngay sau đó hôn lên môi cậu.
Lê Hi trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt hai giây mới bắt đầu luống cuống tay chân muốn đẩy Tần Phong ra.
Tần Phong tuy lịch sự văn nhã, nhưng sức lực lại không hề yếu, lực tay rất lớn, ghì chặt lấy gáy Lê Hi.
Lê Hi cong eo, thoát không được, môi bị người gắt gao hôn, kĩ thuật hôn cao siêu làm đầu óc cậu choáng váng.
Một đại thiếu gia phong lưu, giờ phút này thế nhưng lại bị họ Tần hôn đến chân đều mềm nhũn!
"Anh......!đủ rồi." Lê Hi thở hồng hộc nắm chặt áo Tần Phong, môi hồng hồng, nhìn kỹ còn có một chút sưng.
Tần Phong nhéo nhéo tai cậu thì thầm: "Ngày mai nhớ tới thăm tôi, phòng bệnh của tôi ở kế bên Lâm Cẩn, đừng đi nhầm."
"Không đi!" Lê Hi thẹn quá hóa giận, dùng sức lau môi, nổi giận đùng đùng rời đi.
****************
Trong phòng bệnh, sau khi Lê Hi rời đi, Lâm Cẩn khôi phục an tĩnh, ngồi ở trên giường phát ngốc.
Từ lúc cậu tỉnh lại đến bây giờ, đã qua hơn nửa tháng, thân thể khôi phục thật sự chậm, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể ngồi dậy, vẫn chưa thể xuống giường hoạt động bình thường.
Kí ức cũng không có khôi phục, chỉ là ngẫu nhiên trong đầu sẽ hiện lên một vài hình ảnh mờ nhạt, nhưng nó lướt qua quá nhanh, như thế nào cũng không nắm bắt được.
Trong lòng Lâm Cẩn rất bất an, sợ bản thân không thể khôi phục được trí nhớ.
Không có kí ức trong quá khứ, đối với một số người có lẽ là một cuộc sống mới, nhưng đối với cậu mà nói lại là một cảm giác không an toàn.
Cậu không biết người nào có thể tin, người nào không thể tin.
Còn có, chờ thân thể cậu tốt hơn, cậu nên dùng thái độ như thế nào để đối đãi với bạn bè và người nhà? Lúc trước cậu ở chung với bọn họ như thế nào?
Nghĩ tới đó, trong lòng Lâm Cẩn có chút buồn phiền.
"Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?" Thịnh Diễn Chi vừa họp video xong liền đi đến trước giường bệnh, rót cho Lâm Cẩn một ly nước ấm.
Lâm Cẩn hơi hơi nâng mắt, nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa của hắn, đột nhiên hỏi: "Anh vẫn luôn ở bệnh viện bồi tôi, người anh thích có biết không?"
"Cái gì?" Thịnh Diễn Chi nhíu mày, cảm thấy những lời này có điểm cổ quái.
"Không có gì." Lâm Cẩn nhìn về phía ngoài cửa sổ, như cũ không nhận lấy ly nước kia.
Thịnh Diễn Chi đặt ly nước xuống bàn, hai tay nắm lấy vai cậu: "Người tôi thích là em."
Lâm Cẩn cúi đầu không nói, hiển nhiên cũng không tin tưởng những lời này.
Thịnh Diễn Chi cúi xuống ôm cậu vào trong lòng: "Tôi biết em không tin tôi.
Không sao cả, tôi sửa, sửa đến khi nào em tin tưởng mới thôi."
Thanh âm trầm thấp mà ôn nhu, lồng ngực rắn chắc ấm áp, cho người ta một loại cảm giác vô cùng an tâm.
Lâm Cẩn bỗng nhiên hoảng hốt.
Thịnh Diễn Chi không nên là cái dạng này, thật không bình thường.
Lê Hi nói, Thịnh Diễn Chi thích một người tên là Giang Tinh Thần, trong ghi âm hắn cũng nói cậu không bằng Giang Tinh Thần......
Cậu tuyệt đối không thể bị hư tình giả ý của Thịnh Diễn Chi lừa gạt!
"Giữa trưa muốn ăn cái gì?" Thịnh Diễn Chi cúi đầu hỏi người trong ngực, "Tuy em thích ăn hải sản, nhưng mà bác sĩ nói bây giờ em vẫn chưa thể......"
Lâm Cẩn bỗng nhiên đẩy hắn ra, khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì: "Anh vẫn là nên đặt tâm tư vào Giang Tinh Thần đi thì hơn."
Thịnh Diễn Chi bỗng chốc nheo mắt: "Lê Hi nói với em?"
"Ai nói không quan trọng, quan trọng là anh đừng có giả mù sa mưa với tôi."
"Tôi đối với em là thật lòng." Ngữ khí của Thịnh Diễn Chi có vài phần chua xót, "Em cho tôi một cơ hội được không, đừng cự tuyệt tôi, tôi thật sự không có lừa em."
Lâm Cẩn lãnh đạm nói: "Kẻ lừa đảo đều nói mình sẽ không lừa gạt.
Người anh thích chính là Giang Tinh Thần, từ đầu đến cuối đều đem tôi trở thành thế thân của hắn, tôi đã bị thương thành như vậy rồi, anh còn không chịu buông tha tôi?"
"Tôi không có lừa em!" Thịnh Diễn Chi gấp đến độ muốn đem tâm móc ra để chứng minh.
Hắn nâng mặt Lâm Cẩn lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi thề, hiện tại người tôi thích chính là em.
Đúng là tôi thích Giang Tinh Thần, nhưng đó là chuyện của trước kia.
Hiện tại tôi và Giang Tinh Thần chỉ là bạn......"
"Bạn?" Lâm Cẩn bỗng nhiên bật cười, trong mắt mang theo vài phần châm chọc, "Loại quan hệ bạn bè này để ở chỗ nào cũng đều thích hợp."
Cậu đẩy tay Thịnh Diễn Chi ra, chậm rãi nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại nói: "Thịnh Diễn Chi, đừng làm tôi ghê tởm anh.".
Truyện Trinh Thám
Thần sắc Thịnh Diễn Chi cứng đờ, ôn nhu trong mắt biến thành thống khổ, nhưng hắn không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể tay chân luống cuống ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn.
Hắn đã từng nói những lời giống như vậy với Lâm Cẩn, lúc ấy nói ra cũng không cảm thấy đả thương người, không quan tâm mình có thể làm tổn thương cậu hay không.
Hiện giờ những lời này nói ra từ miệng Lâm Cẩn, hắn mới cảm giác được đau đớn!
Thì ra bị người mình thích chán ghét, là vô cùng khó chịu cùng thống khổ!
Một buổi chiều này, thái độ của Lâm Cẩn đối với hắn từ phòng bị biến thành lạnh nhạt, ngẫu nhiên còn lộ ra vài phần trào phúng.
Quan tâm cùng ôn nhu của Thịnh Diễn Chi, tựa hồ đều biến thành chê cười.
Lâm Cẩn đã hạ quyết tâm muốn cho Thịnh Diễn Chi biết khó mà lui, cậu không muốn để bản thân rơi vào bẫy rập ôn nhu của đối phương, biện pháp tốt nhất, chính là bỏ mặc Thịnh Diễn Chi.
Thật ra, cậu còn muốn làm cho Thịnh Diễn Chi chán ghét mình, như vậy hắn sẽ không thể giả mù sa mưa mà dây dưa cậu.
Buổi tối Dương quản gia tới đưa canh gà, vừa tiến vào phòng bệnh liền cảm giác được thiếu gia nhà mình cùng Lâm tiên sinh có điểm khác thường.
Nếu nói ngày hôm qua hai người bọn họ còn có chút ôn nhu hòa hợp, thì tối nay biến thành hoàn toàn lãnh đạm.
Dương quản gia nhìn ra được, là Lâm tiên sinh đơn phương lãnh đạm, dẫn tới tâm tình thiếu gia nhà mình cũng thực không xong.
Dương quản gia âm thầm thở dài, nhưng cũng không có biện pháp giúp Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi mở hộp đồ ăn, múc ra một chén canh gà đưa đến trước mặt Lâm Cẩn.
"Trước tiên uống một chút canh gà, uống xong lại ăn cơm."
Lâm Cẩn nhấp môi, lạnh nhạt mà nhìn Thịnh Diễn Chi, không để ý tới.
Thịnh Diễn Chi thấp giọng nói: "Đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
Khóe môi Lâm Cẩn cong lên một mạt châm biếm, bỗng nhiên giơ tay, đánh đổ chén canh gà!
Choang!
Chén canh rơi trên mặt đất, vỡ ra thành từng mảnh, nước canh nóng hổi văng lên tay Thịnh Diễn Chi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm tới cực điểm!.