Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chết tiệt, cô không thể. . . . . . Để mặc ta. . . . . . Chết ở đây được sao?” Hắn lại ho, thở dốc mệt mỏi nhìn cô nói.
“Không được.” Cô nắm chặt vạt áo hắn, trừng mắt nhìn người đàn ông đang hấp hối kia, nói chắc như đinh đóng cột: “Ngươi không có tư cách được chết, mạng ngươi là của ta!”
Câu nói này khiến tim hắn run lên.
Cô gái trước mặt đang trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đen đong đầy nước mắt, tức giận nhưng cũng kiên quyết, chỉ không có hận.
Cô vòng tay hắn qua cổ mình, xốc dưới nách hắn, “Bây giờ ta muốn đứng lên, ngươi tốt nhất hãy giúp ta, bằng không ta sẽ cho ngươi thêm hai nhát đao nữa đấy!”
“Mẹ kiếp. . . . . .” Hắn tức giận, cắn răng nhắc nhở cô: “Ta giết mẹ cô. . . . . . Cô quên rồi sao?”
Cô trừng mắt với hắn, nói: “Không quên, cả đời ta cũng sẽ không quên, cho nên trước khi ta chết, ngươi đừng hòng được chết, ta không đồng ý thì ngươi không được phép chết.”
Tim hắn bỗng đập nhanh và rối loạn, thất thần nhìn cô gái trước mắt không nói gì, sau một lúc lâu, mới khàn khàn hỏi:”Cô không đồng ý, ta không được phép chết?”
“Đúng vậy, ta không đồng ý, ngươi không được phép chết.”
Cô nói mà mắt cũng không chớp lấy một cái. Lúc này đây hắn biết cô sẽ không buông tay.
Khi cô đứng lên, hắn không thể không đứng lên theo, nhưng vì chân đau mà suýt nữa kéo cô ngã theo. Cô bước sang bên cạnh một bước, dùng hết sức đỡ hắn, hắn không thể không giúp cô, miễn cho cô bị hắn đè chết.
“Cô phải biết rằng. . . . . . Sớm muộn gì ta cũng sẽ chết. . . . . . Không phải hôm nay. . . . . . Thì là ngày mai. . . . . .” Cô nửa khiêng hắn đi đến bên ngựa, hắn không nhịn được nhắc nhở cô. “Cô làm như vậy. . . . . . Chỉ phí công mà thôi….”
Cô đỡ hắn bước lên bàn đạp, đẩy mông hắn, giúp hắn lên ngựa, sau đó nói với hắn:”Nếu ngươi chết, ta sẽ chặt đầu ngươi mang đến chỗ Lạp Tô lĩnh thưởng.”
Nói xong, cô quay lại chỗ đống thi thể, nhanh nhẹn cởi áo choàng, rượu sữa ngựa của đám kỵ binh, cho tất cả những thứ hữu dụng vào trong áo choàng buộc lại, không những thế còn cởi mũ da trên đầu hai người. Đi được hai bước thấy thảm nỉ của một người nằm trên đất, cô quay lại nhặt nó, sau đó mới trở về chất đồ lên ngựa.
Cô đưa mũ da cho hắn. Hắn đội vào, có chút hoảng hốt nhìn cô thử mấy lần vẫn không lên được ngựa, chỉ đành đưa tay ra kéo cô lên. Động tác này khiến hắn suýt nữa ngã lộn xuống ngựa, nhưng may là cô lên kịp, đỡ được hắn.
Hắn tựa vào vai cô thở dốc, cảnh cáo cô.
“Đi tìm Lạp Tô. . . . . . Sẽ tự hại chính cô mà thôi. . . . . .”
“Vậy ngươi tốt nhất đừng có mà chết.”
Đó là uy hiếp kỳ quái nhất mà hắn từng nghe, nhưng không hiểu sao lại siết lấy trái tim hắn.
Gió tuyết đầy trời.
Hắn bắt đầu hoài nghi, là vì mình quá mức khát vọng nên trước khi chết mới mơ thấy cảnh tượng kỳ quái này. Cô gái này hận hắn, không thể nào có chuyện cô quay lại cứu hắn được, cô muốn giết hắn còn không kịp, sao có thể về cứu hắn?
Cho nên đây là mơ, chỉ là mơ mà thôi.
‘Ta không đồng ý, ngươi không được phép chết.’
Cô nói, nhìn thẳng hắn mà nói. Thay vì nói là mệnh lệnh thì đây giống như một yêu cầu hơn. Cũng vì một nguyên nhân không tên nào đó hắn không thể không nghe theo.
Mặc dù cảm thấy đây là mơ, hắn vẫn cứ thử cố chống đỡ, không để mình kéo cô cùng ngã xuống ngựa.
Con ngựa chở hai người, trong gió tuyết chậm rãi đi về phía trước, càng lúc càng xa, biến mất trên một góc nào đó của thảo nguyên.
***
Hắn ngã xuống ngựa.
Cô mắng rồi lại đẩy hắn, ép hắn đứng lên, ép hắn lên ngựa.
Đi được một lúc, hắn lại ngã xuống.
Lúc này, hắn không thể đứng dậy được nữa. Trong lúc mơ hồ, hắn nghe thấy cô liên tục mắng, cảm thấy cô đẩy hắn lên một cái thảm nỉ, để ngựa kéo hắn đi.
“Cô không cần thiết. . . . . . Phải làm như vậy. . . . . . Mặc kệ ta đi. . . . . .”
Hắn nói, cô lại không để ý đến hắn, chỉ cởi khăn nỉ trên cổ mình xuống, quấn lấy đầu lấy mặt hắn, kiên quyết tiếp tục.
“Ta đã nói, ta chưa đồng ý thì ngươi không được phép chết. Ta còn chưa đồng ý đâu. Có nghe không, ta còn chưa đồng ý. Đây là ngươi nợ ta, ngươi nợ ta.”
Hắn không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng giọng nói của cô lại rõ ràng đến lạ thường.
Hắn muốn nói cho cô rằng hắn đã cứu cô không chỉ một lần, nhưng lại thấy nói ra cũng vô dụng, cho nên hắn nhắm nghiền mắt, cố gắng duy trì hô hấp.
Hắn không biết rốt cuộc cô muốn kéo hắn đi đâu, cũng không hiểu vì sao cô không chịu từ bỏ.
Hắn chết chắc rồi, cho dù cô quay lại cứu hắn, hắn cũng chỉ còn con đường chết mà thôi. Nhưng cô kiên trì không sợ gió tuyết, tra tấn hắn, ép hắn sống sót.
Dù vậy, hắn vẫn hôn mê.
Hắn tỉnh lại là vì đau đớn ở chân. Hắn mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong một túp lều tạm bợ được dựng từ tấm vải xám kéo căng, tiếng gió vẫn gào thét, thổi tấm vải xám kêu phần phật.
Một cơn đau khác truyền đến, khiến hắn phải rũ mắt nhìn lại. Bên trái hắn có một đống lửa, cô gái kia đang khâu vết thương trên đùi hắn.
Hắn không thể tin được cô lại luôn mang theo kim chỉ theo người. Có lẽ hắn đã phát ra tiếng, cho nên cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Miệng vết thương của ngươi quá lớn, ta phải khâu nó lại.”
Sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, khiến đôi mắt đượm vẻ sợ hãi của cô càng to, càng đen hơn.
“Yên tâm, kỹ thuật của ta bây giờ tốt lắm, ta đã từng khâu rất nhiều vết thương rồi.”
Giọng nói khàn khàn của cô quanh quẩn trong không khí, nghe như xa như gần. Có lẽ cô đã kéo hắn đến chỗ nào đó có thể che gió tránh tuyết, hắn muốn mở miệng hỏi cô, nhưng hắn không còn sức, chỉ có thể mệt mỏi nhắm mắt lại, để cô tùy ý muốn làm gì hắn thì làm.
“Này, này, A Lãng Đằng! Đáng chết! Nhìn ta! Mở mắt ra nhìn ta!”
Cô vỗ mặt hắn rất mạnh khiến hắn không thể không mở mắt ra. Hắn thấy cô đã thay đổi vị trí, chạy sang bên phải, còn đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến trước mắt hắn. Lúc hắn mở mắt ra, rõ ràng cô đã thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, nhưng ngươi vừa mới ngừng thở.”
“Ta mệt. . . . . .” Hắn nghe thấy mình mệt mỏi nói.
“Ta biết, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên tỉnh táo.”
Cô vừa cảnh cáo hắn vừa quay về ngang eo hắn, tiếp tục khâu vết thương bên hông hắn. Hắn có thể cảm nhận được kim chỉ lôi ra đâm vào, nhưng hắn không còn cảm giác được chân mình nữa.
Hắn muốn nói cho cô rằng cô làm vậy cũng vô ích thôi, nhưng cuối cùng hắn không nói. Bởi lúc trước hắn cũng đã cho rằng cô không thể đưa hắn đến nơi che gió tránh tuyết trong thời tiết này nhưng cô đã làm được.
Hắn nửa mê nửa tình nhìn cô gái đang chăm chú lấy kim chỉ tra tấn hắn, sau đó ngoan ngoãn hít vào thở ra như cô mong muốn.
Mỗi khi hắn ngừng thở, mất ý thức, cô sẽ vỗ mặt hắn, cho đến khi hắn không thể không mở mắt ra, đáp lại tiếng gọi của cô. Nếu hắn không đáp lại, cô sẽ dùng lưỡi dao nung đỏ dí lên những vết thương của hắn, khiến hắn đau tỉnh lại.
Làm vậy thật sự đau muốn chết, cũng chết tiệt là rất hữu dụng!
Không biết qua bao lâu sau, rốt cục cô cũng đã xử lý hết những miệng vết thương chảy máu, mà hắn thì vẫn còn thở, chỉ có điều hắn đã không còn cảm nhận được tay chân của mình nữa rồi.
Hắn mất máu quá nhiều.
Cô hiển nhiên cũng phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của hắn quá thấp, vội lấy rượu sữa ngựa cho hắn uống. Nhưng làm vậy cũng vô dụng, nó không thể khiến hắn ấm lên, hắn thậm chí đã không phát run nổi nữa.
Hắn nằm trên mặt đất, suy nghĩ mờ mịt nhìn cô trừng hắn, dường như cô đã hiểu mình đã làm hết khả năng rồi.
Còn bây giờ cô sẽ buông xuôi. . . . . .
Khi cô thả cánh tay đỡ lấy đầu hắn, hắn mơ hồ nghĩ, thậm chí không còn sức mở miệng, ngay cả nhịp tim cũng dần chậm lại.
Ta xin lỗi.
Hắn nghĩ.
Thật sự rất xin lỗi. . . . . .
Mí mắt hắn nặng trĩu, từ từ khép lại.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh truyền tới.
Đó là nhiệt độ cơ thể người, trực tiếp áp lên người hắn.
Hắn ngạc nhiên cố gắng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy cô cởi quần áo trên người, nằm xuống bên cạnh hắn, tựa vào người hắn, còn xoay hắn nằm nghiêng để cô có thể áp vào người hắn nhiều hơn.
Mặc dù cô đã đắp thảm nỉ và áo khoác lên người hai người nhưng cô vẫn phát run. Tuy hắn lạnh như khối băng, nhưng cô vẫn áp chặt vào hắn, bàn tay nhỏ bé ấm áp xoa xoa lồng ngực lạnh như băng của hắn.
Hắn suy yếu nhìn cô, chỉ thấy cô cũng đang nhìn lại hắn.
“Ta còn chưa đồng ý.”
Cô nói thật kiên quyết.
Hắn không biết nên nói cái gì, hành vi của cô khiến trái tim vốn yếu ớt trở nên nóng rực, mạnh mẽ nhảy lên. Để chữa thương cho hắn, không biết cô đã lột sạch quần áo hắn từ khi nào, mà hiện giờ cô cũng đã cởi hết quần áo, không để ý đến xấu hổ dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn.
Chỉ một lát sau, hắn bắt đầu phát run, run lẩy bẩy như con chó vừa rơi xuống nước.
Cô phát ra tiếng rên kỳ lạ nghe như tiếng khóc nức nở, cho đến khi nước mắt nóng ấm chạm lên môi hắn, hắn mới xác định cô quả thật đang khóc.
Chưa từng có ai khóc vì hắn. Trên đời này những người hắn quen đều hận hắn, sợ hắn, hắn còn tưởng rằng ngày nào đó hắn chết, cũng sẽ không có ai vì hắn mà rơi một giọt lệ.
Ai biết, người đầu tiên trên đời này khóc vì hắn lại là cô.
Là cô. . . . . .
Không hiểu sao, cổ họng hắn nghẹn ngào, trái tim cũng trở nên ấm áp.
***
Hắn đang phát run, vì lạnh mà run.
Tú Dạ ôm chặt người đàn ông bên cạnh, gò má dựa vào ngực hắn, lỗ tai áp lên tim hắn, không thể ngăn cản được nước mắt trào ra.
Hắn run lẩy bẩy, nhưng thân thể lạnh như băng này cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên.
Sau một lúc lâu, cô thấy hắn đưa tay lên ôm lấy thân thể cũng đang run rẩy của cô.
Cô không đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy hắn tỳ cằm lên đầu cô, khàn khàn lại run rẩy oán hận:
“Cô đúng là. . . . . . Ngoan cố. . . . . .Đến đáng hận. . . .”
Nước mắt tiếp tục trào ra, cô ôm lấy hắn, không ngừng vuốt lưng hắn.
“Đúng vậy, ta rất ngoan cố, ngoan cố ngoài sức tưởng tượng của ngươi.” Cô khàn khàn đáp.
Cô đã từng hy vọng hắn chết, hiện giờ cô lại chỉ mong hắn có thể tiếp tục sống.
Sống để cô trách tội, sống để cô thóa mạ, sống để cùng cô gánh vác tất cả.
Cô biết đối với hắn mà nói, chết còn thoải mái hơn sống, chết là xong hết mọi chuyện, mười tám năm sau lại là một hảo hán, nhưng nếu sống chỉ còn lại sự đau khổ vô tận.
Nhưng hắn đã cố, cố sống sót, cố chống đỡ vì cô ra mệnh, vì cô yêu cầu, vì cô bắt buộc hắn sống. Cho nên cô đưa hai tay ra ôm lấy hắn, cũng để hắn ôm mình, cho đến khi nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của hắn dần trở nên bình thường, cho đến khi hô hấp của hắn cũng quay lại quy luật.
Lúc hắn nhắm mắt lại, cô không ngăn cản nữa, hắn còn đang thở, cũng không phát run.
Cô muốn chống lại cơn buồn ngủ, cô phải ra ngoài kiểm tra, xác định cửa túp lều làm bằng áo choàng này không bị tuyết bít kín, xác định nhánh cây cô dùng để chống lều không sập xuống do tuyết phủ, xác định con ngựa đã được buộc chặt, không chạy đi được.
Nhưng mấy ngày chạy trốn trên ngựa, cảm giác được nằm xuống thật sự rất tuyệt. Tim hắn đập đều đều, cô có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng dần thả lỏng.
Bởi vì thật sự quá mệt nên chỉ sau mấy nhịp thở cô đã thiếp đi.
***
Trời sáng….
Hắn tỉnh lại trong ánh sáng mờ nhạt, phát hiện mình đang ôm cô gái kia.
Cô đang ngủ, nhịp thở sâu mà quy luật, thân thể trần trụi vô cùng ấm áp, giống cái lò sưởi nhỏ, sưởi ấm cho hắn.
Lửa chẳng biết đã tắt từ khi nào, khuôn mặt hắn lộ ra ngoài thảm nỉ lạnh như băng nhưng thân thể lại vô cùng ấm áp do được cô sưởi.
Mấy ngày qua, hắn khi ngủ khi tỉnh.
Cô cho hắn ăn lương khô và rượu sữa ngựa trong túi, ép hắn ăn hết. Lúc hắn phát sốt, cô dùng nước tuyết bên ngoài giúp hắn hạ sốt.
Cô chăm sóc hắn rất chu đáo, nếu không nhờ cô, hắn đã chết từ lâu rồi.
Tình trạng của cô thực chất cũng chẳng tốt hơn hắn là bao, cô bị đánh sau đó lại liên tục chạy trốn. Hắn có thể thấy vết máu bầm trên mặt cô, khi cô đi chân phải cũng cà nhắc.
Hắn biết cô nhường đa số đồ ăn cho hắn.
Khi chạy ra khỏi doanh trại, vì tình huống khẩn cấp mà hắn chỉ có thể thuận tay lấy một túi lương khô và hai túi rượu sữa ngựa trong lúc trộm ngựa. Tuy rằng cô lấy thêm được từ đám kỵ binh, nhưng cũng chỉ có hai túi mà thôi. Tất cả lương khô đã cạn từ mấy ngày trước, hắn thấy cô cho hắn uống rượu sữa ngựa, còn mình thì uống nước tuyết.
Hắn không kìm chế được mà nâng tay vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ xanh tím của cô. Mũi cô tróc da, môi cũng bắt đầu khô lại, nhìn cô vô cùng chật vật, gầy yếu, tái nhợt, không có chút gì gọi là xinh đẹp, nhưng hắn lại vẫn cứng lên. Hắn có thể cảm nhận được dục vọng của mình áp lên đùi cô, khẽ run rẩy.
Hắn nhắm mắt lại, nuốt nước miếng.
Đây không phải ý kiến hay, trước kia không phải, hiện giờ lại càng không phải.
Cho nên hắn ép mình lùi lại, gian nan ngồi dậy. Toàn thân hắn đều đau, miệng vết thương bị cô khâu lại vẫn còn sưng đỏ, nhưng tình huống đã khá hơn rất nhiều. Hắn đã hạ sốt, thân thể cũng có thể hoạt động. Hắn nhìn quanh mình, hai ngày nay thỉnh thoảng hắn tỉnh lại, phát hiện nơi này là do cô dùng áo choàng của kỵ binh vắt lên cành cây làm thành một túp lều tạm bợ.
Hắn cần xem xét tình huống bên ngoài, truy binh đuổi giết bọn họ có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào.
Hắn khoác áo, chân thấp chân cao ra khỏi lều.