Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người cãi nhau, dẫn tới rất nhiều người vây lại xem. Chỉ có điều rất nhiều người đều đang giúp Tống Hồng Anh chỉ trích Cao Xuân Lan.
Nhóm thế hệ trước trong tiểu khu, đều rất nhiều chuyện, cũng đều biết gia cảnh và tình huống hai nhà. Sau khi so sánh, tất cả đều đứng về phía Tống Hồng Anh.
"Cao Xuân Lan, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, tính tình cô vẫn nóng nảy như vậy, người ta chỉ nói cô hai câu, cô liền nhao nhao muốn động thủ.
"Đúng vậy, hơn nữa chị Tổng cũng không nói sai, Dương Kiến Nghiêm kia, năm năm chưa trở lại rồi, bây giờ đột nhiên quay về, không chừng là phạm pháp gì rồi."
Cô một câu tôi một câu, dưới sự giúp đỡ của đám người, trên mặt Tống Hồng Anh lộ vẻ đắc ý tươi cười, châm chọc nói: "Cao Xuân Lan, bà xem xem mọi người đều nói thế nào đi, bà vẫn còn mặt mũi cãi nhau với tôi à, bà có biết xấu hổ không?"
"Tôi xé nát cái mồm thổi của bà."
Cao Xuân Lan tức đến cả người phát run, không thèm phân bua liền muốn động thủ.
Hai người dây dưa cùng một chỗ, người vây xem ở một bên, tuy rằng không có ý định tham gia vào cuộc ẩu đả của hai người, nhưng đều có ý vô tình giúp Tống Hồng Anh xô đẩy Cao Xuân Lan.
Chỉ một lát sau, Cao Xuân Lan đã bị đẩy ngã trên đất. "Mẹ, mẹ không sao chứ?" Cao Thúy Ngân vội vàng chen vào đám người, nâng Cao Xuân Lan dậy.
"Mẹ không sao, mẹ phải xé nát miệng bọn họ ra, xem bọn họ còn dám nói lung tung không!" Đôi mắt Cao Xuân Lan đều đỏ lên rồi.
Bị nhiều người bắt nạt như vậy, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu tủi thân.
"Me."
Song đúng lúc này, Dương Kiến Nghiêm cũng đi đến, anh kéo Cao Xuân Lan lại.
"Ha ha, Dương Kiến Nghiêm trở lại rồi, đi, chúng ta đi đồn công an bảo người ta tra hồ sơ một chút, xem xem có phải phạm cái tội gì không."
Tổng Hồng Anh liền muốn túm Dương Kiến Nghiêm kéo ra ngoài. "Dương Kiển Nghiêm, nếu cậu dám đi với bà ta, cậu liền không phải con rể tôi nữa!" Thấy thế Cao Xuân Lan phẫn nộ mắng mỏ.
Mà đúng lúc này, Dương Kiến Nghiêm giãy ra, giơ bàn tay lên, quất một cái tát lên cái mặt già của Tổng Hồng Anh.
Một cái tát này, trực tiếp tát cho bà ta sững sờ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Già mà không kính, bà có nên đánh không? Mẹ tôi nói đúng, chuyện nhà chúng tôi, một cái chày gỗ như bà chít chít meo meo cái gì, liên quan đến bà sao?"
Nói xong, Dương Kiển Nghiêm quay đầu nhìn về phía Cao Xuân Lan.
"Mẹ, con làm sao có thể đi với bà ta, như vậy không phải là làm mất mặt mẹ sao, chúng ta không thể chịu thiệt được." Nói xong Dương Kiến Nghiêm còn nháy nháy mắt với Cao Xuân Lan.
"Thằng nhóc thối!"
Cao Xuân Lan có chút mông lung, sau khi nghe thấy Dương Kiển Nghiêm nói xong, mũi bà đột nhiên chua xót, nước mắt lặng yên rơi xuống.
Giờ khắc này, bà đột nhiên phát hiện, con rể này của bà, hình như không phải vô dụng như vậy. Mà lúc này, Tống Hồng Anh đột nhiên nằm ra đất. "Chị Tống làm sao vậy?" Mọi người đột nhiên hỏi.
"Tôi đau đầu, tôi đau lòng, cả người tôi đều đau!" Tống Hồng Anh co quắp người lại, giả vờ vô cùng đau đớn, điệu bộ này, rõ ràng chính là lừa người.
"Dương Kiến Nghiêm, cậu cũng là người trẻ tuổi, làm sao nói động thủ liền động thủ?" "Theo tôi thấy, nhà bọn họ có tiền gì chứ?"
"Không có tiền thì bán phòng ở, bán phòng ở bồi thường tiền"
Mọi người sôi nổi nghị luận.
Càng nhiều người ở bên ngoài xem trò hay. "Thúy Ngân, em mang mẹ lên trước đi, để anh xử lý." Dương Kiến Nghiêm nói với Cao Thúy Ngân.
Cao Xuân Lan cũng biết gây chuyện rồi, ít nhiều có chút không được tự nhiên, bà há miệng nhưng không biết nên nói gì mới tốt, sau đó liền bị Thúy Ngân đỡ vào trong lầu.
Chỉ một lát sau Thúy Ngân đã ra ngoài, cô đi tới bên cạnh Dương Kiến Nghiêm, nhỏ giọng nói: "Anh rể, mẹ nói, chuyện này làm lớn cũng không tốt, không được thì anh bỏ đi, lát nữa mẹ xuống xin lỗi người ta, mẹ nói không được thì cho bà ta đánh một trận, nói chung không thể thật sự để bà ta giở trò công phu sư tử ngoạm."
"Yên tâm đi Thúy Ngân, sao có thể để mẹ chịu oan ức này." Dương Kiến Nghiêm phất phất tay.
Đi đến trước mặt Tống Hồng Anh, cúi đầu nhìn bà ta, hỏi: "Muốn thế nào?" "Trước tiên đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, nên lấy bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu tiền" "Khỏi phải đi bệnh viện" Dương Kiển Nghiêm lắc lắc đầu, anh từ trong túi lấy có một tấm thẻ.
"Trong thẻ này, có một trăm năm mươi tỷ, tôi đặt ở đây, nếu bà thật sự cảm thấy bản thân đuối lý, thẻ bà có thể lấy đi".
Cách làm của Dương Kiến Nghiêm, làm cho Tổng Hồng Anh sững sờ.
Một lát sau, bà ta cười lạnh một tiếng: "Thằng bụi đời, mày dọa ai vậy, còn một trăm năm mươi tỷ nữa chứ, lấy tình huống nhà mày, ai mà không biết, mười năm triệu mày cũng không lấy ra được."
"Tôi nói rồi, trong thể có một trăm năm mươi tỷ, nếu bà thật sự cảm thấy đuối lý, thẻ bà cứ lấy, mật mã sáu số sáu" Dương Kiển Nghiêm lặp lại lần nữa.
"Mấy người có nghe thấy không, một trăm năm mươi tỷ đó, ha ha, thật là có tiền, có tiền mà vẫn ở chung một khu nhỏ với chúng ta? Giả heo ăn thịt hổ đó" Tống Hồng Anh cười nói.
Những người khác nghe vậy, đều lộ ra biểu tình chế giễu.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tống Hồng Anh vẫn cầm lấy thẻ, cho dù là mười năm triệu, nó cũng là tiền nha, tốt xấu gì bà ta cũng bị đánh một bạt tai.
Đang nói đến đây, một chiếc xe BMW tiến đến, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đeo giày da bước xuống.
"Mẹ, đây là thế nào?" Người đàn ông xuyên qua đám người, trực tiếp đi tới bên người Tống Hồng Anh. "Con rể, sao con lại tới đây?" Đối với việc con rể xuất hiện, bà ta rất kinh ngạc.
"Phúc à, cậu trở lại rồi, mẹ vợ cậu vừa bị người ta đánh, cậu phải thay mẹ vợ cậu trút giận đó" Đám quần chúng ăn dưa giải thích.
"Mẹ nó, là ai?"
Lý Phúc nhất thời tức giận không thôi, nhưng lúc ánh mắt nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Dương Kiến Nghiêm nở nụ cười.
Thế giới nhỏ bé thật.
Con rể của Tổng Hồng Anh không phải ai khác, chính là cái tên phó viện trưởng làm khó bọn họ ở bệnh viện lúc trước.
"Viện trưởng Lý, lâu rồi không gặp." Dương Kiển Nghiêm híp mắt lại.
"Cậu... cậu Dương!" Sắc mặt Lý Phúc giống như gan lợn vậy, giọng nói lắp bắp.
Chức danh của ông ta bị triệt bỏ, cũng bị bệnh viện cách chức rồi, mà tất cả nguyên nhân, đều là do cậu Dương thần bí này.
Cả đời ông ta cũng không quên được gương mặt đã mang đến cho ông ta sự sợ hãi này. "Phúc, con mau gọi người, trừng trị cái thằng bụi đời này cho mẹ!" Mà Tống Hồng Anh còn chưa ý thức được tính quan trọng của sự việc, xúi giục Lý Phúc. "Bà câm miệng lại cho tôi bà già!"
Lý Phúc mồ hôi đầm đìa, quay đầu hung ác mằng một câu.
Chức danh bị triệt bỏ rồi, không bệnh viện nào dám nhận ông ta, bất luận bỏ bao nhiêu tiền đi cửa sau tìm quan hệ, cuối cùng đều không được bệnh viện nào thu nhận.
Ông ta xong rồi, nghèo túng rồi, muốn về mẹ vợ bên này, bán phòng ở mua lúc trước đi, kết quả vừa tới, mẹ vợ liền gây rắc rối cho ông ta, hơn nữa đương sự lại chính là Dương Kiển Nghiêm.
Thử nói ông ta có nghẹn khuất không? Đối mặt với lửa giận của con rể, Tống Hồng Anh sững sờ. "Phúc, đây là sao?"
"Cậu Dương, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, mẹ... tôi không có mắt, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy." Mà Lý Phúc không ngừng xin lỗi.
"Chuyện này không lớn" Dương Kiến Nghiêm bỏ lại một câu, dẫn Thúy Ngân lên lầu. Để lại Lý Phúc vẻ mặt mông lung.
Chuyện này không lớn? Này rốt cuộc là có mấy ý nghĩa?
"Phúc à, Dương Kiến Nghiêm này, không phải rất có năng lực chứ?"
"Mẹ còn nói! Mấy năm nay mẹ ỷ vào danh tiếng của con, vẽ đường cho hươu chạy, bây giờ còn gây rắc rối cho con, bán phòng ở, chúng ta dọn đi!"
"Không cần phải thế chứ?" Tống Hồng Anh khóe miệng run run.
"Con nói thật cho mẹ biết, ngày lành của mẹ cũng hết rồi, chính là vì người này, con mất việc, chức danh bị hủy bỏ, không có bệnh viện nào dám nguyện ý nhận con, từ nay về sau, mẹ cũng đừng nghĩ hỏi tiền con nữa".
"Đừng mà Phúc, mẹ có tiền, vừa rồi cậu ta cho mẹ một cái thẻ, cậu ta đánh mẹ, này là mẹ nên được, mẹ đều cho con." Nói xong bà ta liền cầm tấm thẻ vừa rồi Dương Kiến Nghiêm cho đưa Lý Phúc.
"Dì Tống, dì vừa rồi để cháu tra trên mạng, cháu đã tra rồi..." Đúng lúc này, một chàng trai đi tới, cầm điện thoại, khóe miệng run run, run rẩy nói: "Trong tấm thẻ này, đúng là có một trăm năm mươi tỷ."