Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 36: Năm phút!
Cả đại sảnh im phăng phắc!
Mọi người ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na, sau đó cười phá lên!
“Cái gì cơ? Cậu ta nói gì cơ? Cậu ta có thể gọi một xe chở thiệp mời đến á?”
“Mẹ kiếp! Tiêu Chính Văn! Cậu không giả vờ giỏi giang thì sẽ chết sao? Đúng là loại người không biết xấu hổ!”
“Tôi cũng phục luôn ấy! Khương Vy Nhan tại sao lại đưa một thằng thích nói xằng nói bậy như thế này về nhà cơ chứ!”
Tiết Mai cũng cười nhạo, nói: “Ái chà chà, chị có nghe nhầm không? Từ Phân, đây là con rể yêu quý của em đấy à? Nói có thể gọi một xe chở thiệp mời đến sao, hay là em bảo con rể yêu quý của em gọi đến bây giờ luôn đi, để cho cả nhà chúng ta được mở mang tầm mắt?”
Tiết Mai vui như trảy hội, chưa từng thấy thằng nhãi nào ngạo mạn như vậy!
Tiêu Chính Văn này chẳng lẽ phục vụ trong quân đội năm năm giờ não bị nhúng nước rồi sao?
Tại sao lại thích nói xằng thế nhỉ?
Khương Mỹ Nghiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói: “Ha ha ha, Tiêu Chính Văn à, anh đúng là không biết xấu hổ! Anh có biết những lời vừa rồi của mình ngu ngốc như thế nào không?”
Sau đó, cô ta quay đầu nhìn Khương Vy Nhan bằng ánh mắt khiêu khích và khinh thường: “Khương Vy Nhan, đây là người chồng tốt của cô đấy à? Sao nhìn giống như một tên ngốc vậy?”
Khương Thái Xương cũng lạnh lừng hừ một tiếng, phẫn nộ nói: “Đủ rồi! Nói linh tinh cái gì đấy! Nếu như cậu có thể gọi một xe chở thiệp mời tới đây, tôi lập tức thừa nhận cậu là cháu rể của tôi!”
Ngô Khoan Nghiệp cũng cười chế giễu, nhấp một ngụm trà, nói: “Có một số người, tự cho mình là cao siêu tài giỏi, rõ ràng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không có, nhưng lại cứ phải tỏ vẻ ta đây, hành động đó trong mắt chúng tôi là việc mà chỉ một tên ngu dốt mới làm!”
Đối mặt với sự chế giễu và sỉ nhục của đám đông, Khương Vy Nhan cúi đầu rất thấp, trong khóe mắt xuất hiện những giọt nước mắt long lanh.
Cô từ từ gỡ bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi bàn tay của Tiêu Chính Văn, thút thít: “Tiêu Chính Văn, em cầu xin anh đấy, anh đừng nói linh tinh nữa, mất mặt lắm….”
Khương Vy Nhan chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ, mà tất cả những điều này đều là vì người đàn ông trước mặt cô.
Cô vốn dĩ muốn yêu anh một cách bình thường như bao cặp đôi khác, bởi vì trong lúc cô cần anh nhất, anh đã xuất hiện, cứu cô và Na Na.
Tuy nhiên, tất cả những hành động của Tiêu Chính Văn làm ngày hôm nay khiến cho Khương Vy Nhan rất sợ hãi và chán ghét.
Sao anh lại trở thành như thế này?
Vì sao trước mặt bao nhiêu người như vậy lại cố ý lòe thiên hạ?
Vì sao cứ khiến cô phải xấu hổ hết lần này đến lần khác!
Sau đó, Khương Vy Nhan dùng tay che miệng, nước mắt đầm đìa lao ra khỏi phòng khách.
Tiêu Chính Văn nhìn thấy vậy, tim khẽ nhói lên, vội vàng chạy ra ngoài, anh đuổi kịp Khương Vy Nhan đang chạy ra khỏi biệt viện, anh nắm lấy tay cô, nói: “Vy Nhan, xin lỗi em, là anh không tốt, do anh không quan tâm đến cảm nhận của em”.
“Anh buông em ra!”
Khương Vy Nhan cố gắng đẩy Tiêu Chính Văn ra, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức nói: “Tiêu Chính Văn, em cứ nghĩ rằng anh là người mà cả đời Khương Vy Nhan em trông ngóng chờ đợi, nhưng hôm nay, anh làm em quá thất vọng! Vì sao anh cứ phải ở trước mặt mọi người nói đi nói lại mấy lời khoác lác đó? Anh có biết không, lúc nãy chúng ta giống như những con khỉ vậy, không ngừng bị bọn họ chế giễu và cười nhạo, vì sao anh lại làm như vậy, vì sao vậy? Hu hu hu….”
Nói đến câu cuối cùng, Khương Vy Nhan bật khóc lớn, không ngừng dùng tay đấm vào ngực Tiêu Chính Văn, ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt đầu gối, khóc một cách rất thê lương.
Cô vốn dĩ là một cô gái rất mỏng manh yếu đuối, hơn nữa cô còn đặc biệt quan tâm đến cái nhìn của nhà họ Khương đối với mình, bây giờ bởi vì Tiêu Chính Văn mà toàn bộ nhà họ Khương đều cười nhạo bọn họ, trong lòng đương nhiên cảm thấy rất buồn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn ngây người ra, anh cũng không ngờ rằng, một hành động nhỏ và một câu nói tùy ý của mình lại khiến Khương Vy Nhan tổn thương đến vậy.
Anh quỳ một chân xuống, đặt hai tay lên vai Khương Vy Nhan, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “Vy Nhan, em có bằng lòng tin tưởng anh không? Chuyện thiệp mời, anh thật sự có thể gọi đến được!”
Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan hai mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến cho người khác rất muốn bảo vệ.
Cô chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Anh nói thật sao?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ! Anh nói thật mà! Thật 100%! Anh có thể bảo đảm! Không phải trước giờ bọn họ luôn coi thường em sao? Vậy thì anh khiến cho bọn họ thấy rằng, đó chỉ là vài tấm thiệp mời thôi, chúng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Hơn nữa, ở bữa tiệc của Cục chỉ huy quân đội Tu Hà ngày mai, thật ra anh chính là….”
Tiêu Chính Văn không muốn giấu diếm nữa, anh muốn nói cho Khương Vy Nhan biết rằng, trên đời này không có chuyện gì mà Tiêu Chính Văn anh không thể làm được!
Bữa tiệc tối mai, anh chính là vị chủ soái Bắc Lương mà tất cả mọi người đều mong chờ!
Tuy nhiên, Khương Vy Nhan đột nhiên gật đầu lia lịa, cắt lời Tiêu Chính Văn, nói: “Vâng, em tin anh! Bây giờ em vào đó nói với bọn họ, người đàn ông mà em chọn ưu tú hơn tên Ngô Khoan Nghiệp kia, ưu tú hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, đỡ Khương Vy Nhan đứng dậy, sau đó hai người lại quay lại phòng khách.
Mọi người nhìn thấy Khương Vy Nhan lại bước vào cùng với Tiêu Chính Văn, trên mặt tràn đầy châm chọc và mỉa mai.
“Ái chà, lại dám quay lại cơ à? Cứ nghĩ rằng hai người thấy xấu hổ quá nên đi trước rồi”.
“Thế nào, không phải đi chuẩn bị thiệp mời đấy chứ? Được thôi, vậy lấy ra đây cho bọn tôi xem đi”.
“Đừng đùa nữa! Hai kẻ vô dụng đó làm sao có thiệp mời được chứ!”
Đối mặt với sự sỉ nhục và giễu cợt của nhà họ Khương, Khương Vy Nhan không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lau nước mắt còn vương trên mặt, vươn tay ôm chặt cánh tay Tiêu Chính Văn, hất chiếc cằm trắng nõn như ngọc của mình lên, tự hào nói: “Tiêu Chính Văn nói rồi, anh ấy có thể gọi xe chở thiệp mời tới, tôi tin anh ấy! Anh ấy ưu tú hơn những gì mọi người nghĩ nhiều! Người đàn ông mà Khương Vy Nhan tôi chọn không thể sai được!”
Cả phòng khách chết lặng trong chốc lát!
Sau đó, tiếng cười mỉa mai chế giễu vang lên!
Nghe thấy những tiếng cười chế nhạo và vẻ mặt khinh thường của đám người đó, Khương Vy Nhan sợ hãi lùi lại nửa bước, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, ánh mắt yếu ớt nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nở một nụ cười bình thản với cô, nói: “Yên tâm, cứ tin anh”.
“Ha ha ha! Không phải chứ? Khương Vy Nhan, cô bị ngựa đá vào đầu rồi à? Lại có thể tin lời thằng chó nhà có tang đó sao?”
“Cười chết mất thôi! Chuyện cười cả một năm đều được nghe hết trong ngày hôm nay rồi”.
“Không biết tự lượng sức mình! Nếu như hai người thật sự lấy được thiệp mời tới đây, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi các người!”
Mọi người không ngừng cười nhạo, Ngô Khoan Nghiệp ngồi trên cao nhìn Tiêu Chính Văn bị đem ra làm trò cười, bất lực lắc đầu, thở dài một hơi: “Vì sao cứ phải như vậy? Tự chuốc nhục vào thân”.
Sắc mặt Khương Học Bác cũng u ám đến cực điểm, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hét lớn: “Đủ rồi! Cút ra ngoài! Đừng có ở đây làm tôi mất mặt nữa!”
Từ Phân tức giận, lúc này mới kiêu ngạo két lên, cùng Khương Thần đứng dậy, chỉ trỏ vào hai người quát tháo ầm ĩ.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn chỉ bình thản lấy điện thoại ra, bấm số gọi, nói bằng một âm thanh lạnh lùng: “Trong vòng năm phút, gửi một chiếc xe chở thiệp mời đến dự bữa tiệc tối mai của Sở chỉ huy quân sự qua đây cho tôi!”