Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5
Tôi còn tưởng là ai, ra là người chồng vô dụng của Thiên Lam” Trương Tuấn Kiệt khinh bỉ nói: “Sao lại không ở đây, tôi ở đây làm vợ anh đấy, anh làm gì được tôi.”
“Tôi khuyên anh nên rút lại lời nói chó má kia, nếu không…”
Không cần biết vế sau là gì thì Tiêu Thanh cũng tức giận rồi.
Bốp.
Máu và răng bay ra.
“AI”
Trương Tuấn Kiệt hét lên, khuôn mặt méo mó vì đau đớn.
“Kết hôn ba năm, tôi chưa lần nào dám làm cô ấy đau, vậy mà anh giám sai người đánh cô ấy, ép cô ấy nhảy lầu.
Hôm nay, nếu không đòilại công bằng cho cô ấy, tôi không xứng làm chồng.”
Tiêu Thanh cắn răng du Trương Tuấn Kiệt ngã lên bàn trà rồi đấm lên mặt anh ta. Máu chảy ra không ngừng.
Mục An Phong và đám bạn của Trương Tuấn Kiệt ngạc nhiên không thôi. Một tên liền cầm ghế tiến đến muốn đập Tiêu Thanh.
“Anh rể cẩn thận!”
Mục An Phong hét lên.
Tiêu Thanh né người ném Trương Tuấn Kiệt bay ra ngoài rồi đạp ngã thanh niên kia. Làm xong, anh lấy ghế đập vỡ trên người Trương Tuấn Kiệt.
“Tôi cảnh cáo anh, bố tôi quen biết rất nhiều người. Nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ khiến anh chết.”
Trương Tuấn Kiệt ôm đầu, cả người co rúm như một con tôm.
“Cho dù ba anh có là vua đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng phải đánh chết anh.”
Tiêu Thanh cứ thế phát điên.
“Mẹ tôi ơi, anh rể này của tôi quá ngầu rồi.”
Mục An Phong sốc đến miệng cũng không khép lại được.
Đám bạn của Trương Tuấn Kiệt đều sợ hãi không thôi, không ai dasmlao vào cứu anh ta.
Đúng lúc này, có người vội vàng chạy tới.
“Ôi trời ơi.”
Nhìn thấy khuôn mặt be bét máu của Trương Tuấn Kiệt, Mục Thiên Lam giật mình đưa tay lên che miệng, ánh mắt cô tràn đầy kinh hòng và sợ hãi.
“Chị, chị tới rồi.”
Đôi mắt của Mục An Phong sáng lên, cậu chạy qua ôm lấy Mục Thiên Lam.
“Chị, em sợ lắm, em cứ nghĩ là em đã mất chị rồi, em muốn liều chết với tên Trương Tuấn Kiệt kia.”
Mục Thiên Lam vỗ vỗ lưng cậu: “Xin lỗi, chị đã để em phải lo rồi.”
Nói xong cô liền chạy tới bên Tiêu ` Thanh, giữ lấy chiếc ghế anh đang cầm trong tay: “Tiêu Thanh, dừng lại đi, anh không thể. Trương Tuấn Kiệt có tiền có quyền, anh ta có thể khiến anh chết không có chỗ chôn. Chúng ta không thể, mau đi thôi”
Tiêu Thanh nhẹ nhàng nói với cô: “Vợ, cho dù anh ta có nhiều tiền hơn nữa thì hôm nay anh cũng phải giết anh †a đòi lại công bằng cho em.”
“Em không cần, mau đi với em.”
Mục Thiên Lam sợ hãi kéo Tiêu Thanh.
Trên xe.
Mục An Phong: “Trong mắt anh có còn chị tôi không vậy?”
“Anh phải biết anh chỉ là một người công nhân bình thường, gia đình tôi không thích anh, muốn chị tôi ly hôn với anh” | “Chị tôi chịu áp lực đủ phía nhưng vẫn không ly hôn với anh. Vậy mà anh lại bỏ chị ấy ở lại mà biến mất, anh có còn lương tâm không vậy?”
Mục Thiên Lam nhìn ra phía cửa sổ, nhớ lại những ngày không có Tiêu Thanh, khóe mắt cô lại ửng đỏ.
“Xin lỗi, anh khiến cị em phải chịu ấm ức rồi. Từ hôm nay anh sẽ đền bù cho cô ấy.” Tiêu Thanh nghiêm túc nói.
Trước đây anh đã phải từ bỏ nhiều thứ, làm một người bình thường trong xã hội này, không thể mang lại nhiều thứ cho Mục Thiên Lam. Nhưng giờ thì không, chỉ cần cô muốn thì dù có là gì anh cũng sẽ lấy về cho cô.