Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu biết tôi?"
Lúc đầu Dương Kiến Nghiêm đã tính là sẽ động thủ rồi.
"Anh Dương, chắc là anh không biết tôi, đại ca tôi là Triệu Qúy, anh biết đấy. Tối hôm đó, trong hội sở của đại ca, tôi đã được gặp anh."
Dương Kiển Nghiêm nghĩ nghĩ, chắc là cái lần Cao Thúy Ngân gặp bạn học.
"Anh Dương, có thể gặp được anh, thật sự là quá vinh hạnh"
Anh Rắn lập tức khom lưng mỉm cười, sau đó nhanh chóng lấy một điếu thuốc ra đưa cho Dương Kiến Nghiêm.
Thái độ này muốn khiêm tốn bao nhiêu có khiêm tốn bấy nhiêu.
Không khiêm tốn không được ả. Tối hôm đó, anh ta đi cùng với Triệu Qúy nên đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Ngay cả Triệu Qúy cũng phải như người em mà đối xử với Dương Kiển Nghiêm.
Sau đó anh ta còn hỏi Triệu Qúy là Dương Kiển Nghiêm có lại lịch gì, dẫu sao thì người trước mặt đây cũng là cậu chủ của nhà họ Triệu, ở Hải Kinh cũng được coi là một nhân vật.
Người có thể làm cho Triệu Qúy khúm núm nịnh bợ, thì người này phải có lại lịch cỡ nào đây.
Kết quả Triệu Quy chỉ nói một câu.
Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Chỉ một câu này thôi đã cho anh Rắn biết, Dương Kiến Nghiêm mới là đại ca lớn.
Tóm lại anh ta biết người này là người mà không phải loại đệ bé nhỏ như anh có thể tưởng tượng là được rồi. Cho nên khi anh ta nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm, anh ta có thể không khiêm tốn sao.
Mà đối thoại của hai người, đã rơi vào trong mắt Tóc vàng rồi.
Tóc vàng choáng váng.
Này là sao hả?
Anh ta gọi anh Rắn quay đây là để xả giận cho anh ta, anh ta muốn giết chết Dương Kiến Nghiêm.
Nhưng giờ là thế nào hả? Đại ca của mình, cười xòa rồi đưa điếu thuốc cho Dương Kiến Nghiêm giống như đàn em vậy hả? "Tóc vàng, người mà cậu chọc vào chắc không phải là anh Dương đấy chứ?"
Mà giờ phút này, ánh mắt của anh Rắn đã rơi lên người Tóc vàng.
Đối diện với ánh mắt của anh Rắn, giờ phút này Tóc vàng như rơi vào hầm bằng, anh ta há to miệng không biết nói gì mới tốt.
Cho dù anh ta có ngu thì đến bây giờ cũng hiểu ra, Dương Kiển Nghiêm là một lão đại.
Là kiểu lão đại thật sự ấy.. "Anh Rắn, là hiểu lầm thôi, giữa em và anh Dương là hiểu lầm thôi." Tóc vàng từ trên giường bò xuống. Phù phù một cái quỳ gối trước mặt Dương Kiến Nghiêm: "Anh Dương, em xin lỗi anh" "Anh lợi hại lắm cơ mà, anh còn muốn giết chết tôi nữa đấy" Dương Kiến Nghiêm cười nhạt nói.
"Cái gì? Tóc vàng, cậu lại dám nói năng ngông cuồng hả?" Anh Rắn cả kinh.
"Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm!"
Tóc vàng toát mồ hôi lạnh.
"Anh Dương, anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm anh hài lòng, anh cứ giao cho tôi."
Anh Rắn vẫy tay một cái, đàn em ở đằng sau lập tức hiểu ý, họ trực tiếp xách Tóc vàng lên, chuẩn bị mang đi ra ngoài."
"Các anh thả chồng tôi ra!"
Chị Kim đã ngăn họ lại.
Nhưng căn bản là bọn họ không nghe lời cô nói, mắt thấy Tóc vàng sắp bị lôi ra ngoài.
Chị Kim lập tức quỳ xuống trước mặt Dương Kiển Nghiêm: "Anh Dương, tôi cầu xin anh, tha cho chồng tôi đi, anh ấy biết sai rồi"
"Thả anh ta ra"
Dương Kiến Ngiêm nói.
Anh Rắn lập tức cho đàn em thả Tóc Vàng ra, sau đó hỏi: "Anh Dương, anh có chỉ thị gì?"
"Chuyện này không cần cậu xử lý".
"Anh Dương, tôi chắc chắn xử lý thỏa đáng được." Anh Rắn tưởng là Dương Kiến Nghiêm không hài lòng.
"Tôi bảo thả anh ta ra."
Dương Kiến Nghiêm nói giọng nặng hơn, dọa cho anh Rắn không dám nói gì nữa, "Được rồi, không còn chuyện của cậu nữa, sau khi về thì bảo với Triệu Qúy của cậu, bảo anh ta đến tìm Vương Kim Siêng"
Sản nghiệp của Cửu Gia có rất nhiều tài sản đen, vừa khéo anh nhớ ra còn có cái người tên Triệu Qúy này, có thể dùng một chút.
"Vâng, anh Dương. Chắc chắn tôi sẽ chuyển lời về!"
Dương Kiển Nghiêm đã cất lời rồi thì anh Rắn cũng không ở lại nữa, anh ta dẫn người rời đi.
"Cảm ơn anh, anh Dương, cảm ơn!" Chị Kim lập tức cảm ơn Dương Kiến Nghiêm.
"Cô không cần cảm ơn tôi" Dương Kiển Nghiêm lắc đầu: "Tôi nể mặt Khinh Tử, đáp ứng cổ lần này. Chồng cô, nếu anh ta còn dám tới công ty tôi giở trò ngang ngược nữa thì lần tới tôi muốn cái mạng chó của anh ta!"
"Không đâu không đâu!". Tóc vàng chỉ còn cảm giác mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cái đầu lắc như trống bỏ.
Trải qua chuyện vừa rồi, cho dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám đi tìm Hửa Khinh Tử gây sự nữa.
"Còn cô nữa" Dương Kiển Nghiệm nhìn chị Kim, nói: "Chuyện ở đây, đừng nói cho Hứa Khinh Tử."
"Tôi biết tôi biết!" Chị Kim gật đầu.
"Cô có muốn ly hôn với anh ta hay không, tôi không quan tâm, cũng sẽ không khuyên cố giống như Khinh Tử. Tôi chỉ nhắc cô một cầu, từ nay trở đi, cách xa vợ tôi ra"
Chị Kim do dự một lát, cuối cùng gật đầu: "Được, ngày mai tôi không tới công ty nữa" "Cô nhận tấm thẻ này đi." Dương Kiến Nghiêm đưa cho chị Kim tấm thẻ có ba trăm triệu.
"Tôi không thể cầm nó" Chị Kim lắc đầu.
"Vốn dĩ ba trăm triệu này là vợ tôi chuẩn bị cho cô. Cũng coi như là một cái kết thúc"
"Tôi biết rồi."
Nghe đến đây, chị Kim chua xót nhận tấm thẻ ngân hàng này. Sau khi rời khỏi bệnh viện, trời đã rất khuya rồi. Dương Kiến Nghiêm đi thẳng về nhà.
Vừa về đến nhà, Hứa Khinh Tử đã hỏi anh: "Dương Kiển Nghiêm, vừa nãy chị Kim có gọi điện thoại cho em, nói là ngày mai không tới làm nữa, cô ấy tính từ chức"
"Anh biết, cô ấy đã nói với anh rồi" "Cô ấy với nói em, anh xin lỗi xong là giải quyết được sự việc, thế sao đột nhiên muốn từ chức nhỉ" Nghe thấy vậy, Dương Kiến Nghiêm gật đầu, coi như người phụ nữ này biết điều. "Có lẽ, cô ấy nghĩ ở lại đây sẽ chỉ gây rắc rối cho em" Dương Kiển Nghiêm nói.
"Thôi bỏ đi, không làm thì không làm, ông chồng kia của cô ấy thật đáng hận, cô ấy không đi làm nữa, sau này chồng cô ấy cũng không tới công ty gây sự nữa"
Sáng sớm hôm sau, Hứa Khinh Tử đã tới công ty, Dương Kiến Nghiêm đưa Lam Linh đi học xong cũng đi về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã nhận được cuộc gọi của Hứa Khinh Tử.
"Dương Kiến Nghiêm, mẹ em đang ở bệnh viện, em đang đi đến đó đây, anh mau qua đây đi"
"Hả? Có chuyện gì thế?”
Dương Thần rất là ngạc nhiên, trước khi đưa Lam Linh đi học, Cao Xuân Lan và Cao Thúy Ngân vẫn còn ở trong nhà, giờ cònchưa đến một tiếng đồng hồ, sao đã vào bệnh viện rồi thế này?
"Mẹ đi tới nhà họ Hứa, vốn là bà ấy muốn vào ngày sinh nhật, hy vọng người nhà họ Hứa cũng tới, làm dịu đi quan hệ với nhà họ Hứa, nhưng tới nhà họ Hứa lại có chút mâu thuẫn nên đã cãi nhau."