Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 304
Mục Thiên Lam nhìn thấy sự khác thường, nhưng vẫn cười và nói: “Tôi có khoảng mười ba nghìn tấn hàng hóa muốn lưu trữ ở trong nhà kho Thành Gia, phí giữ kho có thể được kết toán hàng ngày, hy vọng quản lý Châu có thể tạo thuận lợi.”
Lý Tiên Châu thản nhiên nói: “Không tiện, cô nên để hàng ở những kho hàng khác thì hơn. Chỗ của tôi không nhận hàng của cô.”
Lời nói này vừa được nói ra, trái tim của Mục Thiên Lam đã lạnh đi.
Hứa Thanh Lam bước tới. Lịch sự nói: “Quản lý Châu, tôi thấy kho hàng của Thành Gia vẫn còn rất nhiều chỗ trống, sao lại không tiện?”
“Tôi nói không tiện là không tiện, nhà kho này là tôi nói hay cô nói mới được tính?”
Lý Tiên Châu tức giận nói.
Hứa Thanh Lam bị doạ sợ đến mức run rẩy. Lập tức im miệng.
Mục Thiên Lam cầu xin: “Quản lý Châu, tôi thật sự không tìm được nhà kho để chứa hàng. Mong ông tạo thuận lợi, dọn một chỗ cho tôi để hàng, phí nhập kho có thể tăng lên mười phần trăm so với giá gốc cũng được, để tôi lưu trữ hàng hóa ở kho Thành Gia được không?”
Cao Dương đứng dậy, cười lạnh.
“Cầm hai hộp trà đều đến liền muốn lấy lòng quản lý, coi quản lý Châu là loại người nào thế? Quản lý Châu là người không chịu nổi cám dỗ thế sao?”
Đang nói, anh ta cầm hai hộp trà lên, ném chúng ra ngoài cửa sổ.
Sau đó anh ta làm một động tác xua đuổi lũ ruồi.
“Cút đi, nhà kho Thành Gia và kho lưu thông hàng hóa của nhà tôi đã đạt được hợp tác. Chỗ trống đó tôi bao rồi, không có phần của cô, cho dù cô có nói rách cả miệng thì cũng vô dụng”
Mục Thiên Lam không tin.
Nhà kho của Cao Dương đều để không hết hàng, không thể bao nhiều chỗ trống của kho Thành Gia được.
Vì vậy cô nói: “Quản lý Châu, nhà kho Thành Gia là doanh nghiệp nhà nước thuộc tập đoàn Thiên Cương. Nó không phải của ông, ông không thể giúp bọn chèn ép tôi. Nếu không thì ông đang vi phạm kỷ luật, tôi có thể đến tập đoàn Thiên Cương khiếu nại ông”
“Mẹ kiếp!”
Lý Tiên Châu tức giận đứng dậy, tát một cái vào mặt Mục Thiên Lam, quát lớn: “Đi khiếu nại đi. Bây giờ cô đi khiếu nại đi, cô được lắm, còn dám uy hiếp tôi, cô coi cô là ai hả. Cô muốn uy hiếp là uy hiếp được hả?”
Mục Thiên Lam ôm khuôn mặt bỏng rát, nước mắt như ngọc, nhỏ từng giọt xuống đất.
“Rốt cuộc thì bọn họ đã cho ông lợi ích gì mà ông lại giúp bọn họ chèn ép tôi?”
Cô không cam lòng.
Bởi vì nhà kho Thành Gia là hy vọng duy nhất của cô.
Nếu nhà kho này không cho cô chứa hàng thì hơn mười nghìn tấn hàng hóa của cô sẽ phải để ngoài đường, tùy tiện bị người ta lôi đi.
“Không cho cô để chính là không cho cô để, ở đâu ra mà có nhiều tại sao như vậy? Cút đi cho tôi!”
Lý Tiên Châu trực tiếp không nể mặt.
Mục Thiên Lam cay đẳng cầu xin.
“Quản lý Châu. Tôi sẽ tăng mươi phần trăm phí để kho, để cho tôi cất hàng đi mà?”
Cô gần như quỳ xuống.
Không có nơi nào để cất hàng hóa. Nếu bị ném ra đường, bị người ta lấy đi, tổn thất sẽ quá lớn.
“Tôi nói không tiện, cô bị điếc à?”
Lý Tiên Châu hét lên.
Mục Thiên Lam lại nài nỉ: “Rốt cuộc thì ông muốn tôi phải làm thế nào mới đồng ý để cho tôi cất hàng ở đây?”
Mục Hải Yến che miệng cười: “Bây giờ đi thuê một phòng, để quản lý Châu thoải mái một chút, có lẽ ông ấy sẽ đồng ý để cho cô để hàng, nhưng cô để một ngày thì cô phải ngủ cùng ông ấy một ngày, chỉ cần cô làm như vậy cô muốn để bao nhiêu ngày cũng được.”
“Ừm…đúng đúng đúng”
Lý Tiên Châu cười nói.
“Mục Hải Yến, cô không phải là con người.”
Mục Thiên Lam bỏ lại những lời này. Tức giận quay lưng bỏ đi.
“Huhuhu…”
Trở lại xe, cô ôm mặt khóc nức nở.
Chịu nhiều sự ngăn chặn, cô căn bản không biết phải làm gì.
Cô muốn tạm thời giữ hàng lại, sau đó sẽ giải quyết vấn đề lưu thông hàng hóa sau.
Nhưng cô phát hiện mình quá nhỏ bé, nhỏ bé như con kiến, những cậu ấm đó kết hợp, giống như con voi, dùng một chân giảm xuống, trực tiếp giảm cô không thể trở mình lại được! “Tổng giám đốc, nói lời không nên nói, lúc đầu cô thật sự không nên từ chối Hộ quốc chiến soái, nếu chồng của cô là Hộ quốc chiến soái chứ không phải là một shipper, ai dám chèn ép cô chứ?”