Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Năm Tống Quang Dã lên bốn tuổi, nhóc được Lâm Hiểu gửi đến trường mẫu giáo.
Lâm Hiểu chưa từng được đến trường mẫu giáo nên cậu hy vọng con mình sẽ lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác, có một tuổi thơ khỏe mạnh và hạnh phúc.
Cậu hào hứng đi mua một chiếc cặp nhỏ, một chiếc bình nước và mấy món đồ dùng văn phòng phẩm dễ thương cho trẻ em, rồi đưa Tống Quang Dã đến trường mẫu giáo.
Trước khi đi về, Lâm Hiểu còn lo nhóc sẽ khóc lóc giống như những đứa trẻ khác vì lần đầu tiên phải rời xa ba mẹ.
Nhưng Tống Quang Dã đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng chỉ đứng ở cổng trường chào tạm biệt Lâm Hiểu và Tống Diêm đang ngồi trong xe từ nãy tới giờ, sau đó nhóc không chút nào lưu luyến quay người đi theo giáo viên vào trường, thậm chí còn không cho giáo viên nắm tay mình.
Đứng chung với những người bạn cùng trang lứa đang khóc sướt mướt xung quanh tạo nên sự khác biệt rất lớn.
Lâm Hiểu thấy con bình tĩnh như vậy lại cảm thấy khó chịu.
Cậu lên xe, rầu rĩ lẩm bẩm với người đàn ông: "Tiểu Dã còn không thèm quay lại nhìn em..."
Tống Diêm vừa lái xe vừa nhìn cậu nhưng không nói gì.
Nếu không phải muốn làm cậu vui lòng, thì tên nhóc kia có bị đánh chết cũng không chịu đi học mẫu giáo đâu. Có lẽ hoàn cảnh gia đình đặc biệt đã khiến nhóc sớm phát triển hơn, giáo dục mầm non cũng không còn phù hợp với nhóc nữa.
Có một chuyện Tống Diêm chưa nói với Lâm Hiểu đó là nhóc con đã từng chạm vào súng, lần đó hắn đang ráp súng thì nhóc đứng ở bên cạnh im lặng chọn ra những bộ phận tương ứng đưa cho hắn.
Nhưng ở trước mặt Lâm Hiểu, nhóc vẫn là đứa trẻ cần có người cùng ngủ, cần có giúp mặc quần áo.
Dù thực tế đã không cần ai giúp đỡ từ lâu.
Nhưng nhóc sẵn sàng làm vậy vì ba nhỏ của mình, nhóc thấy vui khi nhìn thấy Lâm Hiểu bận bịu và quan tâm đến một mình nhóc.
Hiển nhiên niềm vui chỉ kéo dài cho đến khi bị Lâm Hiểu gửi đến trường mẫu giáo.
Nhóc con không ngờ Lâm Hiểu thực sự sẽ gửi mình đến trường mẫu giáo, khi nhìn thấy một đám trẻ không biết tự ăn cơm, còn hú hét như muốn lật tung mái nhà lên, sắc mặt của Tống Quang Dã lập tức tái mét.
Nhóc hối hận rồi.
Nhóc nên bắt chước những đứa trẻ khác khóc lóc ầm ĩ không chịu đến trường, có lẽ lúc đó Lâm Hiểu sẽ mềm lòng cho nhóc ở nhà.
***
So với Tống Quang Dã đang buồn phiền, Tống Diêm có vẻ thư thái hơn rất nhiều.
Hắn nằm trên ghế sô phô đè lên người đang đỏ mặt, đôi chân thon dài của cậu gác lên vai hắn, dương v*t thô to đảo qua đảo lại trong hoa huy*t mềm mại.
Nước dâm trong suốt chảy xuống dọc theo khe mông, để lại những vệt nước ố trên sofa.
Lâm Hiểu thở hổn hển, cuống quít đưa tay đẩy người kia ra.
"Ưm... Đừng... Ngài đừng có..."
Tống Diêm cúi xuống đâm dương v*t của mình vào thật sâu khiến Lâm Hiểu run rẩy, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên cao vút.
"Á..."
Khóe mắt cậu đỏ bừng, bàn tay vịn chặt đệm sofa vì cơ thể đang bị người đàn ông đâm đến lắc lư qua lại.
"Chảy ra hết rồi..."
Tống Diêm quay đầu hôn lên mắt cá chân nhỏ nhắn của cậu, thong thả mà cũng không kém phần mạnh mẽ nhấp hông.
"Bẩn thì thay thôi."
Hắn nhìn người đang nằm trên ghế sô pha, làn da trắng ngần đã trở nên hồng hào vì dục vọng, núm vú cương cứng đong đưa trước ngực như chờ đợi có người đến mút. Cái miệng nhỏ mềm mại khẽ mở ra, những tiếng rên rỉ dịu ngọt lần lượt phát ra khiến lồng ngực hắn nóng bừng.
Lâu lắm rồi mới thấy Lâm Hiểu mềm mại và ngọt ngào đến thế.
Kể từ khi có con Lâm Hiểu lúc nào cũng trong tình trạng ngượng nghịu, ngay cả khi bị bắt nạt đến nỗi hai mắt rưng rưng cũng không dám kêu lên.
Có khi phía dưới đã chảy nước ướt đẫm nhưng vừa nghe tiếng khóc của con cậu sẽ lập tức lao ra ngoài, rõ ràng hai chân còn không đứng nhưng vẫn muốn cho con ăn.
Tống Diêm hiếm khi cảm thấy cáu kỉnh, trong lòng lạnh lùng nghĩ trẻ con quả thực là một sự tồn tại phiền toái, bây giờ cho tên nhóc đó đi học mẫu giáo đúng là lựa chọn sáng suốt.
Tống Diêm cúi người xuống nhấp dương v*t vào chỗ rất sâu, Lâm Hiểu ngửa cổ phát ra tiếng thở dồn dập, hai chân quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông.
"A ừm... Ngài..."
Cậu chớp chớp đôi mắt ướt, lưu luyến ôm chặt lấy người đàn ông đó, "Sâu quá..."
Tống Diêm không nói gì, ngẩng đầu trao một nụ hôn ướt át cho cậu. Môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, hơi thở của họ đan xen khiến không khí càng lúc càng nóng hơn.
dương v*t thô to hơi rút ra rồi từ từ đẩy vào, xuyên qua hoa huy*t khít khao đi vào nơi sâu nhất.
Tốc độ chầm chậm chứ không nhanh, nhưng lực rất mạnh.
Lâm Hiểu đột nhiên run lên, toàn bộ eo đều căng cứng, hô hấp trở nên gấp gáp, ngay cả đôi môi đang hôn hắn cũng buông ra.
Cậu nhắm mắt lại không còn đè nén tiếng rên rỉ, tiếng kêu cao vút lại quyến rũ, cậu cau mày chảy ra một giọt nước mắt từ khóe mắt.
"Ư...ah... Ngài...em, em...hức..."
Tống Diêm nhìn chằm chằm vào dáng vẻ say mê của cậu, dục vọng dưới háng lại to hơn một vòng, hắn đột nhiên nâng eo lên rồi hung hăng nhấp vào trong.
"À ưmm..."
Sau đó là một loạt cú nắc dồn dập như những hạt mưa rào trút xuống, thậm chí còn chưa rút ra hết đã đâm vào lần nữa.
"A a... không, quá, quá kích thích... Ưm... Ngài... Ha ưm..."
Cơ thể Lâm Hiểu run rẩy, hai chân sắp không kẹp nổi eo của người đàn ông, một tay cậu vịn lấy vai hắn, còn tay kia nắm lấy chiếc gối phía trên đầu để không bị ngã xuống.
Thân dưới vang lên tiếng nước nhớp nháp, ở trong phòng khách lại càng dâm loạn hơn. Lâm Hiểu nghe vậy trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lúc này cũng không sức để ý tới cái gì khác.
dương v*t đang đút vào trong cơ thê nóng quá, cậu thích bị ngài chơi đến khi toàn thân mềm nhũn ra, cậu thích dang hai chân ra trước mặt ngài nuốt hết dương v*t từng chút một.
Những chuyện này rất bình thường.
Lẽ ra phải như vậy, vì cậu thuộc về ngài mà.
Cậu, cậu yêu ngài rất nhiều.
Tình cảm mãnh liệt càng thôi thúc ham muốn trong người dâng cao, khi ham muốn lên đến đỉnh điểm cậu hét lên và ôm lấy người đàn ông.
Thân thể không ngừng run rẩy, hoa huy*t non mềm siết chặt dương v*t, một luồng hơi nóng từ trong cơ thể tuôn trào ra.
Tống Diêm chỉ dừng lại vài giây, chờ cậu bớt run rẩy mới nhấc chân lên nắc nhanh vào hoa huy*t mềm mại và ẩm ướt, lần nào cũng đâm thẳng vào cổ tử cung nhạy cảm khiến Lâm Hiểu kêu nức nở như một con mèo.
Khi dương v*t rút ra, nước dâm bên trong hoa huy*t lập tức chảy xuống khiến phần dưới cơ thể càng thêm nhầy nhụa. Sau những cú nhấp nhanh bên miệng huyệt còn dính một vòng bọt trắng, thứ đó và nước dâm cùng lúc chảy xuống khiến sofa hoàn toàn ướt nhẹp.
Người đàn ông cũng dừng lại sau vài cú nhấp mạnh, thở hổn hển bắn ra tinh dịch.
Lâm Hiểu nằm xụi lơ tại chỗ, hai chân vẫn dang rộng, trông ngoan ngoãn đến mức khiến người ta càng muốn bắt nạt dữ dội hơn.
Hắn rút dương v*t ra khỏi hoa huy*t, phần trước của chiếc bao cao su mỏng chứa đầy tinh dịch màu trắng, cởi bao cao su ra ném vào thùng rác. Hắn cúi xuống xoay người Lâm Hiểu thành tư thế quỳ bò, lúc nghe thấy tiếng cậu rên rỉ còn an ủi vuốt ve khuôn mặt của cậu.
hoa huy*t ướt mềm mấp máy phun ra nước dâm, nơi riêng tư đều đã đầm đìa nước dâm trông vô cùng gợi tình. Tống Diêm mới đút một ngón tay vào đã cảm nhận được hơi nóng và độ ẩm bên trong, cúi người lấy một chiếc bao cao su khác trên bàn.
Hắn còn chưa kịp xé gói ra, điện thoại đột nhiên reo lên.
Lâm Hiểu sợ đến toàn thân run rẩy, hoa huy*t cũng bất an co rút lại.
Đó là nhạc chuông điện thoại của Lâm Hiểu, cậu vội vàng bắt máy sau đó nghe thấy giọng nói của giáo viên truyền đến, nhưng giữa vô số tiếng gào khóc ồn ào thì giọng nói này có vẻ rất nhỏ.
"Chào ba của em Tống Quang Dã, anh tới trường được không ạ. Con anh khóc nãy giờ, còn đánh nhau với những đứa trẻ khác. Hay là... hôm nay anh đón bé về luôn nhé?"
Lâm Hiểu giật mình, trái tim đập nhanh thình thịch.
"Con, con khóc? Còn đánh nhau?"
Lâm Hiểu hít một hơi, lúc này dục vọng nóng bỏng đã biến mất hết, trong lòng chỉ còn lại hình bóng của đứa trẻ nhỏ nhắn mềm mại.
Tống Diêm nhìn Lâm Hiểu nhẹ nhàng bò ra khỏi người hắn, đầu tiên là hôn lên mặt hắn vài cái sau đó vô cùng đáng thương nhìn hắn.
"Ngài ơi, chúng ta đi đón Tiểu Dã về đi. Tội nghiệp con quá, con khóc nhiều lắm..."
Tống Diêm nheo mắt lại nhìn người trước mặt hồi lâu mà không nói gì, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng Lâm Hiểu không chú ý tới mà vẫn mãi mê nói chuyện, vẻ mặt lo lắng.
"Tiểu Dã chắc rất sợ hãi và cô đơn, ở đó con có quen biết ai đâu..."
Tống Diêm im lặng nghe cậu nói, bao cao su trong tay chẳng biết đã bị ném trở lại bàn từ khi nào.
"Con còn đánh nhau nữa, không biết có bị thương không? Không được, chúng ta phải đi nhanh..."
Lâm Hiểu đột nhiên bị người đè lên ghế, có chút bối rối: "Chúng ta đi đón Tiểu Dã..."
Người đàn ông cắn nhẹ vào chóp tai cậu, trong giọng nói có vài phần mê hoặc: "Em sinh thêm cho Tiểu Dã một đứa em trai, để con không còn cô đơn nữa đi."
Lâm Hiểu kinh ngạc quay đầu lại mới phát hiện phía sau có vật gì cứng cứng đè lên người mình, mặt cậu lập tức đỏ bừng. Còn chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông hôn môi, hoàn toàn mất đi cơ hội nói chuyện.
dương v*t cuồng nộ một lần nữa tiến vào nơi ẩm ướt, nóng bỏng và mềm mại đó, lần này không có màng che chắn nên bọn họ thật sự thân mật không còn khe hở
"A..."
Lâm Hiểu thở dốc, lần này dục vọng còn nóng bỏng hơn trước khiến cậu lập tức biến thành một vũng nước nóng, ngay cả giọng nói cũng mềm mại như bông.
"Ngài... phải đón... Ưm a..."
Tống Diêm vừa nhấp vòng eo vừa thờ ơ nghĩ, tốt nhất là sinh thêm một đứa con nữa.
Kiếm việc gì đó cho Tống Quang Dã làm, để nhóc khỏi đến gây sự chú ý trước mặt Lâm Hiểu suốt ngày.
Cho "con nít đấu với con nít", kiểu gì tụi nhỏ cũng rối tung lên.
(Hoàn toàn văn)