Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại khái là bị câu "còn phải đợi rất lâu" của Lâm Cẩn kích thích, buổi tối lúc thay băng hay uống thuốc, Thịnh Diễn Chi thập phần phối hợp, còn hỏi bác sĩ vết thương có ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt tình dục sau này hay không.
Bác sĩ cười nói: "Tịnh dưỡng thật tốt thì sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện sinh hoạt."
Không biết có phải do Lâm Cẩn ảo giác hay không, cậu cảm thấy lúc bác sĩ nói lời này, ánh mắt tựa hồ quét nhẹ qua người cậu một chút, cậu xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng.
"Anh hỏi vấn đề đó làm gì?" Sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Cẩn liền nhỏ giọng oán trách Thịnh Diễn Chi.
"Vấn đề gì?" Thịnh Diễn Chi làm bộ không hiểu.
"Sinh......sinh hoạt tình dục." Tai Lâm Cẩn ửng đỏ, mặc dù đã làm chuyện đó cùng Thịnh Diễn Chi rất nhiều lần, nhưng thời điểm nhắc tới cậu vẫn không khống chế được mặt đỏ tới mang tai.
Thịnh Diễn Chi đặc biệt thích nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của cậu, nhịn không được sờ lên lỗ tai ửng đỏ kia, khẽ cười nói: "Tôi đây là suy nghĩ thay em, em chính là người duy nhất được lợi còn gì."
Người được lợi?
Nghe mấy thể loại từ nhìn như đứng đắn nhưng lại vô cùng phóng đãng này, lỗ tai Lâm Cẩn càng đỏ hơn: "Tôi nào có được lợi, mỗi lần đều bị anh làm đến đau hết cả thắt lưng."
"A, đó là do ai ở trên giường kêu tới dâm dãng như vậy?"
"......Tôi không nói chuyện với anh nữa!"
Lâm Cẩn thẹn quá hóa giận, giả vờ đi tới bàn rót nước uống. Ánh mắt nóng rực phía sau kia vẫn luôn đuổi theo cậu, làm cậu không có cách nào xem nhẹ, cả người đều như bị thiêu cháy.
Lâm Cẩn căm giận nghĩ: Thịnh Diễn Chi tại sao lại phiền như vậy chứ!
Nhưng mà phiền phức còn ở phía sau.
Thịnh Diễn Chi trong lúc vô tình nghe được mấy hộ lí bên ngoài phòng bệnh nói chuyện phiếm, nói tình cảm của người đàn ông ở phòng bệnh bên cạnh cùng vợ thật tốt, mỗi lần ăn cơm đều được vợ dỗ dành đút đến tận miệng.
Vì thế lúc ăn cơm trưa, Thịnh Diễn Chi đột nhiên nói với Lâm Cẩn: "Tay tôi đau, mau đút tôi ăn đi."
Lâm Cẩn đem đồ ăn Dương quản gia đưa tới bày lên trên bàn, nhìn thoáng qua tay trái của Thịnh Diễn Chi, buồn bực nói: "Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"
"Ai, không có sức lực." Thịnh Diễn Chi biểu tình nghiêm túc, quả thật rất giống đã mất đi sức lực, "Mau, đút tôi đi, thức ăn đều nguội cả rồi."
Lâm Cẩn sao có thể không biết mấy tâm tư nhỏ này của hắn, trong lòng buồn cười không thôi, không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi ngày thường lạnh lùng như tảng băng, vừa yêu vào lại ấu trĩ giống như trẻ con.
Lâm Cẩn nhấp môi cười cười, bưng chén canh lên, múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng Thịnh Diễn Chi: "Nào, uống một chút canh gà trước đi."
Thịnh Diễn Chi ngoan ngoãn uống vài muỗng canh gà, lại bắt đầu làm càng: "Tôi cảm thấy nên đổi một phương thức khác hiệu quả hơn đi."
"Hửm?"
"Em dùng miệng đút tôi."
"...... Không." Lâm Cẩn mặt vô biểu tình nói.
"Không sao, tôi dạy em. Để tôi làm mẫu cho em xem trước......" Nói xong Thịnh Diễn Chi liền dùng cánh tay không bị thương bưng chén canh lên uống một ngụm, sau đó nghiêng mặt qua muốn hôn Lâm Cẩn.
Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: "Ai da! Mù mắt chó của tôi rồi! Ban ngày ban mặt mà hai người làm cái gì vậy?"
Nghe thấy tiếng kinh hô của Lê Hi, Lâm Cẩn bất ngờ hoảng hốt, lập tức đẩy Thịnh Diễn Chi ra.
Thịnh Diễn Chi bị đẩy bất ngờ, lưng liền đập vào đầu giường, chỗ bả vai còn đang có thương tích, đau đến kêu lên một tiếng, mặt đều trắng đến tái xanh.
"Cút ngay!" Bị người khác quấy rầy chuyện tốt, Thịnh Diễn Chi nổi trận lôi đình, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khí tràng vẫn như cũ sắc bén làm người ta phải sợ hãi.
Lê Hi cười mỉa một tiếng: "Em làm sao biết được ngay cả ban ngày mà hai người cũng tuyên dâm...... Được được, anh đừng có dùng ánh mắt hung ác như vậy trừng em, em đi liền đây, ngày mai lại đến thăm anh và Tiểu Cẩn."
Nói xong Lê Hi liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Cẩn mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cửa phòng bệnh lại bị người mở ra, Lê Hi từ bên ngoài thò ra nửa người trên: "Vừa rồi quên mất một chuyện, Tiểu Cẩn, khi nào tôi mới có thể tới nhà cậu ăn cơm?"
Lâm Cẩn vẫn còn chưa hết xấu hổ từ việc lúc nãy, nghe vậy liền ngẩn người, nói: "Hai ngày nữa được không?"
"Được, vậy.....tôi về đây." Lê Hi vui sướng rời đi.
Lâm Cẩn lo lắng Lê Hi lại quay lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, đợi một hồi lâu, lúc này mới xác nhận Lê Hi đã thật sự đi rồi.
"Lần sau ăn cơm phải treo thẻ đừng làm phiền mới được......" Lâm Cẩn vừa nói vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của của Thịnh Diễn Chi, trên mặt tràn ngập không vui.
"Anh làm sao vậy?" Lâm Cẩn hỏi.
Thịnh Diễn Chi không vui nói: "Trước mặt vị hôn phu mà em lại dám hứa hẹn sẽ nấu cơm cho một người đàn ông khác, đúng là không coi vị hôn phu của em ra gì mà!"
Lâm Cẩn dở khóc dở cười: "Anh nói bậy cái gì vậy, Lê Hi là em trai anh mà, cũng là bạn bè của tôi...... Không phải, anh là vị hôn phu của tôi khi nào vậy?"
"Này không phải trọng điểm, trọng điểm là em ngay trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với người khác!"
"Tôi không có, anh đừng có đổ oan cho tôi."
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh một tiếng: "Tóm lại không cho em nấu cơm cho Lê Hi ăn!"
Lâm Cẩn nhìn hắn vài giây, nói: "Có phải anh sợ tôi vạch trần cái tay trái không bị gì của anh đúng không, cho nên liền đánh đòn phủ đầu tìm lỗi của tôi? Còn có, anh đừng nghĩ nhân cơ hội ăn vạ, anh cũng không phải vị hôn phu của tôi."
Thịnh Diễn Chi thần sắc cứng đờ, thẹn quá hóa giận túm Lâm Cẩn qua, dùng sức ngăn chặn môi cậu!
Nụ hôn này ướt át lại nóng bỏng, hoàn toàn xâm chiếm hô hấp của Lâm Cẩn, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, môi cũng có chút nhói.
Sau khi tách ra, giữa hai môi còn lôi ra một sợi chỉ bạc vô cùng ái muội, Thịnh Diễn Chi vẫn cảm thấy chưa đủ, hôn thêm vài cái lên khóe môi Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn thở hồng hộc, nhỏ giọng nói thầm: "Thức ăn đều lạnh hết rồi."
Cậu một lần nữa cầm đi bỏ vào lò vi sóng quay nóng một chút.
Sau khi cả hai ăn xong, Thịnh Diễn Chi đột nhiên nói: "Đưa điện thoại em mới mua cho tôi mượn."
Lâm Cẩn không rõ nguyên do, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra.
Thịnh Diễn Chi cũng cầm điện thoại của mình, mở khóa, đưa cho Lâm Cẩn: "Cài đặt vân tay."
Lâm Cẩn mơ hồ ý thức được cái gì, tâm tình có chút phức tạp: "Anh không lo lắng tôi sẽ dùng điện thoại làm chuyện gì đó gây bất lợi cho anh sao?"
"Em sẽ không." Ngữ khí Thịnh Diễn Chi rất chắc chắn, thúc giục Lâm Cẩn, "Nhanh lên, đừng ngồi đó phát ngốc nữa. Điện thoại em cũng vậy, về sau chúng ta đều phải thành thật với nhau."
Lâm Cẩn do dự vài giây, cài đặt vân tay của mình vào điện thoại hắn.
Không nghĩ tới chỉ vài tháng ngắn ngủi, Thịnh Diễn Chi từ tràn ngập không tín nhiệm, bây giờ lại không chút do dự đưa điện thoại cho cậu, chuyển biến này làm cậu có chút khó tin.
Hai người cài đặt vân tay vào điện thoại đối phương xong, Thịnh Diễn Chi lại nói: "Ảnh đại diện WeChat của em thật xấu, tôi giúp em đổi."
Ảnh đại diện WeChat của Lâm Cẩn là hình Lâm Phi Phồn nắm tay Tiểu Nặc, vội vàng nói: "Không cần đổi, tôi cảm thấy rất đẹp mà."
"Không được!" Thịnh Diễn Chi cầm điện thoại của cả hai thao tác một hồi, nhanh chóng thay đổi ảnh đại diện trên WeChat.
Lâm Cẩn lại gần nhìn, thì ra là bức tranh vẽ một đôi tình nhân, thuận miệng hỏi: "Anh lấy hình này ở đâu vậy?"
Thịnh Diễn Chi bình tĩnh nói: "Thời điểm em tỉnh lại sau hôn mê, tôi tìm người vẽ nó."
Lâm Cẩn giật mình: "Khi đó anh đã khẳng định tôi chắc chắn sẽ ở bên anh sao?"
"Đương nhiên." Ánh mắt Thịnh Diễn Chi kiên định, mang theo tính chiếm hữu thật sâu.
"Anh không sợ tôi vẫn sẽ chán ghét anh, không thích anh nữa sao?"
"Nếu trước kia em đã thích tôi, về sau nhất định cũng sẽ thích tôi, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Thịnh Diễn Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hơn nữa tôi hoàn mĩ như vậy, nếu em không thích tôi mới là không bình thường."
"......" Ngụy biện kiểu gì vậy hả!
Lâm Cẩn buồn cười không thôi, không muốn tiếp tục nghe hắn nói bậy, cầm nước ấm và thuốc đưa cho Thịnh Diễn Chi: "Uống thuốc xong anh nghỉ ngơi một lát đi."
Thịnh Diễn Chi nhìn thấy thuốc, nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy nuốt xuống.
Uống thuốc xong hắn không chịu nghỉ trưa, hứng thú bừng bừng ngồi lướt WeChat Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn bất đắc dĩ: "Anh tốt xấu gì cũng phải giữ cho tôi một chút riêng tư chứ."
"Giữa người yêu thì phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, em cũng có thể xem của tôi." Thịnh Diễn Chi đưa điện thoại của mình cho cậu, sau đó giống như biến thái mở xem hết lịch sử trò chuyện của Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn không có hứng thú đi xem chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu Thịnh Diễn Chi đã nói như vậy, cậu bỗng nhiên cũng có chút tò mò chuyện xã giao thường ngày của Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi sẽ nhắn tin nói chuyện phiếm với người khác ở trên WeChat sao? Là nói chuyện phiếm hay là chuyện công việc? Có phải vẫn sẽ cao ngạo giống như ngày thường hay không?
Tưởng tượng như vậy, Lâm Cẩn trước tiên vào trang của Thịnh Diễn Chi, liền nhìn thấy trên vòng bạn bè là bức ảnh vẽ đôi tình nhân kia, lại còn kèm theo một dòng trạng thái: Em ấy một hai bắt tôi phải đổi ảnh đại diện, đành phải thỏa mãn @Lâm Cẩn vậy.
Lâm Cẩn: "......"
Tên hỗn đản này, rõ ràng chính hắn muốn đổi, lại còn đăng dòng trạng thái như vậy lên Weibo, tên Lâm Cẩn bị hắn cố ý tag vào, sợ người khác không biết người yêu hắn là ai hả!
Lâm Cẩn vừa tức vừa có chút buồn cười, nghĩ thầm: Cho dù là một người đàn ông lãnh khốc tới mức nào, một khi đã nói chuyện yêu đương, cũng sẽ trở nên ấu trĩ mà thôi.
Cậu nhấp môi cười cười, quay qua nhìn Thịnh Diễn Chi, không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi cũng đang nhìn cậu, giống như tùy ý hỏi: "Em nhìn thấy bài viết tôi đăng lên vòng bạn bè rồi?"
"Không có. Làm sao vậy?" Lâm Cẩn cố ý hỏi.
"Không có gì, chỉ là có đề cập đến em." Thịnh Diễn Chi lộ ra biểu tình chột dạ, bởi vì hắn chưa có thương lượng với Lâm Cẩn mà đã công khai quan hệ của hai người, "Nếu em không thích, tôi liền thiết lập thành quyền riêng tư."
Lâm Cẩn cố nén cười, nói: "Được, tôi giúp anh thiết lập."
Thịnh Diễn Chi rất không cao hứng: "Em cũng không thèm vào xem một chút sao."
"Ha ha." Lâm Cẩn rốt cuộc nhịn không được nữa, cười thành tiếng, "Lừa anh thôi, tôi thấy rồi. Bất quá tôi rất tò mò, người nằng nặc muốn đổi ảnh đại diện là ai nhỉ? Tôi chắc chắn tôi không hề làm vậy."
"...... Nhưng trong lòng em lại muốn làm vậy!" Thịnh Diễn Chi quả thực ấu trĩ giống như đứa trẻ ba tuổi, hoàn toàn không nói đạo lý, Lâm Cẩn đều bị chọc đến cười khanh khách.
Hai người vừa nói mấy câu vô nghĩa, vừa lướt xem WeChat đối phương. Đột nhiên, Lâm Cẩn nhìn thấy Giang Tinh Thần gửi một tin nhắn cho Thịnh Diễn Chi: "Mình đã thấy bài viết trên vòng bạn bè."
Ý cười trên mặt Lâm Cẩn hơi thu liễm, đưa điện thoại cho Thịnh Diễn Chi: "Giang Tinh Thần nhắn tin cho anh."
Thịnh Diễn Chi tùy ý liếc mắt một cái, lại vùi đầu lướt WeChat Lâm Cẩn, nói: "Em giúp tôi trả lời đi."
Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, nhắn tin trả lời Giang Tinh Thần: "Ừ."
Giang Tinh Thần lập tức nhắn lại: "Cậu và Lâm Cẩn ở bên nhau rồi sao?"
Lâm Cẩn lại nhắn một chữ "Ừ", sau đó nhìn trên giao diện WeChat hiển thị dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn", nhưng mà đợi một hồi lâu mới thấy Giang Tinh Thần nhắn lại: "Diễn Chi, chúng ta không có khả năng sao?"
Lâm Cẩn nhìn chằm chằm tin nhắn này.
Không khỏi nhớ tới mấy năm nay Thịnh Diễn Chi đã vì Giang Tinh Thần mà làm biết bao nhiêu chuyện, tâm tình lập tức trùng xuống.