Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Quý Thần Ly? Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn giữ chặt cánh tay nàng, run rẩy nói: "Nếu cô chết...!Tôi...!Tôi sẽ không để yên cho cô!"
————————————
Quý Thần Ly tỉnh lại sau cơn hôn mê, chung quanh tối đen như mực, nàng nép mình trong một không gian nhỏ hẹp, khi trần nhà sập xuống ở góc tường hình thành một khe hở tam giác cao chưa đến nửa thước.
Chân Quý Thần Ly bị khối gạch xi măng đè ở dưới, trên người bị trầy da vài vết, bất quá chỉ là vài vết thương đơn giản, không phải bộ phận quan trọng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là sờ soạng xung quanh mình, nàng nhớ rõ bản thân có cầm nửa bình nước lại đây, sờ tới sờ lui rốt cuộc sờ đến cái chai nhựa bị áp bẹp, vất vả lắm mới rút ra được thì thấy, cái chai bị rò nước nghiêm trọng, chỉ còn lại có mấy ngụm nước.
Quý Thần Ly đem cục đá đè trên đùi mình dịch đi, lại dùng sức đẩy đẩy cục đá đè nặng trên thân mình, ý định có thể dịch chuyển hòn đá một chút, chỉ nghe trong bóng tối có một giọng nói cực gần quát lớn: "Đừng lộn xộn!"
Quý Thần Ly dừng lại, theo hướng thanh âm truyền đến thử thăm dò hỏi: "Hàn Hân Viễn?"
Vừa dứt lời, một tia sáng chiếu lại đây, trực tiếp chiếu vào đôi mắt Quý Thần Ly.
Đó là ánh sáng của màn hình di động, đã chỉnh tới độ sáng thấp nhất, nhưng nàng ở trong bóng tối đã lâu, vẫn không kịp thích ứng.
Quý Thần Ly nhờ ánh sáng mỏng manh thấy rõ Hàn Hân Viễn, kinh hãi: "Tay cô!"
Hàn Hân Viễn và Quý Thần Ly song song cùng nhau chen chúc trong góc nhỏ này, bả vai hai người cách nhau không đến 5 cm.
Quý Thần Ly có thể ngửi được mùi máu tươi rõ ràng truyền đến từ trên người Hàn Hân Viễn, tay phải cô cầm di động, toàn bộ cánh tay trái bê bết máu, da thịt lẫn lộn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn đến xương cốt dưới da thịt.
Chỉ nhìn bằng ánh sáng mờ nhạt của di động, mà da đầu Quý Thần Ly tê dại.
Hàn Hân Viễn nhưng thật ra không để ý lắm đến bộ dạng của mình, liếc mắt một cái, xoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ, "Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, động đất lớn như vậy, có thể sống sót đã không tồi."
Nhắc tới động đất, Quý Thần Ly nghĩ tới, đúng rồi, các nàng đã trải qua một trận động đất, Quý Thần Ly rơi vào trầm tư.
Cùng đời trước cơ hồ tao ngộ hoàn toàn giống nhau, bởi vì một trận động đất, nàng và Hàn Hân Viễn bị chôn ở phế tích hai ngày hai đêm mới được đào ra.
Nhưng mà thời gian phát sinh trận động đất kia rõ ràng là nửa năm sau, lúc ấy Quý Thần Ly là tân ảnh hậu, Minh Lãng mượn gió đông để Hàn Hân Viễn diễn đối xứng với nàng, ở một tiểu sơn thôn nào đó trong vùng núi Tây Nam cùng nhau sinh hoạt hơn hai tháng.
Lúc đang quay một cảnh cuối cùng thì xảy ra động đất, Quý Thần Ly cùng Hàn Hân Viễn đều bị chôn dưới đất, ai cũng không tránh thoát.
Quý Thần Ly tổng nghĩ chỉ cần ở một ngày trước khi xảy ra tránh đi là được, không nghĩ rằng mọi chuyện trong thời không này cùng những chuyện đã xảy ra xoay chuyển giống nhau, tai nạn kiếp trước đều ở trong lúc lơ đãng nhất tái diễn, căn bản không thể tránh.
Đến cả chi tiết cũng tương tự kinh người, kiếp trước trong trận động đất cánh tay Hàn Hân Viễn cũng bị thương, hình như còn bị thương rất nặng, sau đó vẫn luôn tập luyện phục hồi chức năng, nhưng không thể khôi phục được bình thường như trước khi thụ thương.
Nghĩ đến đây, Quý Thần Ly xé một mảnh vải từ trên áo thun cũ của mình xuống, nhìn động tác kia hình như là định băng bó cho Hàn Hân Viễn, nàng mới đụng tới cánh tay Hàn Hân Viễn, cô lập tức cảnh giác mà rụt trở về, "Cô làm gì?"
"Tay cô," Quý Thần Ly giải thích, "Tổng không thể để mặc kệ, ít nhất phải cầm máu."
Hàn Hân Viễn cảnh giác như cũ, Quý Thần Ly nhẫn nại nói: "Hiện tại chỉ có cô tôi hai người, cô muốn chết bên cạnh tôi tôi cũng không còn gì để nói.
Yên tâm, tôi sẽ không hại cô."
Hàn Hân Viễn lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà đem cánh tay trái bị thương duỗi ra.
Quý Thần Ly dựa vào ám quang băng bó cho Hàn Hân Viễn, nàng không biết bất kỳ kỹ năng sơ cứu nào, vẫn là Hàn Hân Viễn ở bên cạnh chỉ huy nàng miễn cưỡng băng quanh miệng vết thương, chỉ là không cầm được máu, rất nhanh máu liền thấm ra từ dưới mảnh vải.
"Tạm chấp nhận một chút đi." Quý Thần Ly nói.
Hàn Hân Viễn gật gật đầu, mắt nhìn màn hình di động, "Sắp hết pin rồi."
"Tắt đi, tiết kiệm một chút." Quý Thần Ly dựa đầu vào trên hòn đá lạnh lẽo.
Theo tiếng Hàn Hân Viễn khóa màn hình di động, trong không gian nhỏ hẹp lần nữa chìm trong bóng tối.
Căn cứ thời gian hiển thị trên di động, bây giờ là buổi sáng 9 giờ, có vẻ như hai người đã mắc kẹt tại đây hơn chín giờ.
Trong bóng tối hai người đều không có nói chuyện, trong không khí chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, qua một lúc lâu, Hàn Hân Viễn mới nói: "Cũng không biết tình huống Minh Diễm thế nào."
"Đừng lo lắng, cô ta không có việc gì." Quý Thần Ly nhẹ giọng trả lời.
Hàn Hân Viễn kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, bất quá không có ánh sáng, cô chỉ có thể nhìn đến hình dáng sườn mặt Quý Thần Ly, căn bản thấy không rõ biểu tình nàng, "Tôi còn tưởng rằng cô chán ghét chị ấy."
"Chán ghét là chán ghét, nói thế nào cũng là một mạng người." Quý Thần Ly ngáp một cái.
Nói thật nàng cũng có chút lo lắng trạng huống của Minh Diễm, trong trận động đất kiếp trước Minh Diễm không xuất hiện, cho nên Minh Diễm bình yên vô sự, nhưng kiếp này quả thật khó nói.
Hai người không thích lẫn nhau, hiện tại lại trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau trong bóng tối, chóp mũi Quý Thần Ly nồng nặc mùi máu tươi trên người Hàn Hân Viễn, cảm thấy vận mệnh thật không thể tưởng tượng nổi, có thể đưa hai người không chút nào tương quan đến cạnh nhau.
......!
Ngay khi Minh Lãng nhận được tin tức lập tức điều phi cơ tư nhân Minh gia bay đến núi Tùng Hồ, tín hiệu núi Tùng Hồ đã bị gián đoạn hoàn toàn.
Hai vợ chồng Minh Quang Văn biết Minh Diễm cũng ở trận động đất kia sinh tử không rõ, cả hai lo lắng đến độ bệnh tim phát tác hôn mê bất tỉnh, sau khi được bác sĩ cứu tỉnh lại một hai muốn đi cùng Minh Lãng.
Động đất ở núi Tùng Hồ mới vừa dứt, về sau còn không biết có bao nhiêu dư chấn, Minh Lãng nửa khuyên nửa cưỡng bách khuyên ngăn hai cha mẹ, mẹ cô túm lấy tay cô, nước mắt chực trào ra, "A Lãng, con nhất định......!Nhất định phải đem muội muội con bình an mang về......"
"Mẹ, mẹ yên tâm, Minh Diễm tuyệt đối không có việc gì, con bảo đảm." Ngữ khí Minh Lãng kiên định, lược hạ cho cha mẹ một câu như vậy, lập tức lên phi cơ rời đi.
Bay từ C thị đến núi Tùng Hồ thường mất khoảng hai giờ, phi cơ ngừng ở thành phố kế bên, sau đó từ thành phố kế bên điều hai trực thăng bay thẳng đến tâm chấn.
Phụ cận tâm chấn dùng máy xúc đất lớn dọn ra một khoảng trống để trực thăng tạm thời đáp xuống, còn có một loạt lều trại an trí cho những người gặp tai hoạ.
Các loại vật tư liên tục được vận chuyển đến vùng bị thiên tai thông qua trực thăng, xe tải, còn có nườm nượp bộ đội binh lính vác đầy đồ cứu tế trên lưng, nhưng vẫn không đủ dùng.
Khi Minh Lãng mang vật tư cứu viện đến thì gặp ngay một đợt dư chấn, chừng hơn nửa phút, tất cả mọi người đi theo trong lòng ớn lạnh, chuẩn bị tinh thần đầu có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Minh Lãng tìm thấy Minh Diễm tại một khu định cư tạm gần điểm hạ cánh, cô quả nhiên không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ.
Trước mắt tất cả thiết bị cùng vật tư được vận chuyển đến đều phải đổ đến địa phương yêu cầu nhất, cô thương không nặng, nên cũng không ai đi quan tâm, trừ bỏ mì gói bánh quy đã phát thì không có thứ gì khác.
Khi nhìn thấy Minh Lãng thì đang mặt xám mày tro, ngồi dưới đất cùng một nhóm người gặm bánh quy, nào còn dáng vẻ nhị tiểu thư Minh gia.
"Tỷ." Minh Diễm vừa thấy Minh Lãng, lập tức đứng lên lau khô vụn bánh quy bên mép, thấp thỏm nói: "Tỷ, chị đã đến rồi."
Minh Lãng gật đầu, "Em bị thương sao?"
"Không có." Minh Diễm thành thật, "Em buổi tối cùng vài người chuồn êm đến thị trấn thư giãn, lúc động đất phát sinh bọn em vừa lúc ở trên đường đi dạo, tránh thoát một kiếp."
Minh Diễm lo lắng nói tiếp, "Tỷ, nhưng mà Hân Viễn và chị dâu......"
"Bọn họ sẽ không có việc gì." Minh Lãng lạnh giọng ngắt lời, tiếp theo, dường như an ủi chính mình lại lặp lại nói: "Sẽ không có việc gì."
"Lộ Dương, khi nào có thể tổ chức cứu viện?" Minh Lãng xoay người hỏi trợ lý.
Hứa Lộ Dương, cũng chính là trợ lý của Minh Lãng, tiến lên nói: "Đội cứu viện đã chuẩn bị ổn thoả, tùy thời có thể xuất phát."
Minh Diễm vội vàng nói: "Tỷ, em và mọi người cùng đi!"
Minh Lãng nhìn nàng một cái, "Em lưu lại đây, chờ đường dây liên lạc thông được gọi điện báo bình an cho ba mẹ."
......!
"Này, bây giờ mấy giờ rồi?" Quý Thần Ly gục đầu xuống suy yếu hỏi, nàng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết rõ ràng dạ dày đang đói khát, càng ngày càng cường liệt như muốn nuốt chừng lục phủ ngũ tạng.
Ánh sáng bên Hàn Hân Viễn sáng lên một chút, rồi nhanh chóng tắt đi, "5 giờ chiều."
"Hoá ra đến chiều rồi." Quý Thần Ly nhẹ giọng cười một chút, "Cô đói không?"
"Đói." Hàn Hân Viễn thừa nhận, còn bình tĩnh mà phân tích, "Tôi mất máu quá nhiều, đại khái chỉ có thể chống cự hai mươi tiếng đồng hồ."
"Thật muốn ăn cái gì a......" Quý Thần Ly nhắm mắt lại tưởng tượng, "Gà nướng, xương sườn, giò heo, bánh bao thịt, còn có bánh rán giò cháo quẩy, thêm hai miếng......" Nàng liếm liếm môi khô nứt, nghe được rõ ràng tiếng nuốt nước bọt bên cạnh, còn có tiếng bụng cồn cào réo, vì thế lại khẽ cười một tiếng.
"Có cái gì buồn cười?" Hàn Hân Viễn thẹn quá hoá giận.
Quý Thần Ly nín cười: "Được, không nói ăn nữa, chúng ta nói chuyện khác đi?"
Hàn Hân Viễn khuyên: "Vẫn nên tiết kiệm sức lực đi, nói ít đi một câu là có thể sống lâu thêm một phút."
"Đánh đổ đi." Quý Thần Ly cười nhạo, "Có thể sống thoát ra ngoài hay không còn phải xem mệnh, còn không bằng thừa dịp có cơ hội tâm sự nhiều hơn, trên đường đến hoàng tuyền cũng không tịch mịch."
Mấy tiếng trước nàng còn tin tưởng vững chắc mình nhất định có thể được cứu, nhưng hiện tại lại không kiên định như vậy.
Nếu các sự kiện ở thời không này đã xảy ra biến hóa, kinh lịch nàng trải qua kiếp trước sẽ không thể đoán được, kinh nghiệm tích luỹ kiếp trước coi như muối bỏ bể.
"Nói gì đây?" Hàn Hân Viễn hỏi.
"Nói......" Quý Thần Ly suy nghĩ, "Nói Minh Lãng đi, cô không phải hiểu biết cô ta nhất sao."
Nói cũng kỳ quái, nàng sống hai kiếp, kiếp trước ba ba cầu nhân gia liếc mắt nhìn mình một cái, kiếp này nhân gia nhìn mình, nàng lại chỉ muốn trốn cô ta càng xa càng tốt, thật là nghiệt duyên.
Đề tài mà nàng và Hàn Hân Viễn có chung chỉ có Minh Lãng, không nói Minh Lãng, phỏng chừng hai người đến khi chết đều không có lời nào để nói.
"Minh Lãng......" Hàn Hân Viễn nheo mắt hồi ức, "Chị là người phụ nữ tốt nhất tôi gặp được trên đời này."
"Tôi thực thích tay A Lãng, đầu ngón tay rất lạnh, nhưng khi chị cầm tay tôi, mười ngón đan vào nhau, vì thế đôi tay kia chậm rãi được tôi ủ ấm."
"Tôi hy vọng có một ngày, chị có thể rộng mở ôm ấp với tôi, có thể để tôi ôm chị......!Chỉ để tôi ôm chị."
"Tôi muốn đem chị nhốt lại."
Nhắc đến Minh Lãng, Hàn Hân Viễn rõ ràng nói nhiều lên, thể lực cô chống đỡ hết nổi, đứt quãng mà nói, nghiền từng chuyện tốt của Minh Lãng ra thành từng mảnh, nói cho Quý Thần Ly nghe từng chút một, sau khi Quý Thần Ly nghe xong hâm mộ không nói nên lời.
Đúng là kiếp trước mình quá tự đại.
Quan hệ giữa Minh Lãng và Hàn Hân Viễn, sao có thể có người chen chân vào được.
"Xem ra cô thật sự yêu Minh Lãng." Quý Thần Ly nhẹ giọng cảm khái.
Hàn Hân Viễn sửng sốt một chút, sau một lúc lâu không nói gì, sau đó mới lẩm bẩm nói: "Chị ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn, là người duy nhất có thể cho tôi cảm giác an toàn."
Quý Thần Ly gật đầu, "Hai người là trời sinh một đôi, nếu có thể sống sót đi ra ngoài, tôi chúc phúc hai người."
"Thật sao?"
Quý Thần Ly cười, "Đã đến lúc này, lừa cô làm gì?"
Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Hân Viễn nói: "Quý Thần Ly, hoá ra cô cũng không tệ."
Có những lời nói chỉ khi thật sự nói ra mới có thể nhận rõ người, cho tới bây giờ, Hàn Hân Viễn mới đem Quý Thần Ly cùng nữ nhân cứu cô một mạng kia liên hệ với nhau.
Cảm tình Hàn Hân Viễn đối với Quý Thần ly rất mâu thuẫn.
Một mặt, cô muốn cảm tạ vị ân nhân cứu mạng này, nhưng mặt khác, người này dùng thủ đoạn đê tiện huỷ hoại hạnh phúc của cô, Hàn Hân Viễn lại hận không thể giết nàng, cướp Minh Lãng về.
Về mặt lý trí Hàn Hân Viễn minh bạch Quý Thần Ly là phụ mẫu tái sinh của mình, nhưng về mặt tình cảm cô lại không muốn thừa nhận trên người mình có dòng máu của kẻ tiểu nhân đê tiện kia.
Tới tận bây giờ, cô mới rốt cuộc thừa nhận, nữ nhân này kỳ thật cũng không tệ.
Người chịu cứu một mạng người, tóm lại sẽ không bao giờ xấu xa.
Chính là......!
"Nếu cô không thích Minh Lãng, vì cái gì muốn cưỡng bách chị ấy cùng cô kết hôn?"
"Câu chuyện này quá dài, một chốc giải thích không rõ ràng lắm." Quý Thần Ly bất đắc dĩ trả lời, "Cô coi như trước kia tôi quá ngốc hiện tại rốt cuộc nghĩ thông suốt đi."
"Dù sao đều sắp chết, có cái gì không thể nói......"
Hàn Hân Viễn lời còn chưa dứt, bốn phía lại bắt đầu chấn động, một ngày này hai người đã trải qua rất nhiều đợt dư chấn như vậy, mỗi một lần xung quanh lại sụp đổ nghiêm trọng hơn, mỗi một lần đều kinh hồn táng đảm.
Dư chấn lần này dường như đặc biệt lâu, Quý Thần Ly cùng Hàn Hân Viễn nín thở ngưng thần chờ đợt chấn động này qua đi, đột nhiên, phiến đá phía trên họ lung lay, một khối trần nhà to từ trên cao rơi xuống.
Quý Thần Ly thậm chí không có thời gian phản ứng, theo bản năng xoay người ôm lấy Hàn Hân Viễn, đè cô ở dưới thân, khom lưng thẳng tắp mà đón nhận xi măng cốt thép đập xuống.
Tim Hàn Hân Viễn như ngừng đập, "Quý Thần Ly!"
Sau lưng Quý Thần Ly nóng rát đỡ một tảng xi măng to lớn thô ráp, khuỷu tay nàng chống ở hai bên đầu Hàn Hân Viễn, gian nan cười nói, "Cái này, cuối cùng....!còn ở kiếp trước thiếu nợ cô......"
Kiếp trước, là Hàn Hân Viễn lập tức chắn giúp Quý Thần Ly như vậy.
Hôm nay, Quý Thần Ly cuối cùng đã trả lại.
"Quý Thần Ly? Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn giữ chặt cánh tay nàng, run rẩy nói: "Cô có bệnh hay sao mà thay tôi chắn? Nếu cô chết......!Tôi......!Tôi sẽ không để yên cho cô!".