Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Thanh nâng ly.
Vốn bầu không khí trong buổi tiệc trầm lặng lại đột nhiên nhiệt liệt lên, so với bốn đầu thì náo nhiệt hơn. "Hộ quốc Chiến soái mời rượu chúng tôi thì đó là vinh quang vô hạn của chúng tôi rồi!" "Đúng vậy đúng vậy, có thể được hộ quốc Chiến soái mời rượu thật sự là vinh hạnh của chúng ta!" "Hộ quốc Chiến soái mời rượu tôi. Tôi phải dùng cả mình để đáp lễ hộ quốc Chiến soái mới được!" Kim Chí Nam cảm thấy không khí trong buổi tiệc của mình đã quay lại nên vô cùng vui vẻ.
Buổi tiệc kéo dài đến chín giờ tối. Tiêu Thanh cùng một đám nhân vật lớn rời khỏi khách sạn. "Ai bận việc thì cứ đi đi, không cần tiến tôi."
Tiêu Thanh phất phất tay, khuyên dám nhân vật lớn muốn tiễn mình về nhà, rồi đi ra đường.
Khi anh tìm được chiếc xe điện của mình thì thấy Lưu Ngọc Huyền đã đứng ở đó. "Sao vậy, không lái xe thể thao sang trọng mà lại coi trọng chiếc xe điện này của tôi à?"
Tiêu Thanh cười hỏi.
Lưu Ngọc Huyền máy móc vô thức lắc đầu: "Chiếc xe điện này của anh chỉ có Thiên Lam mới có tư cách ngồi, tôi không xứng, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, vì sao không cho Thiên Lam biết anh là hộ quốc Chiến soái?"
Tiêu Thanh ngồi vào xe điện, thản nhiên nói: "Lúc đưa lễ hỏi cho cô ấy, tôi đã định sẽ nói cho cô ấy ngay tại hôn lễ của chúng tôi, tôi là hộ quốc Chiến soái" "Không ngờ, cô ấy không thích hộ quốc Chiến soái, cô ấy thích sống một cuộc sống bình thường, vậy nên tôi thuận theo ý của cô ấy. Cuộc sống bình thường cũng rất tốt."
Nói xong, Tiêu Thanh khởi động xe.
Lưu Ngọc Huyền lại hỏi: "Vậy anh đường đường hộ quốc Chiến soái, sao lại cam tâm ở rể nhà Thiên Lam, làm người giao đồ ăn, còn mỗi ngày đều bị mắng, chẳng lẽ anh không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh sao?"
Tiêu Thanh trừng mắt nhìn cô ấy một cái. "Hộ quốc Chiến soái tôi làm gì cũng không cần giải thích với cô hả?" "Tôi.."
Lưu Ngọc Huyền không còn gì để nói. "Đúng rồi." Tiêu Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Cô đã nói, nếu tôi xử lý được bọn họ thì cô gọi tôi là gì?"
Lưu Ngọc Huyền bỗng nhiên sửng sốt. "Mau gọi đi."
Tiêu Thanh vểnh tai, vẫn không quên bổ sung một câu: "Đừng chơi xấu với tôi đó."
Lưu Ngọc Huyền cắn chặt răng, thở phì phò Nhưng cô cũng không dám chơi xấu hộ quốc Chiến soái, đành phải nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Bố bố" "Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ." Tiêu Thanh nói. Mũi Lưu Ngọc Huyền muốn lệch, dậm chân lớn tiếng nói: "Bố bố!"
Tiêu Thanh sợ run cả người: "Tôi cũng không có đứa con gái nào đổi bạn trai xoành xoạch như cô cả."
Dứt lời, anh lại khởi động xe, chiếc xe điện gào thét chạy đi, chỉ để lại Lưu Ngọc Huyền tức giận đứng ở đó.
Dì bố mẹ vợ không cho Tiêu Thanh về nhà, nhưng Tiêu Thanh vẫn vụng trộm chuồn về, bởi vì anh sợ Mục Thiên Lam lại làm chuyện gì đó ngu ngốc, nên phải trông chừng Mục Thiên Lam.
Sáng sớm hôm sau. Tần An gọi điện thoại tới. "Thần Soái, Trương Tuấn Kiệt đã áp giải về Cổ Cảnh. Đang ở Cục tuần tra, ngài muốn đích thân đi thẩm vấn anh ta thì có thể đi thẩm vấn." "Tôi đã biết."
Tiêu Thanh cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng bếp nhìn Mục Thiên Lam đang ăn sáng nói: "Vợ, đừng có làm chuyện ngốc gì nữa nhé, anh ra ngoài một lúc, lát nữa sẽ cho em một niềm vui bất ngờ, chờ anh nhé." "Cậu nói hay quá.
Ngô Tuệ Lan trợn mắt nói: "Cậu đừng làm cho Thiên Lam kinh hoảng là đã cám ơn trời đất rồi, còn kinh hỉ, có điên mới tin lời cậu nói." "Đúng vậy." Mục An Minh cũng không vu nói: "Với đức hạnh này của anh. Chỉ chuyện đơn giản là mua hoa cho Thiên Lam đã là chuyện vô cùng kinh hỉ rồi, cũng không phải không có ai tặng hoa cho Thiên Lam."
Tiêu Thanh cười cười: "Bố mẹ cũng chờ con đi, đến lúc đó nhất định hai người cũng vô cùng kinh hỉ."
Dứt lời, Tiêu Thanh chuẩn bị ra ngoài. Nhưng ngay lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Mở cửa ra thì thấy, thì ra là Lý Nam Hương cùng Mục Hải Long đang ở ngoài cửa. "Hai người đến đây làm gì?" Tiêu Thanh tức giận hỏi. "Liên quan đến cậu à!" Mục Hải Long đẩy Tiêu Thanh sang một bên, giày cũng không cởi mà đi vào, vô cùng đắc ý nói: "Chú Hai thím Hai, công ty Feiyang và Feida xác nhập mà thành công ty Yangda hôm nay khai trương, không có hai người, công ty mới của chúng cháu làm việc vô cùng suôn sẻ, lễ khai trương diễn ra cũng rất có mặt mũi, vậy nên hôm nay chúng cháu cố ý tới mời hai người đi qua nhìn, để hai người có thể hâm mộ, mong rằng hai người có thể hãnh diện một lần, đừng quên tiền mừng đó!"