Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 326: Ngay cả tôi cũng không thể bảo vệ ông
Hôm sau, sáng sớm Khương Vy Nhan đến nhà máy kiểm tra tiến độ sản xuất vật liệu, lại phát hiện trong nhà máy vốn dĩ hơn ba mươi công nhân, lúc này chỉ còn lại bảy tám người.
Sắc mặt của đám người đó đều sốt ruột chờ đợi mình, nhất là mấy người phụ trách của nhà máy, đi tới đi lui tại chỗ!
“Sao thế? Những người khác đâu?”, Khương Vy Nhan vội bước lên hỏi thăm.
Ông Lưu – người phụ trách nhà máy vội nói: “Giám đốc Khương, cô đến rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
VietWriter
Khương Vy Nhan nhìn bảy tám công nhân này, mặt đầy vẻ do dự và khó coi, nói: “Ông Lưu, xảy ra chuyện gì, chứ từ từ nói.”
Ông Lưu thở dài một hơi, vừa chán nản vừa tức giận nói: “Bọn họ đi hết cả rồi! Cả nhà máy chỉ còn lại mấy người phụ trách chúng tôi với công nhân cũ làm suốt mười năm thôi”.
“Đi rồi? Đi đâu chứ?”
Khương Vy Nhan sững sờ, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, mặt cũng đầy vẻ căng thẳng.
“Từ chức hết rồi”.
Ông Lưu lắc đầu bất lực: “Trách tôi, không giữ được bọn họ! Nếu không phải bọn khốn đó thì bọn họ cũng sẽ không từ chức!”
“Từ chức? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải chúng ta vừa bỏ số tiền lớn tuyển người à, sao còn từ chức?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Khương Vy Nhan bắt đầu lo lắng, chuyện này hơi kỳ lạ.
Ông Lưu nói: “Giám đốc Khương, mới sáng sớm bên ngoài nhà máy có mấy người phụ trách của các nhà máy khác đến, dùng số tiền lương hấp dẫn một tháng hai mươi nghìn tệ, lôi kéo bọn họ đi hết rồi!”
Nói đến đây, ông Lưu rất tức giận, trong ánh mắt chứa đầy vẻ bực bội.
Mấy nhân viên cũ phía sau ông ấy, cũng thở dài không ngừng:
“Giám đốc Khương, cũng không thể trách bọn họ, bọn họ còn trẻ tuổi, tiền lương một tháng hai mươi nghìn tệ, quả thật rất hấp dẫn”.
“Thật ra tôi cũng muốn qua đó, nhưng tôi nghe ngóng thử, tiền lương hai mươi nghìn một tháng mà không cần làm bất kỳ việc gì! Tôi đoán trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám nên quay về nói chuyện này với ông Lưu”.
“Giám đốc Khương, bây giờ chúng ta nên làm sao? Đây rõ ràng là những nhà máy kia cố ý lôi kéo người, muốn chúng ta không có cách nào sản xuất đúng hạn! Đây là quan hệ cạnh tranh không chính đáng!”
Đứng trước lời bàn tán ồn ào của bảy tám người, mặt Khương Vy Nhan cũng đầy lo lắng.
Không nói nhiều lời, cô quay người ra ngoài nhà máy, đi theo chỉ dẫn của ông Lưu, không ngoài dự đoán đã nhìn thấy con đường cách đó không xa có đám người dùng xe van và băng biểu ngữ, làm bảng hiệu tiền lương hai mươi nghìn tệ một tháng, không ngừng lôi kéo nhân công!
Khương Vy Nhan thấy có mấy thanh niên được tuyển từ quảng cáo tuyển người ở nhà máy đó, lúc này cô đi về phía mấy chiếc xe van kia, đầu cũng không quay lại, liền bước lên ngăn bọn họ lại: “Này mọi người, mọi người đến ứng tuyển nhà máy Thiên Tường à? Tôi là giám đốc của nhà máy, bây giờ lương ở nhà máy chúng tôi hơn mười nghìn tệ, còn có năm khoản bảo hiểm lao động, có ký túc xá, cuối năm còn có hoa hồng…”
“Cô là Khương Vy Nhan à? Tránh ra! Không thấy bên kia hai mươi nghìn tệ một tháng sao?”
Mấy thanh niên kia đẩy mạnh Khương Vy Nhan ra, chạy về phía xe van không quay đầu lại!
Suýt chút nữa Khương Vy Nhan đã ngã xuống, may mà có đám người ông Lưu dìu đỡ, họ tức giận quát lên: “Các người vội đi đầu thai à? Bên đó lừa gạt đấy!”
Khương Vy Nhan cắt ngang lời quát mắng của đám người ông Lưu: “Để bọn họ đi đi”.
“Giám đốc Khương, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào đây? Nếu bọn họ cướp hết công nhân đi rồi, chỉ dựa vào mấy nhân viên cũ như chúng tôi, dù sản xuất không ngày không đêm, cũng không thể nào hoàn thành đúng hạn được”, ông Lưu nói với vẻ mặt khổ sở.
Mấy người khác cũng buồn rười rượi.
Lúc mấy người họ chần chừ do dự thì một chiếc xe của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà từ xa chạy đến!
Trên xe, có hai nhân viên bước thẳng xuống, nhìn thấy đám người Khương Vy Nhan ở cổng liền hỏi với sắc mặt lạnh lùng: “Ai là người phụ trách nhà máy?”
“Là tôi, mấy người là?”, Khương Vy Nhan khiêm tốn hỏi.
“Chào cô, chúng tôi là người của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, nhận được đơn tố cáo của một nhóm người, thiết bị của nhà máy các cô có vấn đề, môi trường nhà máy cũng có vấn đề nên bây giờ niêm phong nhà máy trong thời hạn nửa tháng! Cấm thực hiện tất cả hoạt động sản xuất! Có bất cứ vấn đề gì, cô có thể đưa ra yêu cầu với cấp trên Tu Hà! Đây là thông báo!”
Nhân viên kia đưa cho Khương Vy Nhan một tờ thông báo, tờ còn lại dán thẳng ở cổng nhà máy!
Giấy trắng mực đen, vô cùng rõ ràng!
Sau khi làm xong, bọn họ lái xe rời đi luôn!
Khương Vy Nhan và đám người ông Lưu hoàn toàn ngơ ngác!
“Đây… đây là muốn đuổi cùng giết tận chúng ta sao?”
Ông Lưu gào lên, mặt đầy vẻ tức giận và bất lực!
Khương Vy Nhan nhìn thông báo trong tay, chân mày lá liễu cũng nhíu chặt, nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Làm sao đây? Như vậy là không mở được nhà máy rồi? Niêm phong nửa tháng đó…”
“Hay là… Chúng ta cũng qua chỗ đối diện đi? Hai mươi nghìn tệ một tháng đấy…”
Lập tức mấy nhân viên cũ còn lại cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, chuẩn bị đường rút chạy.
Suy cho cùng, bọn họ đều là tầng lớp làm công ăn lương, một ngày không việc làm thì không kiếm được tiền, trong nhà trên có già dưới có trẻ, không thể để bị cắt nguồn lương thực được!
Ông Lưu nghe vậy, giận dữ quát mắng bọn họ: “Đủ rồi! Tốt xấu gì các người cũng là tôi đào tạo ra, thời khắc then chốt bây giờ, nếu các người muốn chạy, nhà máy này chẳng phải sẽ sụp đổ sao?”
Cúp điện thoại, giữa mày Tiêu Chính Văn mang theo vẻ lạnh lùng, nhanh chóng gọi cho Lý Trường Thắng, chất vấn: “Ai là người phụ trách của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà?”
Bên phía Lý Trường Thắng, vừa nghe giọng điệu của Tiêu Chính Văn, trong lòng lập tức run rẩy, lo sợ hỏi thăm: “Cậu Tiêu, người phụ trách hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà là Liễu Quốc Trung, là một người bạn cũ của tôi. Xảy ra chuyện gì vậy? Cần tôi ra mặt sao?”
“Hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà vô duyên vô cớ niêm phong nhà máy Thiên Tường tôi vừa mua lại, cấm mọi hoạt động sản xuất trong thời hạn nửa tháng! Bây giờ tôi sẽ đến hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, nhiều nhất là hai mươi phút, tôi cần tên Liễu Quốc Trung này xuất hiện trước mặt tôi, giải thích đàng hoàng với tôi! Nếu không, hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà không cần tồn tại nữa, tôi thành lập lại cái mới!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng!
“Vâng vâng vâng! Cậu Tiêu, cậu bớt giận, tôi lập tức thông báo với Liễu Quốc Trung, hỏi thăm tình hình!”
Lý Trường Thắng lo sợ, trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.