Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 66
“Vốn dĩ đã biết công ty sẽ bị bà cụ Mục chiếm đoạt, vì vậy em sẽ bán chiếc vương miện phượng hoàng và mua một ngôi biệt thự với giá mười tỷ, sau đó mua một chiếc xe Cayenne. Nếu một kẻ trẻ tuổi, giàu có nào đó muốn cưới Mục Thiên Lam, em sẽ ép Mục Thiên Lam ly hôn với Tiêu Thanh để có một số tiền lớn sau khi đính hôn, nếu không có tiền mà muốn Mục Thiên Lam thì hãy mơ đi, đời này cũng không còn vất vả nữa, còn tốt hơn gia tộc Mục An Quốc, ít nhất chúng ta không còn mắc nợ nữa, có phải không?”
“Nhưng không ngờ có rất nhiều ông chủ đến làm ăn với Mục Thiên Lam. Cổ tức đã tăng từ hai mươi phần trăm lên bảy mươi phần trăm. Giờ nhà ta có thể nhận được mười đến hai mươi tỷ cổ tức mỗi năm. Như vậy không phải là tốt quá rồi sao. Đừng lo lắng! Trở lại phòng ngồi ở trên giường, Ngô Tuệ Lan vui mừng không buông.
“Được thôi!”
Mục An Minh xúc động nói: “Ngày nay chuyện sinh con gái vẫn còn phổ biến. Nhưng trước đây, khi chúng ta sinh ra Mục Thiên Lam, mặt bà cụ Mục đen như than, ngay cả ôm Mục Thiên Lam bà cụ cũng không muốn. Mục Hải Long ra đời bà cụ Mục vui sướng không ngớt, coi như bảo vật quý báu.
“Bây giờ nhìn lại, Mục Hải Long đã gây nên thiệt hại lớn lên tới ba mươi lăm tỷ đồng, mà Mục Thiên Lam của chúng ta ngày càng giúp ích được cho Mục gia, có thể đem lại cho Mục gia vài chục tỷ đồng mỗi năm. Tâm nhìn của bà cụ Mục quả là có vấn đề nghiêm trọng rồi!”
Mục Hải Long nằm dưới gầm giường nghe hai vợ chồng nói chuyện, đau lòng đến nỗi phổi như muốn nổ tung, vì anh ta đang đột nhập vào nhà chủ hai như một tên trộm. Bằng không, hắn thật sự muốn phun máu cho cô chủ hai xem.
“Tuệ Lan, hiện tại chúng ta bán vương miện phượng hoàng rồi sống trong một biệt thự lớn đúng không?”
Mục An Minh đề nghị.
Mục Hải Long lo lắng muốn khóc khi nghe điều này.
Nếu chiếc vương miện phượng hoàng đó bị bản đi, anh ta làm sao có thể cướp lại được, như vậy thì sao có tiền để hắn bù lỗ những vấn đề mà hắn đã gây ra.
“Đừng bán ngay bây giờ!”
Ngô Tuệ Lan nói: “Giá vàng gần đây giảm, bán cũng không có giá trị, khi giá vàng tăng, chúng ta có thể bản ít nhất một trăm, hai trăm tỷ, vì vậy đừng lo lắng.
Hai vợ chồng trò chuyện một lúc. Một người đi chơi mạt chược, một người đi câu cá, trong nhà không có ai, Mục Hải Long mới bước ra, bỏ chiếc vương miện phượng hoàng vào một chiếc túi ni lông đen rồi bỏ trốn.
Buổi chiều hôm đó. Mục Hải Long trở về nhà và lấy ra một túi tiền trong cốp xe. Bà cụ Mục và những người khác đều vây quanh.
“Mục Hải Long. Giá bao nhiêu?”
Lý Nam
Hương hỏi.
Mục Hải Long trả lời: “Gần hai trăm tỷ, ở thành phố này tôi không dám bán, con đã tới tiệm cầm đồ Danh Châu để bán, nếu không phải cần tiền dùng gấp, con sẽ đấu giá chiếc vương miện trong cuộc đấu giá, ít nhất là vài tỷ nữa.
“
“Haha!”
Lý Nam Hương và Mục An Quốc cười lớn.
“Bây giờ những lỗ hổng thua lỗ đã được lấp đầy rồi!”
Lúc này, bà cụ Mục nói: “Hãy đem mười tỷ đến gặp chủ tịch Lưu, cháu và Mục Hải Yến hãy đến gặp riêng tư ông ta, nếu không được ta sẽ trả giá món quà sinh lễ của Hộ quốc chiến soái, chủ tịch Lưu sẽ kiện cháu vì tội cướp ngân hàng, khi đó cháu và Mục Hải Yến sẽ phải ngồi tù.”
Mục Hải Long vội vàng: “Bà ơi, bà hãy nhanh chóng thông báo cho đội trưởng Tần, để anh ta biết mang sính lễ đi, kẻo đêm dài lắm mộng”
“Bà biết rồi, cháu mau đi trấn an chủ tịch Lưu” Bà cụ Mục thúc giục.
Mục Hải Long gói mười tỷ vào túi ni lông rồi phóng xe đi ngay. Lý Nam Hương lúc đó rất vui mừng.
“Những kẽ hở trong cuộc đấu giá sính lễ đã được lấp đầy. Nếu Mục Hải Long có thể làm nguôi ngoai cơn giận của chủ tịch Lưu, gia đình chúng ta có thể ổn định cuộc sống. Khi Ngô Tuệ Lan phát hiện ra sính lễ không còn nữa, bà ấy ắt sẽ nghi ngờ tên tiểu yêu Tiêu Thành lấy trộm. Như vậy thật là tuyệt vời.ha ha…
Khoảng bốn giờ chiều, Tiêu Thanh đến ngân hàng Hoa Kỳ, chuẩn bị sẵn món quà đính hôn hai mươi tỷ, kẻo bố vợ và mẹ vợ suốt ngày nói chuyện ly hôn, khiến anh và Mục Thiên Lam đều cảm thấy buồn bực.
“Ồ, đây không phải là con rể của Ngô Tuệ Lan. Tiêu Thanh đây hay sao?”
Bên tại có một giọng nói vang lên, đó là Mục Hải Long cầm túi ni lông tiến tới cười nói một cái giễu cợt.
“Đến tặng quà cho chủ tịch Lưu hay sao?”
Tiêu Thanh cười nói.
Mục Hải Long đắc ý: “Đến chuyện này mà cậu cũng biết rồi sao, bà nội giúp tôi lấp đầy lỗ hổng của những món quà sính lễ, còn cho tôi số tiền lớn để đến gặp riêng chủ tịch lưu, giấc mộng thấy tôi vào tù của cậu sắp tan thành mây khói rồi.”