Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói như vậy nghĩa là cô không phản đối. Nói như vậy nghĩa là cô đồng ý, đồng ý ở bên hắn, sống ở nơi này, tiếp tục làm thê tử của hắn. Không phải mười ngày nửa tháng, không phải một năm hai năm, là rất nhiều năm, thậm chí cả đời.
Bỗng chốc, cảm giác mãnh liệt trào ra khắp toàn thân, khiến từng lỗ chân lông trên người như mở ra. Hắn không khống chế được mình đi về phía cô, không thể đè nén cúi đầu hôn lên môi cô.
Nhưng chỉ thế thôi không đủ.
Điểm tiếp xúc như vậy quá ít.
Hắn cần, ngay lập tức. Có được cô, chiếm giữ cô, cảm nhận cô, xác định tất cả những chuyện này là thật.
Hắn bế cô lên, nhưng không thể nào đợi được đến khi lên giường, nên vừa mới vào nhà liền đè cô lên cửa, quần áo cũng chưa cởi hết đã vùi mình vào thân thể nóng ấm chặt khít của cô.
Không ngờ hắn lại đột nhiên làm vậy với cô, Tú Dạ phát hoảng. Điều khiến cô xấu hổ hơn là thân thể của cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng vì hắn. Thân thể hắn nóng rát, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự bức thiết và khát khao của hắn.
Hắn cho rằng cô sẽ kêu ngừng, sẽ ngăn cản hắn, nhưng cô chỉ bám lấy đầu vai hắn, vuốt ve khuôn mặt hắn, ngẩng mặt, mở ra đôi môi phấn nộn, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều mê người.
Tất cả giác quan của hắn nối liền với nơi đang bị cô siết chặt. Hắn nâng mông cô lên, rút ra rồi lại đâm vào. Cả người cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt đen láy đẫm nước phản chiếu bóng hình hắn, cánh môi lại run run bật ra một tiếng rên khẽ.
Hắn thở gấp nhìn cô, nhìn đến mức cô xấu hổ muốn nhắm mắt lại, nhưng không tài nào dời mắt được.
Bởi vì đang đứng nên hắn có thể đi vào rất sâu, mỗi một lần đều sâu, đều mạnh như thể muốn tiến vào trái tim cô, khiến cô run rẩy.
Đôi mắt đen của hắn nóng bỏng, nâng bàn tay lên âu yếm mặt cô, khàn giọng nói ra ngôn ngữ dị tộc.
Cô không hiểu, nhưng ánh mắt hắn, vẻ mặt của hắn, khiến toàn thân cô như nhũn ra.
Cô muốn hỏi hắn nói gì, nhưng hắn đã cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của cô, môi lưỡi quấn quýt, lại tiến vào thật sâu, cho đến khi hai người đều bùng cháy trong lòng đối phương.
***
Đội bảo vệ chính thức được thành lập.
Bởi vì bọn họ ở ngõ Quạ Đen, cũng bởi vì màu đen không sợ bẩn nên đồng phục đội bảo vệ thống nhất may bằng vải đen: Giày, đại đao, áo choàng… Bọn họ thậm chí còn dựng một gian nhà nhỏ ở trong chợ làm chỗ nghỉ ngơi và ăn cơm.
Quần áo và vũ khí đều màu đen khiến mọi người cười gọi đó là quần áo Quạ Đen.
Người trong thành thấy bọn họ, cũng bí mật gọi bọn họ là đội Quạ Đen.
Người ở ngõ Quạ Đen không phải ai cũng muốn làm bảo vệ. Người đầu bếp tình nguyện tiếp tục làm đầu bếp, thợ mộc cũng tình nguyện tiếp tục làm thợ mộc, nhưng hầu như tất cả mọi người đều gia nhập đội bảo vệ.
Bởi vì đội bảo vệ đa số đều xuất thân nô lệ cho nên mọi người đều vô cùng quý trọng cơ hội này. Bọn họ tuân thủ quy định hắn đặt ra, ngày ngày dậy sớm luyện võ, vệ sinh sạch sẽ bản thân và nơi ở, cực kì kính trọng hắn.
Đội Quạ Đen kỷ luật nghiêm minh, dưới sự dạy dỗ của hắn người người thân thủ mạnh mẽ. Bởi vì hắn đặt ra quy định cực nghiêm, lại nghiêm khắc, hơn nữa vài lần ở chợ có người gây sự, đội bảo vệ có thể nhanh chóng khống chế, hắn lại biết cách bình ổn tranh chấp cho nên không đến một tháng, trong thành đã không còn bóng dáng bọn trộm cướp, cũng không còn ai dám gây chuyện nữa rồi.
Vì thế, buôn bán ở Thương Thành càng ngày càng nhộn nhịp, có thêm không ít ông chủ thương đội quyết định tới đây giao dịch kể cả vào mùa hè, cũng có rất nhiều người yêu cầu được gia nhập đội bảo vệ.
Trị an cực tốt nên mùa hè năm nay, số thương đội tới đây giao dịch còn nhiều hơn mùa đông.
Thành trấn không ngừng mở rộng, hàng ngày đều có người quyết định ở đây an cư, nhà trống dần dần được lấp đầy, ngay cả ngõ Quạ Đen lúc trước không ai dám lại gần cũng có người ở.
Vì vậy đám Tát Bỉ Nhĩ quyết định chính thức thành lập thương hội, khiến mọi thứ càng thêm quy củ. Để tạo điều kiện đuổi bắt những kẻ gây loạn rồi chạy trốn, các ông chủ thương hội thậm chí còn cung cấp cho đội Quạ Đen 20 con ngựa. Mới đầu, hắn và cô còn lo Lạp Tô sẽ phái người tìm tới, nhưng xuân qua hè đến, ngay cả khi mùa hè dài đằng đẵng sắp qua cũng không thấy.
Tiết tiểu thử.
[1] Tiết tiểu thử: vào ngày 6, 7, 8 tháng 7
Trời cực nóng, bầu trời bát ngát không một gợn mây, cỏ ngoài thành đã sớm bị phơi khô, cũng chỉ ven những con sông nhỏ dưới chân núi là còn chút cỏ xanh.
Gió thổi qua, cát bụi bay đầy trời, nhưng không hề ảnh hưởng tới những thương nhân trong thành.
Nhiều người nên người mắc bệnh cũng gia tăng. Đa số thời gian cô gần như phải ở nhà giúp A Linh xem bệnh. Hôm nay theo lời một thương nhân, nghe nói đại quân Mông Cổ ở phía nam ngọn núi từ đầu hè đã tiến về phía tây tập hợp với một đại quân khác, đi tây chinh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng muốn đi nói cho hắn, lại không thấy hắn ở gian nhà nhỏ bảo vệ đầu ngõ. Hỏi ra mới biết phía bắc thành có hỏa hoạn, hắn và mọi người vội vàng đi cứu hỏa.
Trong lòng cô giật thót, mấy ngày nay không có nổi một giọt mưa, thời tiết hanh khô, hai ngày trước cô mới nghe hắn nói lo có người dùng lửa sơ ý, nào biết hôm nay đã xảy ra hỏa hoạn thật.
Tú Dạ vội vàng chạy tới phía bắc thành. Trên đường nghe nói cháy rất lớn, còn có người bị bỏng, trong lòng cô hoảng sợ khôn xiết. Cô biết lửa rất đáng sợ, cô hiểu uy lực của lửa hơn ai hết, hiểu ngọn lửa nóng rực có thể tạo thành thương tổn lớn đến nhường nào.
Trong lúc hoảng hốt, dường như cô thấy bóng dáng cha giữa biển lửa biến thành hắn.
Không. . . Cô không muốn. . .
Làm ơn đừng đối xử với cô như vậy! Đừng làm vậy với cô! Cô đã không còn chế tạo thuốc nổ, không chạm vào thuốc nổ nữa rồi mà!
Tú Dạ chạy như điên, sợ mình chậm một bước, ‘lại’ chậm một bước.
Thật vất vả mới tới nơi, đội bảo vệ đã dập tắt được đám cháy, nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy hắn, chỉ nhìn thấy Thiết Mộc Nhĩ người đầy khói bụi, tóc cháy sém.
Khi ấy cô quên luôn chuyện Thiết Mộc Nhĩ không hiểu tiếng Hán, xông lên túm lấy cậu ta, thốt lên: “Trương Dương đâu? Phu quân của ta đâu?” Thiết Mộc Nhĩ phát hoảng, lại thấy mặt cô trắng bệch, ánh mắt kích động, lập tức hiểu được ý cô, vội đưa ngón tay ra chỉ.
Tú Dạ nhìn theo tay cậu ta, thấy người đàn ông kia đang ngồi xổm trong đám người.
Sao hắn lại ngồi ? Chẳng lẽ bị thương sao?
Tâm hoảng ý loạn, cô vội vàng đẩy đám người ra, chạy tới. Khi ấy cô mới thấy hắn ngồi là vì đang nói chuyện với một cậu bé mặt đầy khói bụi. Thấy hắn vẫn bình an, cô không đẩy đám người ra nữa, chỉ có trái tim vẫn đang đập điên cuồng.
Cô đè lên ngực, đứng cách một đoạn nhìn hắn.
Vẻ mặt hắn thật dịu dàng, còn mỉm cười, nâng tay lau tro bụi trên mũi đứa bé. Sau đó mới đứng dậy chỉ huy đội bảo vệ, sai người xách thêm nước tới, đảm bảo tất cả đốm lửa đều đã tắt.
Đột nhiên người bên cạnh và trước mặt cô đồng loạt tránh ra, cô quay đầu mới phát hiện là Thiết Mộc Nhĩ đang ra lệnh cho mọi người nhường đường cho cô. Cô vội đưa tay ngăn cậu ta lại.
“Không sao, không có việc gì nữa rồi.” Cô lắc lắc đầu, mỉm cười: “Không cần, đừng làm phiền chàng.”
Thiết Mộc Nhĩ cúi đầu nhìn cô, chỉ vào hắn nói hai câu.
Cô không hiểu cậu ta nói cái gì, chỉ kiên quyết lắc đầu: “Không sao là tốt rồi, đừng gọi chàng, mọi người tiếp tục làm việc đi.” Nói xong, cô xoay người bước vội đi.
Thiết Mộc Nhĩ gãi đầu, không hiểu vì sao nhưng cũng không ngăn cản. Tuy lửa đã đắt, nhưng thời tiết quá khô hanh, gió lại lớn, bọn họ vẫn sợ đốm lửa bị gió thổi sẽ bùng trở lại nên tiếp tục ở lại trông chừng thêm một lúc.
Cậu ta hơi chần chờ, cuối cùng vẫn ở lại giúp đỡ mọi người.
Tú Dạ đi thẳng về nhà, người bị bỏng đã được đưa tới. Cô bôi thuốc băng bó cho bọn họ, nghe mọi người kể đội Quạ Đen anh dũng cứu người như thế nào, nghe bọn họ khen ngợi hắn chỉ huy đội Quạ Đen tốt như thế nào, quyết đoán nhanh chóng dỡ bỏ cửa hàng bên cạnh như thế nào, dùng chăn tẩm nước, dùng thùng xúc cát dập lửa, kịp thời ngừng thế lửa như thế nào.
Bọn họ kể hăng say, cô nghe chỉ thấy tim mình run rẩy.
Về sau, cô không gượng cười nổi nữa, sau khi băng bó vết thương cho mọi người xong liền chạy về phòng. Tuy vậy cô vẫn thấp thỏm bất an. Đến khi hoàn hồn thì cô đã nấu cơm xong, đưa tới cho A Linh rồi, nhưng hắn vẫn chưa trở về.
Sau đó cô lại đun nước, chuẩn bị quần áo cho hắn tắm rửa.
Lát nữa hắn về, chắc chắn người sẽ dính đầy bụi, cần tắm rửa sạch sẽ.
Xà phòng [2] chỉ còn lại một ít, cần đổi. Cô quay về phòng lấy, sau đó lại tới phòng bếp bưng nước nóng đổ đầy thùng tắm.
[2] Nguyên văn là Tảo Đậu – một loại xà phòng nguyên thủy ở cổ đại, nguyên liệu chủ yếu là hạt đậu nghiền nhỏ.
Trước đó vài ngày, tuy hắn bận rộn nhưng vì biết cô thích tắm rửa nên vẫn cố dành thời gian tự tay đắp đá thay vào những chỗ bị hỏng. Đá là hắn ra bờ sông nhặt, tuy rằng hình dạng không đồng đều, nhưng đá trắng tự nhiên mượt mà, nhìn còn đẹp hơn màu gạch.
Trong nhà tắm nghi ngút hơn nước, cô ngồi trên ghế gỗ, nhìn những hòn đá hắn tự tay khảm, trong lòng còn chưa hết hốt hoảng.
Rồi bỗng nhiên cô không kìm chế được, nâng tay bịt miệng khóc.
Nước mắt tràn bờ mi, khủng hoảng cùng sợ hãi ẩn sâu trong đáy lòng trào lên dữ dội.
Trên đường tới đó, cô còn tưởng rằng. . . Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại hắn nữa. Biết rõ lo sợ như vậy thật vô lý, hắn chỉ đi cứu hoả, còn mang theo các huynh đệ của hắn, nhưng cho đến khi thấy hắn, chính mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự, cô mới phát hiện cô rất sợ mất hắn.
Nhìn hắn mặt mũi đầy khói bụi, ngồi xuống, dùng vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với cậu bé kia, nhìn hắn bình yên vô sự đứng dậy chỉ huy đội Quạ Đen, cô mới giật mình nhận ra không biết từ lúc hắn đã hoàn toàn chiếm giữ trái tim cô, mới nhận ra sự tồn tại của hắn quan trọng với cô đến nhường nào.
Trước đây, cô không dám thừa nhận, không dám thừa nhận với bản thân mình rằng cô có tình cảm với người đàn ông đó.
Tuy rằng đồng ý ở lại nhưng cô luôn tự nhắc nhở mình, hắn và cô chỉ là vợ chồng giả, đây chỉ là biện pháp thích ứng tạm thời.
Cô biết người có họa phúc sớm chiều, trời có mưa gió thất thường, cô không nên hi vọng quá nhiều. Chạy trốn lâu như vậy, lại mất hết người thân, đã dạy cô chỉ nên nhìn vào hiện tại, không nên hy vọng xa vời về tương lai. Cô cứ tưởng rằng mình đã học được bài học ấy rồi.
Cả đời này, những thứ cô có đều sẽ mất đi, đều sẽ mất đi mà thôi.
Đây là báo ứng của cô. . .
“Tú Dạ?”
Giọng hắn đột nhiên vang lên, cô giật mình hoảng hốt, giờ mới chợt nhận ra hắn đã về, đang đứng ngay trước cửa nhà tắm. Cô vội vàng ngừng khóc.
“Tú Dạ? Nàng có sao không?”
“Không. . . . . . Ta không sao. . . . . .” Không muốn để hắn thấy cô khóc, cô ôm lấy mình, vội vàng nói: “Ta đang tắm. Ta đã nấu cơm xong rồi, đặt trên bàn bếp, chàng đi ăn trước đi.”
Hắn im lặng một lúc, cô rưng rưng nín thở, chờ hắn rời đi. Hắn biết cô cảm thấy tự ti vì những vết sẹo trên lưng, không muốn hắn thấy cô trần truồng, cho nên chưa bao giờ ép cô.
Từ khi đến nơi này, người đàn ông kia luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay, chưa bao giờ làm trái ý cô.
Cô cho rằng nói như vậy hắn sẽ rời đi. Ai biết hắn không những không đi còn mở cửa bước vào.
Ban đầu cô chỉ định đi vào đổ nước nên không chốt cửa. Hơn nữa hắn chưa bao giờ xông vào trong lúc cô đang tắm nên cô thật sự không ngờ lần này sẽ khác.
Cô ngẩn ra, đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn từ từ ngồi xuống.
Trong làn hơi nước mù mịt, hắn nhìn cô, sau đó giơ tay lên, lấy ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Chàng nên đi ăn cơm mới phải.” Cô nén nước mắt, giọng nói có chút nghèn nghẹn.
“Ta muốn tắm cùng nàng hơn.” Hắn dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, dịu dàng nói khẽ.
Lời này khiến trái tim cô nóng lên, “Ta không tắm.”
“Ta biết.” Hắn nói.
Có lẽ hắn biết thật, cho nên mới biết cửa không cài then, cho nên mới tiến vào.
“Vì sao lại khóc?” Hắn nhìn cô, hỏi.
Cô không muốn thừa nhận, chỉ đành chống chế: “Ta không khóc.”
Con ngươi của hắn hơi co lại, vuốt cánh môi hồng mịn của cô, không miễn cưỡng cô, đổi câu hỏi: “Thiết Mộc Nhĩ nói, buổi chiều nàng tới tìm ta, vì sao?”
“Ta nghe nói có cháy.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, khàn giọng trả lời.
“Sao không gọi ta?” Hắn lại hỏi.
“Chàng đang bận.” Cô nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, môi khẽ run, yêu cầu: “Chàng có thể đi ăn cơm trước được không? Ta cần. . . . . . Ở một mình. . . . . .” Nước mắt bỗng nhiên lại chảy xuống, khiến giọng cô nghẹn ngào.
Hắn cắn chặt răng, nhìn cô.
“Xin chàng. . . . . .” Cô nghẹn ngào yêu cầu. Cô không thể nào ở cùng một phòng với hắn, không thể nhìn hắn, hít thở cùng bầu không khí với hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn bao bọc lấy mình.
Từ buổi chiều thấy hắn bình yên vô sự, toàn thân cô đã gào thét muốn lao vào trong lòng hắn, muốn giấu hắn cho riêng mình. Tình cảm dành cho hắn mênh mông mãnh liệt gần như bao phủ cô, nhấn chìm cô.
“Đi đi . . . . .” Cô nghe thấy mình run rẩy nói, muốn đuổi hắn đi.
Khóe mắt hắn giật giật, sau đó đứng lên.
Bây giờ hắn sẽ ra ngoài, để cô có thời gian bảo vệ lại mình, để cô có thể đẩy hắn ra khỏi trái tim mình, để cô có thể không quan tâm hắn, không cần hắn như vậy nữa.