Hình Sở Nhan ở trong thế giới hào nhoáng, mỹ lệ kia, nhưng chỉ cảm giác có một vực sâu trước mắt, một vực sâu đang dẫn dụ, đang mê hoặc người nhảy xuống
Nghiêm Nhất Thành ở tầng dưới cái phồn hoa kia, phần chìm của tảng băng, nhưng luôn hướng về ánh sáng, cái mà ánh mắt hướng tới, là tương lai hy vọng.
Nếu con người có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, có thể sẽ ở trong một gia đình giàu sang phú quý nhưng chưa hẳn sẽ có được tình cảm chân thành, hoặc giả sinh ra trong một nhà nghèo hèn nhưng có thể đổi được vô số tiếng cười và ấm áp....Hình Sở Nhan sẽ không do dự, chỉ chọn lựa nơi có Nghiêm Nhất Thành.
Mười sáu tuổi, Hình Sở Nhan chơi vơi một mình giữa cuộc sống khắc nghiệt, xem cái chết là lối thoát duy nhất.
Mười sáu tuổi, Nghiêm Nhất Thành tưởng chừng tương lai sẽ bị chôn vùi ở cặn đáy xã hội, nhưng vì một bông hoa sắp héo úa mà vươn lên, che nắng che mưa, dùng tất cả những gì mình có bảo vệ bông hoa ấy.
Nghiêm Nhất Thành từng nói: "Nghiêm túc, duy nhất, chân thành, tình cảm của anh chỉ dành cho Hình Sở Nhan."
Hình Sở Nhan từng nói: "Không dám mơ mộng quá cao sang, em chỉ muốn mãi làm chiếc đuôi nhỏ được anh cất trong tim."