Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tây Nam Hoàn.
Công ty Lam Thần.
Trong phòng khách, Hứa Khinh Tử vừa mới xử lý xong miệng vết thương, ở bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ đang không ngừng xin lỗi: "Khinh Tử, xin lỗi, tôi không ngờ chồng tôi sẽ ra tay cả với cô!"
"Chị Kim, vết thương của tôi chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là chị cũng là người bị hại, chị phải tìm cách ly hôn với anh ta, chấm dứt đoạn tình cảm của hai người đi!"
"Tôi sẽ!" Người phụ nữ trẻ được gọi là chị Kim cúi đầu nói.
Chị Kim là bạn đại học của Hứa Khinh Tử, thời đi học chơi với nhau rất thân, nhưng cô ta là người ở tầng lớp bình dân, không có bối cảnh gì.
Khi đó Hứa Khinh Tử còn là cô chủ của nhà họ Hứa, cho nên sau này cô ta không còn liên lạc với Hứa Khinh Tử nữa, bởi vì không phải là người ở cùng một thế giới.
Cho tới tận khoảng thời gian trước, công ty tuyển người, chị Kim tới ứng tuyển, Hứa Khinh Tử mới nhận ra.
Chị Kim này có một ông chồng, không làm việc đàng hoàng, chơi bời nhậu nhẹt, còn thích bài bạc, thường xuyên đòi chị Kim tiền, không lấy được tiền thì đánh người.
Khoảng thời gian này, chồng chị ta thường xuyên tới công ty làm ầm ĩ.
Lúc đầu còn tốt, chị Kim có tiền cho anh ta, nhưng giờ chị Kim hết tiền rồi, anh ta bắt đầu ầm ĩ ở công ty.
Hứa Khinh Tử không nhịn được nữa, hôm nay lấy thân phận bạn bè, nói chuyện đàng hoàng với anh ta.
Ai mà biết được chồng của chị Kim này vừa bắt đầu đã nói năng sỉ nhục Hứa Khinh Tử, về sau còn động tay ném cái gạt tàn thuốc lá qua nữa.
Tuy trầy da, nhưng đã vượt qua cái trán, nên vẫn chảy ít máu.
"Chồng chị đi chưa?".
"Vừa nãy anh ta làm em bị thương, bây giờ đã bị bảo vệ giữ lại rồi, chưa đi đâu." "Chị Kim, trước đây tôi đã nói với chị rồi, mau chóng ly hôn với anh ta đi, sao chị vẫn kéo dài đến tận giờ" Hứa Khinh Tử hỏi.
"Xin lỗi Khinh Tử, chị thay mặt anh ta xin lỗi em, tiền thuốc men cứ trừ vào lượng của chị."
"Sao chị cứ u mê không tỉnh vậy." Hứa Khinh Tử tức giận.
Đi tới phòng bảo vệ.
Trong phòng bảo vệ, có một thanh niên đang ngồi trên ghế, tóc nhuộm màu vàng, trong mồm còn ngậm điếu thuốc. Thật là khó tưởng tượng, loại người này lại là chồng của chị Kim, người mà thoạt nhìn rất là có tu dưỡng.
"A, bà chủ Hứa tới rồi à. Thấy Hứa Khinh Tử đi vào, tóc vàng không khỏi nhếch miệng cười, ánh mắt có ý xâm lược, đánh giá Hứa Khinh Tử, sau đó phun ra một vòng khói, nhếch miệng cười: "Loại phụ nữ như cô, chơi vào chắc là rất thú vị đấy nhỉ."
"Anh"
Hứa Khinh Tử lập tức trầm mặt: "Tôi không chấp với loại người kém hiểu biết như anh, còn vết thương trên đầu tôi, tôi cũng không chấp nhặt với anh. Nhưng tôi có một điều kiện, ngày mai anh hãy đi ly hôn với chị Kim. Ngoài ra tôi sẽ cho anh một khoản tiền"
Nói xong, Hứa Khinh Tử rút ra một tấm thẻ ngân hàng, vứt lên bàn rồi nói: "Trong này có ba trăm triệu đồng."
Tóc vàng nhét thẻ vào trong túi áo. "Nếu anh đã nhận tiền, chứng tỏ anh đã đồng ý, ngày mai anh hãy đi ly hôn với chị Kim" "Ai nói là tôi đồng ý, tôi coi như số tiền này là người đàn bà kia vay cô, đến lúc đó bảo cô ta trả cho cô là được." "Anh... sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy!" Hứa Khinh Tử rất tức giận.
"Hắc, tôi vô liêm sỉ thể đó, tôi còn vô liêm sỉ hơn nữa cơ, cô có muốn mở mang kiến thức một tí không? Chi bằng chúng ta tìm một nơi không người, tôi sẽ cho cô mở mang kiến thức một tí, bảo đảm cô sẽ thích!"
"Tôi nói cho anh biết, anh đã làm tôi bị thương, chỉ dựa vào điểm này tôi đã có thể kiện anh, cho anh ngồi tù rồi!" Hứa Khinh Tử lạnh lùng nói.
"Kiện tối ư? Thể cô kiện đi, tôi sự à?" Tóc vàng bày ra vẻ không quan tâm, cười nói như không có việc gì xảy ra: "Nói thật cho cô biết, ông đây cũng không phải là chưa từng làm việc này, cô cùng lắm là trầy da, ông đây cùng lắm là bị đi tù một hai năm. Nhưng đến lúc tôi ra tù, tôi sẽ cho cô biết tay, trừ phi là cô đập chết tôi, nếu không ông đây sẽ quấn cổ cả đời!"
"Anh."
Hứa Khinh Tử chán nản, sao có thể có loại người vô liêm sỉ như này chứ?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, đối mặt với loại người này, cô thực sự không có biện pháp tốt nào để xử lý.
"Chẳng phải cô muốn tôi ly hôn với người đàn bà kia à" Tóc vàng nói.
"Đúng, anh có yêu cầu gì có thể nói." Hứa Khinh Tử gật đầu.
"Cô ngủ với tôi một đêm, ngày mai tôi sẽ ly hôn với cô ta, thế nào, tôi rất nghiêm chỉnh, nói được làm được!" Tóc vàng nói với vẻ đàng hoàng.
"Bảo vợ tôi ngủ với anh, anh to gan thật đấy!" Đúng lúc này, cửa phòng bảo vệ bị mở ra, Dương Kiến Nghiêm đi vào, "Dương Kiến Nghiêm, sao anh lại tới đây?" Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, Hứa Khinh Tử rất ngạc nhiên.
"Bị người ta đánh mà cũng không nói với anh hả?" Dương Kiển Nghiêm có hơi tức giận.
"Chẳng phải em sợ anh lo lắng sao" Hứa Khinh Tử tự biết mình đuối lý, cho nên nói rất nhỏ.
"Đợi lát nữa nói sau!"
Dương Kiến Nghiêm nói xong, anh đẩy hết người trong phòng ra. Vừa nãy lúc anh chưa đi vào, anh đã nghe thấy mọi chuyện trong phòng.
Cho nên hiện tại anh rất tức giận.
Lúc đầu Hứa Khinh Tử còn không chịu đi ra ngoài, bởi vì cô biết, Dương Kiến Nghiệm khá là xúc động, cô lo anh sẽ làm ra chuyện quá khích gì đấy.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm rất khỏe, anh đã đẩy được cô ra ngoài. Làm xong, Dương Kiến Nghiêm khóa cửa lại.
"Thằng kia, anh là chồng của bà chủ Hứa à?" Tóc vàng đánh giá Dương Kiến Nghiệm một vòng, hình như là cảm thấy người này trông có vẻ không giống với nhân vật trâu bò gì đấy, nên ánh mắt cũng ngả ngớn.
"Rốt cuộc thì anh đã đạp phải vận cứt chó gì mà cưới được cô vợ xinh thế. Anh được vợ nuôi thế này, tôi hâm mộ lắm"
Dương Kiển Nghiêm không nói chuyện, anh tiện tay cầm cái gạt tàn thuốc ở trên bàn lên.
"Tôi nghe nói vừa nãy anh đã cầm cái này đập vợ tôi bị thương hả?" "Ế, sao nào, anh muốn ra tay đánh tôi hả?" Vừa nhìn thấy dáng vẻ này, tóc vàng liền bật cười.
"Nào nào nào, thằng nhãi kia, mày động vào tạo thử xem, mày dám động vào tạo một cái, ông đây sẽ chơi chết mày!"
Uông!
Anh ta vừa dứt lời, Dương Kiến Nghiêm bước nhanh tới, đập cái gạt tàn thuốc xuống. Đập lên đầu anh ta.
Hơn nữa anh còn khống chế độ mạnh yếu rất tốt, tìm vị trí cũng rất tốt.
Ngoài đau và chảy máu ra thì người không hề ngất xỉu.
"Mẹ nó, mày dám ra tay thật hả?" Tóc vàng kinh ngạc.
Một luồng nhiệt chảy từ trên đỉnh đầu xuống, xoẹt qua hai má.
Giờ phút này, anh ta sinh lòng hận. "Mẹ mày, ông đây giết chết mày!"
Anh ta đứng dậy định đánh lại.
Kết quả, vừa mới đứng dậy, một chân đã bị Dương Kiển Nghiêm đạp cho khụy xuống đất.
Sau đó lại bị gạt tàn đập xuống.
Đau đến nỗi kêu oai oái luôn.
Còn Dương Kiển Nghiêm, anh không hề có ý dừng tay, anh đập liên tục mấy cái mới tạm dừng tay.
Bởi vì mỗi nhát đập anh đều khống chế lực, cho nên người đàn ông vẫn chưa ngất xỉu được, lần này là đau buốt đến tận tim,
thật sự là làm cho anh ta tan vỡ.
"Thắng điện này, anh là thằng điên!" Đến tận lúc cuối, tầm mắt đã bị máu tươi che đi. Lúc anh ta nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm, ánh mắt đã tràn đầy hoảng hốt.
Nửa đường, Hứa Khinh Tử ở bên ngoài nghe thấy tiếng động này, cô phá cửa đi vào.