Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 31: Quá quắt!
Lúc này, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đã quay về trong xe, trên đường đi, Khương Vy Nhan hoảng hốt, sắc mặt lo lắng, liên tục nói: “Tiêu Chính Văn, làm thế nào bây giờ? Bọn họ sẽ không hận chúng ta chứ? Những điều kiện mà anh vừa nói thật quá đáng sợ, em lo rằng ông nội sẽ không bao giờ chịu nhận người cháu gái này nữa…..”
Càng nói, cảm xúc của Khương Vy Nhan càng trở nên bất ổn.
Tiêu Chính Văn siết chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, an ủi: “Em cứ yên tâm, bọn họ nhất định sẽ đến cầu xin em quay về. Bởi vì dự án này đối với nhà họ Khương là cơ hội nghìn năm có một! Nếu như ông nội muốn nhà họ Khương đạt được vị trí cao hơn, muốn nhà họ Khương tiếp tục phát triển, nhất định sẽ đến cầu xin em quay về”.
“Nhưng mà, ông nội lớn tuổi như vậy, bảo ông đến cầu xin em em cũng không nỡ, em sợ…”, Khương Vy Nhan vẫn luôn rất tốt bụng, đến lúc này rồi cô vẫn luôn suy nghĩ cho Khương Thái Xương.
“Vy Nhan, lẽ nào em muốn cả đời này bị nhà họ Khương coi thường sao? Không phải em nói vẫn luôn muốn quay về nhà họ Khương sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Nhưng mà….”, Khương Vy Nhan do dự, sắc mặt bối rối.
“Tin anh, anh nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa”, Tiêu Chính Văn nói.
Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, sau đó nặng nề gật đầu: “Vâng, em nghe lời anh!”
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nắm chặt bàn tay to lớn của Tiêu Chính Văn.
“Đúng rồi, sao anh biết chuyện thiếu tá Hàn không thích việc tặng quà cáp?”, Khương Vy Nhan chớp đôi mắt to tròn, nghi ngờ hỏi, trong đầu bây giờ chỉ toàn là những chuyện xảy ra ban nãy.
Điều này thật quá bất ngờ, ở đó có rất nhiều thế gia quyền lực và các doanh nghiệp lớn như vậy, nhưng Hàn Lợi Dân lại chọn Khương Vy Nhan cô.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn có quen biết với người tên Hàn Lợi Dân đó?
“Đơn giản thôi mà, Hàn Lợi Dân là thủ lĩnh của quân đồn trú Tu Hà, là một quân nhân, là quân nhân thì nhất định phải có kỷ luật sắt đá! Hơn nữa, anh có nghe nói, Hàn Lợi Dân này là người rất uy liêm chính trực, ngay thẳng và công bằng! Đám người đó mang quà cáp đến biếu xén tức là làm nhục Hàn Lợi Dân, nói không chừng vài ngày nữa bọn họ còn bị điều tra đấy”, Tiêu Chính Văn giải thích.
Khương Vy Nhan vừa nghe vừa gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tiêu Chính Văn thở phào nhẹ nhõm, không phải là anh không muốn nói cho Khương Vy Nhan biết thân phận thật sự của mình, chỉ là anh lo lắng thân thận hiện tại của mình có thể gây nên những phiền phức không đáng có cho Khương Vy Nhan và Na Na.
Hơn nữa, anh vẫn chưa báo xong mối thù đẫm máu giữa anh với nhà họ Ninh và tứ đại gia tộc.
Trước khi báo thù, Tiêu Chính Văn phải hành động thật cẩn thận!
Biệt viện nhà họ Khương.
Con cháu nhà họ Khương tụ tập đầy đủ tại phòng khách trong sảnh.
Lúc này, sắc mặt Khương Thái Xương u ám lạnh lẽo, nghe Khương Mỹ Nghiên đổ thêm dầu vào lửa.
“Ông nội! Tên Tiêu Chính Văn đó rõ ràng không coi ai ra gì! Anh ta kêu người nhà họ Khương chúng ta rước kiệu đến đón Khương Vy Nhan quay về, còn muốn con dập đầu xin lỗi cô ta, còn nói…”, Khương Vy Nhan nói đến đây, âm thanh nhỏ dần.
“Còn gì nữa! Nói!”
Sắc mặt Khương Thái Xương trầm xuống, tức giận đập mạnh chiếc nạng trong tay xuống nền gạch lát đá cẩm thạch màu xanh lục, phát ra tiếng kêu cộp cộp!
“Anh ta nói, còn muốn ông nội tự mình đi đón….”, Khương Mỹ Nghiên yếu ớt nói.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ con cháu nhà họ Khương trong phòng khách như muốn nổ tung!
“Gì cơ? Muốn ông nội đích thân đi đón? Việc này, việc này….thật quá đáng mà!”
“Cái thằng nhãi Tiêu Chính Văn này, chẳng qua chỉ là một con chó hoang, là một kẻ vô dụng đã xuất ngũ lại dám nhúng tay vào chuyện nhà họ Khương chúng ta! Ông à, cháu tuyệt đối không đồng ý!”
“Đúng vậy! Đặc biệt là con ả Khương Vy Nhan đó, lại dám ăn cháo đá bát! Đi nghe lời tên Tiêu Chính Văn đó như vậy? Uổng công nhà họ Khương chúng ta nuôi nấng cô ta mười mấy năm! Đúng là loại cáo già vô ơn bạc nghĩa!”
Một đám người phẫn nộ, không ngừng chửi mắng!
Vẻ mặt Khương Thái Xương vô cùng u ám, lạnh lùng nói: “Được rồi! Đừng ồn ào nữa! Học Bác, Khương Vy Nhan là con gái con, chuyện này con thay bố đứng ra giải quyết đi”.
Khương Học Bác ngồi một bên, có chút do dự, nhưng ông ta chỉ có thể trả lời: “Vâng”.
Nhưng Từ Phân vội vàng từ chối: “Không được đâu, tên Tiêu Chính Văn đó đã nói rồi, muốn bố phải đích thân đi, nhỡ bọn con đi không có tác dụng gì thì sao?”
Khương Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Em dâu! Chẳng lẽ em thật sự muốn bố của chúng ta đích thân đi đón Khương Vy Nhan sao? Nó có tư cách gì mà bảo bố chúng ta ra mặt? Nếu như bố thật sự đi, có khác nào làm mất mặt cả nhà họ Khương chúng ta không!”
“Đúng vậy! Khương Vy Nhan không hiểu chuyện, lẽ nào em cũng không hiểu chuyện sao?”, Tiết Mai chen vào.
“Nhưng mà…”, Từ Phân vẫn muốn nói gì đó, nhưng Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Cứ quyết như vậy đi!”
Nói xong, Khương Thái Xương đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Ba người nhà Khương Văn Kỳ hả hê nói: “Học Bác à, Khương Vy Nhan dù sao cũng là con gái của em, nịnh nọt vài câu là có thể lấy được dự án hợp tác lần này rồi, em sẽ là anh hùng vĩ đại của nhà họ Khương chúng ta. Anh tin em, bố cũng tin em, em sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu đúng không?”
Khương Học Bác cố nặn ra một nụ cười, nói: “Anh, em sẽ cố gắng hết sức”.
Nói xong, Khương Học Bác đưa Khương Thần và Từ Phân đi tới sơn trang Lãng Nguyệt, nơi ở tạm thời của Khương Vy Nhan.
Khi vừa tới cổng sơn trang, ba người bị khung cảnh nguy nga lộng lẫy của trang viên này làm cho choáng váng!
Đặc biệt là Từ Phân và Khương Thần, khi bước vào sơn trang rộng lớn này, bọn họ không ngừng liếc nhìn xung quanh, trong lòng cảm thán không thôi.
“Học Bác, em nói này, sao con nhỏ Khương Vy Nhan lại được ở đây thế? Một sơn trang cao cấp như vậy, ít nhất cũng phải hàng trăm triệu ấy nhỉ?”, Từ Phân liên tục xuýt xoa, ánh mắt của bà ta không thể rời khỏi biệt thự nguy nga tráng lệ này.
Khương Thần lấy điện thoại ra, hét lớn: “Mẹ, đâu chỉ một trăm triệu, ở đây có ghi giá, một tỷ đấy! Bằng mười cái biệt viện của nhà họ Khương chúng ta rồi!”
“Gì cơ? Một tỷ á!? Mẹ ơi, con nhỏ Khương Vy Nhan này rốt cuộc đã làm gì mà được ở trong sơn trang lớn như vậy?”, trong lòng Từ Phân kinh ngạc kêu lên.
Bà ta và con trai mà được ở trong đây thì sướng biết mấy!
Khương Học Bác không nói gì, ủ rũ đi về phía trước, ba người đi tới trước cửa lớn của biệt thự.
Lúc này, Long Nhất bước lên trước, chặn ba người họ lại, lạnh lùng nói: “Các người tới đây làm gì?”
Khương Học Bác ngây người, bị khí thế và ánh mắt đáng sợ của Long Nhất dọa mất hồn, lắp bắp nói: “Tôi….. Tôi đến tìm con gái của tôi, con bé tên là Khương Vy Nhan”.
Long Nhất nghe xong, sắc mặt nghiêm lại, quét mắt nhìn Từ Phân và Khương Thần đang lén lén lút lút, ngó đông nhìn tây ở sau lưng Khương Học Bác, lại hỏi: “Người nhà họ Khương?”
Từ Phân lập tức bước lên trước, cười nói: “Đúng đúng đúng, tôi là mẹ con bé, cậu mau bảo con bé ra đây gặp chúng tôi đi”.
Không ngờ, Long Nhất lạnh lùng hét lớn: “Xin lỗi! Cô ấy không ở đây! Mấy người đi đi!”
“Không ở đây? Sao có thể như vậy được! Con nhỏ chết tiệt ấy cố ý trốn chúng tôi sao? Không được, cậu mau gọi nó ra đây! Một mình mình lén lút sống ở sơn trang xịn xò như vậy, cũng không biết đường quay về bảo chúng tôi đến ở cùng!”, Từ Phân lập tức thay đổi sắc mặt, chửi mắng một cách hằn học.
“Quá quắt!”
Long Nhất gầm lên, sát khí trong mắt tỏa ra khắp nơi! Anh ta giơ tay lên thẳng thừng tát mạnh một cái vào mặt Từ Phân, lạnh lùng nói: “Dám ở đây la hét ầm ĩ, mấy người muốn chết sao?”