Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến binh bất bại
  3. Chương 1-5
Trước /5 Sau

Chiến binh bất bại

Chương 1-5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Cả nhà anh bị thần kinh à?

“Không phải chứ, Vương Lệ Trân, cô có ý gì thế hả?”

Tại Bắc Hải, một người đàn ông ở trần, toàn thân ngang dọc những vết sẹo đang ôm đũng quần và trừng mắt với người phụ nữ mặc áo ngủ bằng lụa mỏng trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Anh là Long Thiên, nói thẳng ra là chồng của người phụ nữ này. Tuy nhiên họ mới nhận giấy đăng ký kết hôn chiều nay, mà cũng chẳng làm tiệc rượu để chiêu cáo thiên hạ, hôm nay cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau. Sở dĩ anh cởi áo là vì muốn động phòng hoa chúc với cô nhưng không thành, đã vậy còn bị đạp cho một phát tuyệt tử tuyệt tôn!

Người phụ nữ này tên là Vương Lệ Trân, đối với cô mà nói, hôm nay là ngày hoang đường nhất trong cuộc đời. Trước tiên là sáng nay phải gặp mặt người đàn ông mà không hiểu mình đã được định sẵn hôn ước từ nhỏ với người này từ bao giờ, sau đó bố mẹ của cô còn lén lút lấy trộm chứng minh thư của cô để đăng ký kết hôn với người đàn ông này. Sau cùng chẳng hiểu sao người này còn vào ở trong nhà cô, bây giờ nửa đêm nửa hôm ở trần đạp cửa vào phòng cô, định giở trò súc sinh “gạo nấu thành cơm” với cô?

Chuyện quái gì đây chứ?

Vương Lệ Trân hoàn toàn mờ mịt!

Cô hoàn toàn không ngờ rằng, đường đường tổng giám đốc của một công ty đã niêm yết cổ phiếu kiêm đệ nhất mỹ nữ Bắc Hải như mình lại bị cuộc sống úp cho thứ tình tiết hoang đường hơn cả phim điện ảnh ba xu.

“Anh bị khùng đúng không? Nửa đêm nửa hôm lên cơn động dục à?”, Vương Lệ Trân liếc mắt nhìn người đàn ông đang lăn lộn trên nền nhà. May mà không uổng phí hai năm học võ phòng thân cho con gái, nếu không trinh tiết giữ gìn suốt 25 năm của cô chắc đã bị hủy hoại trong tay tên trẻ trâu này rồi.

“Cô mới bị khùng ấy, hai ta đăng ký kết hôn rồi, làm chuyện ấy có vấn đề gì chắc?”, Long Thiên cố gắng nhẫn nhịn cơn đau khắc cốt khi tâm, chống tay lên sofa để ngồi dậy, thở hồng hộc.

Cứ nhắc đến chuyện này là Vương Lệ Trân tức sôi ruột sôi gan, cô đã quen làm Bồ Tát nhún nhường trong những năm tháng lăn lộn ở thương trường, rất ít khi nổi nóng, nhưng giờ phút này đây cũng phải nhíu mày: “Anh không cảm thấy chuyện này quá hoang đường à?”

“Hoang đường cái gì? Chiều nay đăng ký kết hôn rồi, tối nay động phòng, đúng quy trình mà. Ông đây chỉ muốn làm tròn chức trách, cô đừng lề mề nữa, làm một phát đi. Tôi làm nhanh lắm, cô nhắm một mắt mở một mắt, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ, đến khi ấy ai về nhà nấy!”, Long Thiên nghiêm túc nói.

“Nhiệm vụ gì cơ?”, Vương Lệ Trân thấy khó hiểu, không biết câu nói này có ý nghĩa. Sự việc xảy ra trong ngày hôm nay khiến cho một người phụ nữ mạnh mẽ với IQ trên 150 như cô cũng không kịp hiểu ra.

Long Thiên đần mặt, anh nói: “Ông già kia chưa nói với cô à, nghĩa là tôi đưa nhiễm sắc thể của mình vào trong cơ thể cô, kết hợp cùng nhiễm sắc thể bên trong cơ thể cô, sau đó xuất hiện một sinh mệnh mới, truyền tiếp cho đời sau theo phương thức dưỡng dục tự nhiên không ngừng nghỉ”.

“Nói tiếng người đi!”

“Làm cô mang thai!”

Phen này Vương Lệ Trân không thấy mờ mịt nữa, mà tam quan của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại. Cô xin thề đây là tình tiết khùng khùng điên điên nhất mà cô từng xem. Tốt xấu gì cô cũng có vô số người theo đuổi, cho dù thực sự muốn kết hôn sinh con cũng không phải cùng tên côn đồ xấu xí đến xúc phạm người nhìn trước mặt mình. Do cô phát điên hay bố mẹ cô đã phát điên? Hay là cả thế giới cùng phát điên?

“Ba đời nhà anh từ trên đếm xuống chắc chắn có tiền sử bệnh thần kinh!”, Vương Lệ Trân nghiến răng nói.

Long Thiên lập tức nổi tiếng, anh cũng đứng bật dậy: “Cô mắng người kiểu gì thế hả, nói năng đàng hoàng tử tế không được chắc? Ba tôi bị thần kinh thật, nhưng tôi không thế đâu nhé!”

Trong nhận thức của Long Thiên, ông bố của anh chắc chắn bị bệnh thần kinh. Người đàn ông ngoài kiếm tiền mua vàng thỏi mua nhà mua công ty của người khác ra thì tất cả việc khác đều lười nhác chảy thây ném Long Thiên ra khỏi thủ đô từ rất sớm. Chắc là khi con trai ông ấy vẫn còn học cấp ba, ông ấy đã ném anh vào một tổ chức hãm tài tên là “Quỷ Môn”, với cái danh mỹ miều là rèn luyện. Có trời mới biết trong năm năm ấy anh đã sống thế nào. Đám con nhà giàu khác được đốt tiền, ve vãn gái, hưởng thụ thanh xuân, anh thì hay rồi, đường đường con trai nhà giàu, ngày ngày phải vác khẩu AK liều mạng với người ta, mấy lần suýt bị bộ tộc ăn thịt người ở châu Phi nấu chín. Nếu không phải anh cao số, chắc không thể nào toàn thây về tới Hoa Hạ.

Lợi ích duy nhất là việc rèn luyện trong mấy năm ấy khiến cơ thể Long Thiên như được lột xác, tấm thân vốn đắm chìm trong tiền bạc đến tàn tạ bỗng chốc thay đổi một trời một vực, thậm chí còn thay đổi luôn cả tác phong “đội sổ” khi còn ở trường, trở thành nhân tài đặc biệt hoàn thành nhiệm vụ cao nhất của “Quỷ Môn”, đánh bại một đống tiền bối trước kia giỏi giang bằng trời.

Thì đây, khó khăn lắm mới nhận được một nhiệm vụ, đã vậy còn có thể đường hoàng về nước, vốn dĩ tâm trạng của Long Thiên vui lắm, đang nghĩ rằng lần này về rồi tuyệt đối không bước chân quay lại cái chốn khỉ ho cò gáy kia nữa. Tuy rằng nhiệm vụ lần này khá kỳ quặc, nhưng anh vẫn chịu đựng được, giao phối với một em “Thị Nở” để đánh đổi tự do cho mình, vụ này không lỗ tí nào. Thế mà sáng nay mới phát hiện ra là một mỹ nhân, cũng chẳng thể trách anh thiếu liêm sỉ, vì mấy năm nay đè nén khiếp quá. Nếu không phải đối đầu với phần tử khủng bố của nước Mễ thì cũng so chiêu với đám sát thủ của đảo quốc, bất thình lình có một mỹ nữ ở ngay bên cạnh, làm sao không bộc phát thú tính được? Huống hồ đây là nhiệm vụ cơ mà?

Nhưng sao người này nói năng chẳng có đạo lý gì hết? Chưa đợi anh nhào tới, người này đã ra tay rất nặng, chẳng biết “hàng họ” có hỏng hóc gì không.

Nghĩ đến đây, Long Thiên cúi đầu nhìn “em trai” mình, đột nhiên nghĩ sau này chắc không “chào cờ” được nữa, anh thở dài một tiếng ủ rũ.

“Nói xong rồi?”, Vương Lệ Trân bình tĩnh hỏi.

“Nói xong rồi!”, Long Thiên nuốt ngược dấu hỏi chấm vào trong.

Chương 2: Độc nhất là lòng dạ đàn bà

“Thế thì cút ra ngoài đi!”

“Dạ đây!”

Long Thiên đứng dậy, định bỏ đi, đột nhiên cảm thấy hình như không đúng lắm? Đệt, từ bao giờ mà ông đây phải quy thuận thế? Mỹ nữ thì làm sao, ghê gớm lắm à? Anh đang định quay đầu thì cánh cửa đã đóng sầm lại, còn đập mặt anh làm máu mũi tuôn ra òng ọc.

Long Thiên ôm đầu ngồi thụp xuống, chửi thề một tiếng, sau đó tức tối cầm điện thoại gọi một cú để “mách tội”: “Ông già kia, tôi không hoàn thành được nhiệm vụ này đâu! Con gái ông như con hổ cái ấy, vừa vào đã đạp tôi hỏng hết cả hàng họ rồi!”

Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia nghe xong mà kinh ngạc: “Đá vào chỗ đó à?”

“Ông nói thử xem, phụ nữ đá đàn ông thì đá vào đâu được? Tôi làm gì có ngực, từ đầu đến chân chỉ mỗi một chỗ nhạy cảm đó thôi”, Long Thiên cạn lời.

“Hỏng hẳn chưa?”

“Tôi thấy cũng đủ bết bát đấy!”

“…Hình như cậu hơi nóng ruột nhỉ”, người đàn ông kia im lặng trong chốc lát.

Long Thiên tức xì khói: “Tiên sư ông, chẳng phải ông bảo càng nhanh càng tốt à? Tôi tưởng ông nói chuyện với cô ta xong hết rồi mới đạp cửa vào đấy chứ!”

“Đạp cửa thì hơi thô lỗ đấy, Thiên à, chuyện trai gái không thể nóng vội được đâu. Hay là cậu bồi dưỡng tình cảm với nó, cứ từ từ thôi”, người đàn ông kia nhẹ nhàng khuyên bảo, chỉ sợ viên thuốc giải mà mình vất vả tìm về sẽ chạy mất.

Long Thiên chê bai: “Tôi đợi được, chỉ sợ con gái không đợi được thôi. Mà ông nói cái gì nhỉ, cái gì mà cơ thể của Chân phượng phải dùng tinh huyết của Chân Long mới giải được lời nguyền, nếu không không sống nổi quá tuổi hai mươi bảy. Ông đây lăn lộn ở Quỷ Môn bao nhiêu năm, biết rằng người học võ được phân rõ đẳng cấp, nhưng chưa từng nghe nói tới chân long chân phượng gì cả! Tôi nghi ngờ ông đọc tiểu thuyết viễn tưởng hơi nhiều đấy, chỉ thiếu nước lên tiên thôi”.

“Phương Nhân Vương nói vậy, cậu cảm thấy tôi có thể không tin à?”, người đàn ông trung niên cũng cảm thấy chuyện này hoang đường lắm, nhưng lời của ông thần tiên ấy chẳng lẽ lại là giả?

Nghe tới tên của Phương Nhân Vương, Long Thiên sững người. Ông ta chính là một trong những cố vấn của Quỷ Môn, được xưng tụng là “thầy tướng có số trời”, một cái miệng xúi quẩy như quạ đen cực kỳ điển hình, nói ai chết người đấy, lời của ông ta thực sự không tin không được. Với tấm lòng cứu một mạng người hơn xây mười tòa tháp, Long Thiên thấy mềm lòng: “Được rồi, ông lôi cả lão yêu quái ấy ra rồi, tôi đành ngoan ngoãn ở nhà ông vậy, đỡ lan tin tới tai ông già quái gở đấy, còn tưởng tôi không coi ông ta ra gì. Ông ta mà nguyền rủa một câu chắc toi đời!”

“Thế thì cảm ơn cậu nhé!”, người đàn ông trung niên thở phào: “Cậu cứ ở nhà đợi, tôi với bác gái chiều nay đã chuyển ra ngoài rồi, ông Vương cũng đi theo chúng tôi, coi như tạo cơ hội cho hai người. Con bé Lệ Trân bề ngoài lạnh lùng chứ trái tim ấm áp lắm, cậu kiên nhẫn một chút. Với cả sau này đừng đạp cửa nữa, thô lỗ lắm, con gái phải được bảo vệ, yêu chiều, nó mới giao trái tim mình cho cậu…”

Ông già kia càm ràm rất nhiều khiến Long Thiên thấy sốt ruột: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Còn chứ, cậu nói xem, cậu đăng ký kết hôn mà không gọi tôi là “bố”, có thấy quá đáng không?”, người đàn ông trung niên tỏ ra ấm ức.

Long Thiên gân cổ lên cãi: “Bố ruột tôi tôi còn chẳng buồn gọi huống hồ là ông, Mã Vận cũng không được nhé, đây là khí phách, hiểu không? Đâu thể gọi người ta là bố dễ dàng thế được, ông đang sỉ nhục tôi!”

“Thế tôi thưởng thêm mười triệu tệ nha?”

“Bố ơi, phụ thân đại nhân, bố yêu của con!”

Người đàn ông trung niên hài lòng cúp máy, Long Thiên cất điện thoại đi, chà xát gương mặt mình rất mạnh bạo. Thời buổi này kiếm ít tiền tiêu vặt khó khăn ghê, bán rẻ nhan sắc còn không đủ, đến cả tôn nghiêm cũng mất luôn. Sau khi bỏ lại một câu oán thán như thế, Long Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lủi về phòng mình, hôm nay đành tự giải quyết vậy.

“…”

Vương Lệ Trân không biết nên hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào. Cô chỉ sợ tên súc sinh ở phòng bên cạnh đạp cửa xông vào lên nên khóa trái cửa, nhất định phải canh cửa chằm chằm không dám ngủ, tay cầm điện thoại, định gọi cho ông bố không đáng tin của mình thì đối phương đang trong một cuộc gọi khác. Cô nghe thấy tiếng Long Thiên nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, nội dung trò chuyện khiến cô cảm thấy mình không phải con ruột, có ông bố nào đẩy con gái mình vào biển lửa không?

Vương Lệ Trân khóc không ra nước mắt, cũng không thể trách khả năng chịu đựng của cô quá kém, bất kỳ ai gặp phải chuyện thế này cũng phát điên cả thôi, cho dù là con cưng của ông trời như cô cũng không phải ngoại lệ.

Cái gì mà chân long với chân phượng, ông bố của cô bị khùng hay bị điên?

Không thể nào, cho dù ông ấy bị điên, chắc mẹ cô cũng không điên cùng đâu nhỉ?

Mình chỉ còn hai năm tuổi thọ nữa?

Xàm quần!

Năm nào đi kiểm tra sức khỏe cũng không có vấn đề gì hết!

Tóm lại, Vương Lệ Trân dùng lý trí tổng kết vấn đề rằng, trước hết hai kẻ thần kinh trong nhà chuyển đi rồi, sau đó có một tên thần kinh khác chuyển tới, đã thế còn là một tên thần kinh rất bạo lực.

Khi Vương Lệ Trân đang suy nghĩ miên man thì điện thoại đổ chuông làm cô sợ hết hồn, rơi cả điện thoại xuống sàn. Cô nhặt điện thoại lên, nhìn thấy dãy số hiển thị thì lập tức bắt máy: “Điều tra đến đâu rồi? Rốt cuộc là thứ yêu nghiệt từ đâu tới?”

Vương Lệ Trân tung hoành trên thương trường nhiều năm nên đương nhiên cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình. Sau khi gặp mặt Long Thiên, cô đã gửi hình ảnh của anh cho một cao thủ tình báo mà mình thuê về, yêu cầu toàn bộ thông tin về anh.

Cao thủ tình báo báo cáo trong điện thoại: “Long Thiên, tên thật là Long Sơn Hổ, nam, hai mươi hai tuổi, cậu chủ lớn nhà họ Long ở thủ đô”.

Vương Lệ Trân chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót điều gì đó, thế rồi đối phương im phăng phắc, cô không nén được mới hỏi: “Hết rồi?”

“Hết rồi!”

Vương Lệ Trân đập điện thoại luôn.

Chương 3: Chung sống hòa bình

Bắc Hải sản sinh ra rất nhiều gái đẹp, loại hình “gương mặt thiên thần, vóc dáng ác quỷ” đã không xứng đáng được chỉ mặt gọi tên rồi, cùng lắm chỉ đáng làm tiếp viên giá hai nghìn tệ ở KTV thôi, đã vậy cách biệt trước khi và sau khi trang điểm cực kỳ khủng khiếp, trải nghiệm mang lại cho khách hàng hết sức tồi tệ.

Dạng phụ nữ này trong mắt Long Thiên thậm chí không đạt nổi 60 điểm – mức điểm đủ tiêu chuẩn. Xuất phát từ lòng tôn trọng dành cho phái nữ, Long Thiên sẽ tỏ ra lịch thiệp lễ độ và khó gần để từ chối. Dạng đạt 70 điểm chí ít cũng không có cách biệt gì trước và sau khi trang điểm, dạng này cần được tôn trọng, dù sao người ta cũng không lừa đảo, trêu đùa bằng lời nói là phép “lịch sự tối thiểu”. Riêng dạng nữ thần từ 80 điểm trở lên là dạng không trang điểm còn đẹp hơn khi trang điểm thì cần phải lao tới “chấm mút” không cần biết sống chết, như thể mới tỏ rõ được sự tôn trọng dành cho người ta.

Điều này đủ chứng minh danh xưng đệ nhất mỹ nữ Bắc Hải của Vương Lệ Trân không phải nói suông, chí ít một kẻ từng qua tay vô số gái đẹp như Long Thiên phải ở trần trùng trục lao vào phòng cô, điều này đã là một chuyện đủ khiến cô tự hào.

Nhưng hiển nhiên, Vương Lệ Trân không chỉ cảm thấy chuyện này chẳng đáng tự hào, thậm chí còn thấy ghê tởm.

Vương Lệ Trân mất ngủ cả đêm nhìn chằm chằm vào cửa phòng, nhìn suốt sáu tiếng đồng hồ, tới khi mặt trời mọc lên mới yên tâm khoác thêm áo ngoài, nhẹ nhàng xuống giường để đánh răng rửa mặt. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô trước nay rất nghiêm ngặt, buổi tối phải ngủ trước 12 giờ, buổi sáng phải dậy đúng tám giờ, chỉ thiếu điều lên kế hoạch cho việc đi vệ sinh và ăn trưa.

Nhìn vào hình ảnh đã xuất hiện quầng mắt thâm đen của mình trong gương, Vương Lệ Trân lại thấy phẫn nộ một cách khó hiểu. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi mà mình kiên trì suốt bao năm cuối cùng bị một thằng ất ơ phá hỏng, đã thế còn phải kinh hãi khiếp đảm suốt cả đêm, không báo thù không được.

Sau khi dứ dứ nắm đấm, Vương Lệ Trân cảm thấy nhụt chí. Tối qua ông bố không đáng tin của cô đã ra mệnh lệnh chí tử, không thể đuổi cái tên khốn nạn kia ra nhà, đã thế anh ta còn ở chung với mình. Vương Lệ Trân lấy cái chết ra để uy hiếp, thế mà đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy luôn. Cô hiểu tính tình bố mình, tuy ông ấy không đáng tin, nhưng chuyện gì đã quyết định rồi thì không bao giờ bị dao động. Tập đoàn của nhà họ Vương càng ngày càng lớn mạnh, ít nhiều gì cũng nhờ bản tính không chịu ảnh hưởng gì từ bên ngoài của bố cô.

Trang điểm xong, thay quần áo, gương mặt của Vương Lệ Trân trong gương cực kỳ tinh tế, xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Lạnh lùng xuất phát từ vẻ thanh cao trong thần thái của cô, xinh đẹp là vì đôi mắt dịu dàng và nốt ruồi mỹ nhân bên khóe miệng. Bất kỳ người đàn ông nào gặp được cô cũng dễ dàng mê mẩn đến mức không thể nào mê mẩn hơn được nữa. Bởi vì cơ thể trưởng thành của cô không chỉ có “đồi núi” trước ngực phải kinh ngạc khi nhìn thấy, mà đôi mông căng tròn được bao bọc trong chiếc váy công sở đặt may cũng đủ khiến bất kỳ thằng đàn nào phải suy nghĩ miên man.

Trang điểm xong, Vương Lệ Trân thay đổi khí chất mềm yếu của tối qua, toàn thân như được gắn thêm hào quang của nữ vương, cộng thêm chiều cao trên 1m7 của cô và đôi giày cao gót, quả thật đàn ông dưới 1m8 không khác gì kẻ suy dinh dưỡng thấp còi trước mặt cô. Thế nên cô vẫn luôn dùng tư thế này để coi thường những người đàn ông lạy lục với cô.

Nữ hoàng này mở cửa ra, dáng vẻ coi thường đám đàn ông của cô sắp đánh một trận vớt vát thể diện, thế nhưng vừa mở cửa đã phát hiện ra không biết tên súc sinh khiến cô “sợ bay màu” tối hôm qua đã đi đâu mất rồi.

Không chặn đường trước cửa à? Cũng không đến mức quá súc sinh nhỉ.

Vương Lệ Trân nhíu mày, xuống lầu kiểm tra mới phát hiện ra Long Thiên còn dậy sớm hơn cô, thậm chí đã nấu xong bữa sáng, ngồi vào vị trí của mình để đợi cô. Anh không cởi trần nữa mà mặc một bộ đồ ở nhà, kiểu dáng đơn giản, chất liệu vải cực kỳ kém, may mà bộ đồ này không phải màu vàng, nếu không chẳng khác gì nhân viên giao hàng.

“Dậy rồi hả, qua đây ăn sáng thôi”, Long Thiên cười hi hi gọi Vương Lệ Trân.

Dáng vẻ hiện tại của Long Thiên khác biệt quá nhiều so với Long Thiên của tối qua, chẳng khác gì một trời một vực. Anh ta hồn hậu, thật thà, không hề giống cầm thú. Vương Lệ Trân không biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì, nhưng vẫn bước tới, ngồi trước mặt Long Thiên, cơ thể thoáng ngả về trước, dùng phương thức chủ đạo, cô muốn chính thức đàm phán đàng hoàng tử tế với tên cầm thú này.

Long Thiên không hề chú ý tới vẻ chán ghét trong ánh mắt của Vương Lệ Trân, vẫn hồn hậu nói: “Nghe ông cụ bảo cô thích ăn uống thanh đạm vào buổi sáng. Tôi nấu một ít cháo dưỡng nhan, nếu cô thức khuya có thể uống nhiều hơn một chút”.

“Nếu không phải vì anh, tôi cũng không cần phải thức đêm!”, Vương Lệ Trân nhìn bát cháo mà Long Thiên cần mẫn đưa tới, không hề động đến mà chỉ lạnh lùng đáp.

“Tối qua tôi đã thất thố”, Long Thiên lùi một bước: “Chúng ta chung sống hòa bình, được chứ?”

“Anh nghĩ có khả năng này không?”, Vương Lệ Trân vặn hỏi.

Long Thiên giơ tay lên thề: “Tôi sẽ không bao giờ đạp cửa phòng cô nữa, tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!”

“Không phải vấn đề đạp cửa hay không, anh đang ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của tôi đấy. Không cần biết bố tôi lên cơn hay anh phải chấp hành nhiệm vụ gì, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu là anh lập tức rời khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy loại rác rưởi như anh một phút một giây nào nữa!”, giọng điệu của Vương Lệ Trân đã nặng nề hơn, nhưng vẫn duy trì được gia giáo ở chừng mực nhất định, không quát nạt hay gào thét.

Long Thiên không nói gì, Vương Lệ Trân bồi thêm: “Anh đến đây chẳng qua cũng vì đồng tiền thôi, bố tôi cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp mười lần. Chỉ cần hạng người cặn bã như anh cút ra khỏi nhà tôi là được”.

Cô không thích dùng tiền để chèn ép người khác, nhưng nhiều lúc cách làm cũ rích này có tác dụng hơn nhiều cách khác.

Bấy giờ Long Thiên mới ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ giễu cợt: “Nếu cô đã nói thế thì cứ làm như vậy đi. Bố cô thưởng tôi một trăm triệu tệ, cô lấy một tỷ ra đây, tôi cuốn gói cút ngay lập tức”.

“Anh giỡn mặt tôi đấy à? Một tỷ tệ, sao anh không đòi mười tỷ luôn đi! Anh thèm tiền quá hóa điên chắc!”, dù tính cách của Vương Lệ Trân không tệ nhưng lúc này cũng thấy tức giận. Thằng cha này thật quá đáng, một tỷ tệ, anh tưởng tệ giống như sol Peru à?

Chương 4: Tối nay tôi cho anh chơi thỏa thích!

Long Thiên ngả người vào lưng ghế, cà lơ phất phơ: “Ôi chao, ban đầu cô muốn dùng tiền đập chết tôi, thế rồi lại chê tôi ra giá quá cao? Không có tiền thì đừng vung tiền nữa, dễ mất sạch thể diện lắm, đồ nghèo khỉ!”

“Anh mắng tôi nghèo hèn?”, Vương Lệ Trân không hề dao động, thậm chí còn thấy nực cười.

“Tôi nói này, cô Vương, cô đừng ở đây đối đầu với tôi nữa. Bố cô chắc cũng dặn cô rồi, tôi sẽ sống ở đây một thời gian. Thế nên cô mặt nặng mày nhẹ với tôi có tác dụng gì, lấy được một tỷ tệ ra thì lấy, không lấy được thì tôi cứ ở đây. Dù sao tôi cũng không làm vướng chân cô được, cùng lắm thì khi nào ở nhà cô chú ý một chút, mặc quần áo nhiều vào, tôi đảm bảo không bộc phát thú tính”, Long Thiên nhớ tới lời dặn của ông bố vợ vào tối qua, quyết định đi đường vòng để cứu quốc, cứ từ từ mà làm.

“Tôi báo cảnh sát!”, Vương Lệ Trân nói ra câu thoại “nhà quê” nhất của năm.

Long Thiên lại bật cười: “Đăng ký kết hôn vẫn còn trong tay tôi, tôi không bạo lực gia đình với cô, báo cảnh sát có tác dụng gì?”

Vương Lệ Trân nhất thời nghẹn họng. Người đến được đẳng cấp như cô thường chỉ qua lại với một số danh sĩ của giới kinh doanh, thỉnh thoảng gặp phải vài con “cá kình” trên giang hồ, cô cũng có cách đối phó. Nhưng gặp phải dạng côn đồ không chịu hiểu lý lẽ này, cô thực sự không có kinh nghiệm tác chiến, mới nói vài câu đã bại trận rồi.

“Coi như anh giỏi!”

Vương Lệ Trân quăng lại một câu như vậy rồi định đi, thực sự cô không muốn nhìn thấy bản mặt đắc ý của tên khốn nạn này. Cô vừa đứng dậy, Long Thiên đã đi theo, bởi vì nhiệm vụ của anh không chỉ có sinh con cùng Vương Lệ Trân, mà còn phải bảo vệ cô sát sao, thế nên Long Thiên không thể rời khỏi cô nửa bước.

Thấy tên vô liêm sỉ này dám đi theo mình, Vương Lệ Trân bỗng chốc dừng bước: “Anh làm gì thế, đi theo tôi làm gì?”

“Bảo vệ cô!”, Long Thiên mỉm cười.

“Anh còn chẳng lại được tôi, vẫn có mặt mũi đòi bảo vệ tôi à?”, Vương Lệ Trân khinh thường.

“Đấy là cô đánh lén nhé, không tính!”, Long Thiên nhớ tới chuyện tối qua mà bên dưới vẫn còn thoáng thấy đau.

“Không được phép đi theo tôi!”

“Chân tôi mọc trên người tôi, tôi muốn đi, cô ngăn cản được chắc?”

“Long Thiên, anh có tin tôi đánh anh không?”

“Vương Lệ Trân, cô tuổi hổ à, sao như con hổ cái thế?”

“Tôi đánh thật đấy?”

“Ơ đừng, tôi kiếm cơm nhờ gương mặt này đấy, hay là đánh chỗ khác đi, mông tôi đàn hồi lắm”.

Vương Lệ Trân cuối cùng cũng giận điên lên, giận quá mà phải phì cười, cô tỏ ra nham hiểm như một con hồ ly tinh: “Được thôi, thế chúng ta tới chỗ nào đó khuya khoắt vắng lặng, từ từ mà đánh”.

“Đừng, tôi với cô thân quen gì đâu”.

“Không thân quen mà dám nói những câu không biết nặng nhẹ thế à?”

“Quen rồi, tôi sẽ chú ý một lần nặng một lần nhẹ, công việc đòi hỏi sức lực mà”.

“Long Thiên, miệng lưỡi anh trơn tru thế này là trời sinh à?”

“Chúng ta còn chưa thân quen mà cô đã biết miệng lưỡi của tôi rất trơn tru rồi, sau này quen thân rồi làm chuyện ấy, chẳng phải cô sẽ phát điên luôn sao?”

“Vô liêm sỉ! Lưu manh!”

Cứ như thế, hai người vừa đấu võ miệng vừa đi xuống bãi đỗ xe ngầm của căn biệt thự. Long Thiên cứ như một oan hồn, mặc cho Vương Lệ Trân mắng chửi thế nào cũng không chịu đi. Nữ hoàng họ Vương kia thậm chí muốn rút giày cao gót đập thẳng lên mặt anh ta, nhưng nghĩ rằng mình là một người phụ nữ thời đại mới có tố chất, cô vẫn gắng gượng kiềm chế được.

Chỉ là lòng dạ thực sự tức anh ách, sáng sớm ra đã thua một vòng “đàm phán”, dọc đường không hất được cái đuôi này, vì thế cô nảy ra một kế khác, đột nhiên chỉ vào hai chiếc xe trong bãi đỗ xe: “Chúng ta đánh cược nhé, anh dám chơi không?”

“Ô, cược thế nào?”, Long Thiên nổi hứng lên, cá cược là niềm đam mê của anh mà.

“Chỗ này có hai chiếc xe, anh chọn một tiếng, chúng ta đua từ chỗ này tới công ty của tôi. Nếu anh phóng nhanh hơn tôi, coi như anh thắng”, Vương Lệ Trân chỉ vào một chiếc Maserati GT và một chiếc GTR do đảo quốc sản xuất.

“Tôi thua sẽ bị phạt thế nào?”, Long Thiên hỏi.

“Anh thua thì phải cút ra khỏi nhà tôi!”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói.

“Thế nếu tôi thắng thì sao?”, Long Thiên vừa chăm chú quan sát hai chiếc xe vừa lơ đễnh hỏi.

“Nếu anh thắng, buổi tối không cần đạp cửa, tôi mở cửa chào đón anh, cho anh chơi thỏa thích!”, Vương Lệ Trân trả lời.

Phen này Long Thiên cũng phấn khích, anh chỉ vào chiếc GTR: “Tôi muốn lấy xe này!”

Vương Lệ Trân ném cho anh một chùm chìa khóa, Long Thiên nhảy thẳng lên xe, Vương Lệ Trân cũng ngồi vào chiếc GT, hai chiếc xe gần như đồng thời nổ máy, đôi bên đưa mắt nhìn nhau, ý chí chiến đấu lên cao vùn vụt!

Long Thiên hạ cửa kính xuống, nói với Vương Lệ Trân: “Chúng ta nói lời giữ lời nhé, không được phép hối hận, tối nay tôi muốn ở trên cô!”

“Anh cứ thắng đi rồi tính!”, Vương Lệ Trân “xì” một tiếng, tràn đầy tự tin đạp chân ga, chiếc Maserati GT lao ra khỏi bãi đỗ như một tia chớp.

Long Thiên khẽ giẫm nhẹ vào phanh xe, sau đó nheo mắt nói: “Khà khà, độc địa nhất là lòng dạ đàn bà, câu này không sai vào đâu được!”

Chương 5: Đời không trả cát-xê sao phải diễn

Long Thiên không khởi động xe luôn mà xuống xe kiểm tra tình hình.

Ở Quỷ Môn, ngoài những nhiệm vụ quan trọng thì cuộc sống thường ngày cũng rất thú vị. Nuôi một nhóm người bị bệnh thần kinh, đám người luôn thích liếm máu trên lưỡi dao thì đều có tính chiến đấu cao, họ thích kiếm tìm sự kích thích. Họ sẽ cảm thấy nhàm chán khi không có nhiệm vụ, vì vậy phải làm thế nào được? Chỉ có thể lôi đồng bọn ra chơi trò thợ săn và con mồi thôi.

Nói một cách đơn giản thì đây là giết và bị giết.

Chơi kiểu ‘cò quay Nga’ thì tầm thường quá, bọn họ thích kiểu chơi khăm hơn. Chỉ có những thứ bạn không nghĩ ra chứ không có cái họ không làm được, nguy cơ tồn tại bất cứ đâu.

Ở Quỷ Môn năm năm, Long Thiên ít nhất cũng trải qua vô số những trận ám sát. Trong đó có một nửa đến từ kẻ địch, một nửa là đến từ người mình. Không phải là họ có ác ý, vì dù sao trên chiến trường đều là anh em, mà vì trò chơi thợ săn kia là cách duy nhất kiểm nghiệm xem anh em cùng mình lên chiến trường có phù hợp hay không. Không ai muốn giao tính mạng của mình cho người ngoài cả, bởi vì tính mạng là vô cùng quan trọng. Nếu anh không chiến đấu được thì chi bằng chết trong tay tôi trước, tránh khi lên chiến trường tôi bị anh hại chết.

Logic này rất kỳ lạ phải không? Đúng là rất kỳ lạ nhưng nó lại là cách phù hợp nhất với sinh tồn trên chiến trường.

Vì vậy, theo như Long Thiên thấy, cái kiểu ra tay trên xe như này đúng là hạ sách, thậm chí còn không được coi như kiểu nhập môn nữa. Anh bĩu môi khinh bỉ, mở cốp xe ra rồi gõ một lúc. Anh từ trong đó lấy ra một linh kiện nhỏ rồi lẩm bẩm nói: “Đồ dởm! Nghiệp dư quá đi”.

Sau đó anh nhét linh kiện nhỏ đó vào trong túi rồi quay trở lại xe. Lúc này cách thời gian Vương Lệ Trân lái xe rời khỏi hầm xe là năm phút rồi.

Anh vẫn ung dung châm điếu thuốc rồi kích hoạt GTR sau đó định vị công ty của Vương Lệ Trân trên hệ thống. Trước khi xuống máy bay, anh đã ghi nhớ kỹ tư liệu về Vương Lệ Trân ở trong đầu, bao gồm cả địa chỉ công ty của cô ấy, có tất cả lịch trình di chuyển, thậm chí tính cách của cô ấy cũng được phân tích khá kỹ càng.

Long Thiên nhếch mép cười, lẩm bẩm: “Cô em, tối nay tắm rửa sạch sẽ đợi anh đây đến nhé”.

Vừa lẩm bẩm xong câu nói dâm đãng này thì GTR như con trâu đực rống lên rồi vút ra ngoài.

Từ biệt thự của Vương Lệ Trân đến công ty của cô cũng phải tầm 10km, trong thời gian đó phải đi qua phố Tam Lợi, cầu Kim Sơn và đường Hoàng Hậu mới là điểm cuối. Bình thường Vương Lệ Trân chỉ đi tám đến mười phút là đến nơi. Lúc này đã quá năm phút rồi mà Long Thiên vẫn chưa nhúc nhích gì, phải chăng là Vương Lệ Trân thắng chắc rồi?

Trong lòng Vương Lệ Trân tự cho là như vậy. Cô là tuýp phụ nữ hiếu thắng, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thể thì cô luôn muốn đoạt vị trí thứ nhất chứ không bao giờ muốn thứ hai. Chính vì vậy, bất luận là học tập, công việc hay ngoại hình thì cô luôn vượt trội hơn hẳn so với bạn cùng trang lứa. Bởi vì lời giáo huấn của nhà họ Vương là nếu như không phải thứ nhất thì không có ý nghĩa gì cả. Và việc đua xe cũng không ngoại lệ.

Xe Maserati đi trên cầu Kim Sơn, tốc độ cũng gần một trăm như tia sét đi xuyên qua dòng xe đang chạy. Mỗi lần vượt qua xe nào thì đều có thể nghe thấy tiếng hô sợ hãi của chủ xe. Họ cảm thấy không phục và muốn đuổi theo, tiếc là không có được kỹ thuật đua xe và không có lá gan liều mạng như người ta. Lúc này đành phải ngồi một bên thầm mắng đám con nhà giàu này sao đều không biết quý mạng sống như thế. Để theo đuổi cảm giác kích thích mà không ngại hại người hại mình. Bên cạnh đó họ cũng cẩn thận né tránh để khỏi va vào chiếc xe mà họ có làm thuê cả đời cũng không mua được.

Nhưng Vương Lệ Trân thì tất nhiên sẽ không để tâm. Cô luôn làm theo những gì bản thân nghĩ, cô không bao giờ bận tâm đến quan điểm của người khác. Cuộc đời của mình cơ mà, sao phải diễn cho người khác xem? Nhưng điều này không có nghĩa là cô hống hách không coi ai ra gì. Cô từng tiếp xúc với rất nhiều kiểu người trong xã hội này nên cô hiểu rõ nhất, tố cáo chỉ là sự ghen ghét của kẻ yếu, tâm thái của cô luôn là đứng trên núi nhìn xuống những người đang leo ở dưới núi. Cô không nói gì mà chỉ cần đứng đó, thậm chí không cần làm gì đã đủ kiêu ngạo khiến những người ở bên dưới đó phải thấy tự ti.

Tự tin, mạnh mẽ, chủ nghĩa nữ quyền, tất cả đều là đặc điểm của Vương Lệ Trân, vì vậy cô sẽ không để một kẻ nhỏ hơn mình ba tuổi dám hống hách trước mặt mình. Cô nhất định phải thắng được tên tiểu quỷ đó, sau đó giẫm hắn ở dưới chân mình và nói cho hắn biết thế nào là khoảng cách.

Nếu như Long Thiên biết Vương Lệ Trân có suy nghĩ ác độc như này, có lẽ anh sẽ… Rất vui chăng?

Bị một cô gái chà đạp, đãi ngộ này không phải người thường có thể cảm nhận và hưởng thụ được. Đoán chừng anh không chỉ vui vẻ mà thậm chí còn với vẻ mặt đê mê nữa.

Trong đầu xuất hiện khuôn mặt dâm đãng tối qua của Long Thiên mà Vương Lệ Trân cắn chặt răng, dường như chân ga ô tô là đầu của tên háo sắc đó nên cô đột nhiên giẫm mạnh một cái.

Nhân vật nhỏ bé thì sẽ có tâm thái của nhân vật nhỏ. Một tên ham ăn lười làm mà muốn dựa vào nhà họ Vương để thay đổi cuộc đời ư? Kiểu này cô phải tự tay giải quyết mới được, cuộc đời hoàn hảo của cô không cần đến vở kịch hạ lưu như vậy.

Sáu phút sau, cô xuống xe rồi nhìn gương chiếu hậu và đắc ý cười. Lúc này vẫn chưa nhìn thấy GTR kia thì chắc mình thắng rồi.

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Quận Vương Phi Phúc Hắc

Copyright © 2022 - MTruyện.net