Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hối hận ư?"
"Tôi mà phải hối hận a?"
Mãi đến khi Dương Kiển Nghiêm đã rời đi hồi lâu, Hứa Thu Hân ngồi trong phòng khách vẫn không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Nghĩ tới việc vừa nãy Dương Kiến Nghiêm đi vào nhà họ Hứa, làm ầm ĩ một trận, còn bảo mình đừng hối hận!
Đùa gì chứ?
Cô ta mà phải hối hận ư?
Nhưng không biết tại sao, cô ta cứ có cảm giác không yên, giống như là có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Chị Hân, chị bảo có khi nào Dương Kiến Nghiêm kia còn con cờ khác không? Anh ta sẽ không tìm luật sư rồi kiện chúng ta thật đấy chứ?
Hứa Thanh Huy hóng hớt, hỏi.
"Vẫn tưởng giống như trước chắc?"
Hứa Thu Hân lạnh lùng cười một cái.
Nếu mà là Dương Kiến Nghiêm của trước kia, bởi vì có sự tồn tại của Vương Kim Siêng, anh ta có tư cách để kiêu ngạo thật.
Nhưng giờ thì sao, Vương Kim Siêng đã bị điều tra và giám sát rồi, Dương Kiến Nghiêm anh ta chỉ là cái chày gỗ mà thôi.
"Nếu như anh ta mà có con bài chưa lật, anh ta sẽ không nói loại lý do thoái thác như dùng luật sư tới kiện chị để uy hiếp đầu, đây là biểu hiện của việc không có năng lực
Lão đại chân chính, muốn động vào một người thật, làm gì có ai đi dùng cách này?"
"Cái này không sợ, nhưng chị Hân à, dẫu sao thì chị đã đẩy ngã Cao Xuân Lan, nếu anh ta mà kiện thật, đúng là hơi phiền phức đúng không?" Nhà họ Hứa vẫn còn có người không yên tâm nên nhỏ giọng hỏi.
"Cái bà Cao Xuân Lan đấy cố tình yếu đuối thôi, tôi chỉ tiện tay đẩy một cái thôi mà, xảy ra chuyện gì được chứ? Hơn nữa cho dù lùi một vạn bước tới nói, cho dù có bị thương thật, thậm chí là mất mạng, thì có làm sao?
Mọi người đừng quên, bố của Kính Vũ làm việc trong cơ quan chính phủ, với những chuyện như này thì tôi yên tâm nhất."
"Đúng nhỉ, bố của anh Vũ đang làm ở cơ quan chính phủ, trước kia ở Hải Kinh bố anh ấy còn là sếp lớn trong bức tường đỏ. Chị Hân, chúc mừng chị tìm được một vị hôn phu như anh Vũ!"
Nhất thời, tiếng nịnh hót tâng bốc thay nhau vang lên, Hứa Thu Hân nghe được không khỏi mỉm cười đắc ý.
Sau khi về nhà, Dương Kiến Nghiêm lại trông ở bệnh viện một ngày.
Cao Xuân Lan phẫu thuật xong thì đã bắt đầu bình phục, lúc đầu bác sĩ yêu cầu ở lại theo dõi vài ngày, nhưng Cao Xuân Lan nói một câu, nằm viện không tốn tiền à liền ầm ĩ đòi về nhà.
Hết cách, hôm sau bà đã về nhà.
"Chuyện nhà họ Hứa, cậu đừng để trong lòng nữa."
Ngày hôm sau, trước khi đi làm Hứa Khinh Tử gọi Dương Kiến Nghiêm lại, sau đó dặn dò: "Hai ngày nay em thấy anh cứ rầu rĩ không vui, mẹ cũng nhìn ra rồi đó, bà biết anh đối phó với người ta thì canh cánh trong lòng.
Nhưng mà anh đừng để tâm nữa, mẹ đã nói rồi, chuyện này bỏ qua đi, bà ấy không cho anh xả giận cho bà, không cần thiết."
"Thực ra không cần thiết thật" Hứa Khinh Tử lại nói thêm: "Sau chuyện này, chúng ta đã hoàn toàn phần rõ giới hạn với nhà họ Hứa, cũng tốt. Anh cũng đừng nghĩ về chuyện này nữa, cũng đừng đi tìm nhà họ Hứa ầm ĩ nữa, chúng ta không chấp với loại người kém hiểu biết như ho."
Tuy Hứa Khinh Tử nói vật, nhưng ở trong lòng, sao cô có thể không hận.
Nói đến cùng thì mẹ mình đã gặp chuyện ở nhà họ Hứa, nói không hận là giả.
Nhưng cô và Cao Xuân Lan nghĩ giống nhau, ở Hải Kinh, thực lực của nhà họ Hứa không yếu. Tuy Dương Kiến Nghiêm quan Vương Kim Siêng, nhưng cũng thể cứ làm phiền người ta mãi, đúng không?
Nói cho cùng, vẫn là nghĩ nhà họ Hứa không chọc vào được, dứt khoát bỏ qua luôn. "Anh đã tìm luật sư kiện họ rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không xúc động đầu".
Dương Kiển Nghiêm nói.
"Hả? Anh đã tìm luật sự rồi à?" Hứa Khinh Tử cả kinh. "Ừ, anh tìm được luật sư rồi, chúng ta đi con đường pháp luật"
"Thế cũng được."
Hứa Khinh Tử nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa. Sở dĩ cô tính bỏ qua là bởi cô lo Dương Kiến Nghiêm xúc động lại tới nhà họ Hứa... sau đó lại tự rước lấy nhục.
Nhưng nếu mà đi theo con đường pháp luật, cho dù cuối cùng vẫn không giải quyết được, nhưng tốt xấu gì cũng xem như là đã cố hết sức rồi. Trong lòng cũng an tâm.
"Em yên tâm, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, em yên tâm làm việc"
"Biết rồi, em đi làm đây."
"Nào, hôn một cái đã."
Sau khi Hứa Khinh Tử đi, Dương Kiển Nghiêm cầm điện thoại lên, gọi điện cho Vương Kim Siêng.
"Trần Thanh Hoa tới chưa?" Sau khi điện thoại được nối, Dương Kiến Nghiêm hỏi thẳng.
"Ông chủ, cô Trần đã tới rồi, tôi đã theo lời dặn của anh, tới sân bay đón cô ấy. Bây giờ đang ở sân bay đây, cô Trần đang ở cạnh tôi"
Trò chuyện gián đoạn, một lát sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của một phụ nữ.
"Anh Dương, có thể nghe thấy giọng nói của anh thêm lần nữa, tôi rất vinh hạnh"
"Gọi cô từ nước M vội vàng tới đây, có phiền cô không?" "Không phiền không phiền, có thể nhận được lời gọi của anh Dương là may mắn của tôi." "Tài liệu gửi cho cô, cô đã xem qua chưa?"
"Tôi đã xem qua rồi, vụ án này không có vấn đề gì, anh muốn kết quả gì?"
"Tôi muốn cho cô ta ngồi tù mọt gông"
"Thú vị"
Nói chuyện xong, Vương Kim Siêng nhận lại điện thoại, giọng nói tràn ngập kinh ngạc.
"Ông chủ, anh quá trâu, cô Trần mà anh cũng mới được."
Vương Kim Siêng phục Dương Kiến Nghiêm sát đất.
Trần Thanh Hoa là ai?
Luật sư vàng nổi tiếng nước M.
Mười lăm tuổi lấy danh thiên tài, tiến vào khoa luật của Cambridge học tập, hai mươi tuổi trở thành giáo sư khoa luật trên danh nghĩa Cambridge, ngoài ra cô còn lấy được thẻ xanh của nước M.
Hai mươi mốt tuổi, giúp tổng thống nước M đánh một vụ kiện toàn thắng chống lại các đối thủ chính trị.
Cũng chính án kiện này đã làm cho cô nổi tiếng khắp trong và ngoài nước. Nay cô ba mươi tuổi, cô đã là luật sư vàng nổi tiếng thế giới.
Trong nước có rất nhiều phú hào ông chủ, thậm chí còn có cả chính khách đều muốn bảo vệ này về nước làm việc cho mình. Nghe đồn, hai năm trước nhà giàu số một nước Chiêm đã ra một cái giá trên trời mời cô về nước giúp mình đánh một vụ kiện.
Nhưng đã bị từ chối.
Đây là nhân vật trâu bò cỡ nào chứ. Thế mà bây giờ, Dương Kiến Nghiêm chỉ gọi một cuộc điện thoại liền gọi được người ta về.
Hơn nữa vừa nãy lúc cô nói chuyện điện thoại, thái độ khiêm tốn kia, Vương Kim Siêng đều để vào mắt.
Ông ta có gì để nói, trong lòng chỉ nghĩ, trừ trâu bò* (trâu bò: ở đây mang nghĩa tốt, lợi hại, cái gì cũng trâu) ra thì không còn từ nào có thể miêu tả Dương Kiến Nghiêm nữa.
Còn bên phía nhà họ Hứa, họ đang tổ chức tiệc rượu. Bởi vì Hứa Đức Minh tỉnh lại, đây là một chuyện đáng chúc mừng.
Cả khu vườn đều mang sắc thái vui tươi.
Trong sân là hàng loại các loại người có tiền đến từ Hải Kinh đang ngồi.
"Tổng giám đốc Lý của Công nghệ Hằng Viễn đến"
"Tổng giám đốc Tạ của Văn hóa Khoái Duyệt đến" "Tổng giám đốc Triệu của Sách điện tử Cool đến." Nhân viên nghi thức đứng ở cổng tiếp đón các khách quý tới.
Trong nhà, đám người Hứa Đức Minh đều mang gương mặt sáng lạn, bởi vì những người mời tới toàn là những người có máu mặt, họ tới càng đông thì chứng tỏ nhà họ Hứa càng mạnh.
"Kiểm soát trưởng Trương ở tòa án nhân dân thành phố Hải Kinh... đến"
Mà đúng lúc này, nhân viên lễ nghi run lẩy bẩy nói ra câu này.
Rất nhiều người trong sảnh đều mờ mịt.
Sao lại có cả người của tòa án tới vậy? "Sao lại có người của tòa án tới đây?" Hứa Đức Minh cũng mờ mịt.
Ông ta vừa mới đứng dậy, thì có một đoàn người mặc đồng phục của tòa án đi vào trong nhà.
"Ai là Hứa Thu Hân"
Kiểm sát trưởng Trương mắt sắc như kiểm, cả người tỏa ra một cỗ khí thế sắc bén, không giận tự giận, khiến cho người khác sinh lòng kính nể.
Nói thế nào thì đây cũng là kiểm sát trưởng to nhất ở thành phố Hải Kinh. "Tôi... là tôi" Hứa Thu Hân đi ra, gương mặt mờ mịt không hiểu gì.
"Chào cô, đây là giấy gọi của cô, bây giờ chúng tôi tố cáo cô với tội danh cố ý gây thương tích cho người khác, cố ý giết người"
Một tờ giấy đỏ đưa tới trước mặt Hứa Thu Hân.