Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thu Hiền mờ mịt.
Sao đang yên đang lành, lại có một tờ giấy vào nhà mình nhỉ?
Còn tố cáo mình cố ý gây thương tích, cố ý giết người. Tuy chỉ có mấy chữ, nhưng tội danh này không nhỏ đâu.
"Có chuyện gì đây?"
Đến bây giờ mà Hứa Thu Hân vẫn đang mờ mịt không hiểu gì.
"Giấy gọi để ở đây, cô có hai mươi bốn giờ để tìm luật sư, bây giờ cô không cần trả lời bất cứ câu hỏi nào của tôi, bởi vì mỗi một câu mà cô nói ra, đều có thể trở thành bằng chứng trước tòa, hôm nay tôi chỉ tới đưa giấy gọi, nghe rõ chưa?"
"Tôi hiểu rồi" Hứa Thu Hân gật đầu.
"Cô đã nhận được giấy gọi chưa, xác nhận thì mời cô nói xác nhận" Kiểm sát trưởng Trương hỏi với vẻ mặt vô cảm.
"Xác nhận!"
Hứa Thu Hân chỉ có thể gật đầu.
Cho dù cô ta có kiêu ngạo, có càn rỡ, cũng không dám làm cản trước mặt loại người này. Người ta là nhân viên nhà nước, lại còn là kiểm sát trưởng cấp thành phố, không phải người cùng cấp với họ.
"Được, thu đội"
Kiểm sát trưởng Trương gật đầu, quay người định đi.
"Anh Trương."
Hứa Đức Minh vội vàng đi lên trước, gọi người đàn ông lại.
Người sau dùng bước.
"Tôi tên là Hứa Đức Minh" Hứa Đức Minh tự giới thiệu.
"Tôi biết, có chuyện gì ông nói đi" Người đàn ông lạnh lùng nói.
"Xin hỏi, cháu gái tôi đã phạm vào chuyện gì, chọc người nào rồi?"
Hứa Đức Minh rất lo lắng, phải biết rằng, năng lực của nhà họ Hứa là không nhỏ, cho dù có người muốn kiện người nhà bọn họ thì lúc mà viện kiểm sát nhận được đơn kiện, chắc chắn sẽ nói cho họ biết"
Nói thế nào thì nhà họ Hứa cũng có quan hệ với phía viện kiểm sát.
Nhưng bây giờ, chuyện xảy ra đột ngột thế này cũng không có ai thông báo cho bọn họ.
Đáng sợ hơn là đã bỏ qua bước đơn kiện, đi thẳng tới bước tòa án ra giấy gọi, hơn nữa còn là cấp thành phố.
Đây không phải việc mà người bình thường có thể làm được.
Sau khi nghe Hứa Đức Minh nói, người đàn ông do dự một lát, rõ ràng là không định trả lời.
"Anh Trương, anh xem phiền anh cho biết một ít được không?"
Hứa Đức Minh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, lặng lẽ đưa cho người đàn ông.
Ai mà biết người sau trầm mặt, sờ sờ cái thẻ ngân hàng, hừ nói: "Hứa Đức Minh, tôi kính trọng ông đã qua tuổi bảy mươi, mới trả lời ông, bây giờ ông làm cái gì đây? Ngang nhiên đút lót hả?"
"Không dám không dám!" Hứa Đức Minh vội vàng lắc đầu.
"Tất cả mọi thứ, trên giấy gọi đều có, các ông đã chọc vào người nào, trong lòng các ông cũng hiểu, làm người ngoài cuộc, tôi khuyên các ông, tốt nhất hãy lo liệu cho tốt"
"Lo liệu cái gì?"
"Lo liệu cho Hứa Thu Hân ngồi tù mọt gông"
"Hả?"
Đợi sau khi kiểm sát trưởng Trường đi khỏi, yến tiệc cũng không tổ chức nổi nữa, họ đành phải xin lỗi các khách quý rồi mời họ về.
Sau đó người nhà họ Hứa tập trung ở phòng khách, bắt đầu họp.
Đầu tiên, bọn họ nghiên cứu cái tờ giấy gọi này. Sau khi đọc nội dung của giấy gọi, họ mới biết là có chuyện gì. "Thằng khốn Dương Kiến Nghiêm này, thế mà lại kiện mình thật!"
Hứa Thu Hân cũng đã biết, nội dung của thiếu cáo của giấy gọi, chính là Hứa Thu Hân cố ý làm hại Cao Xuân Lan, cố ý giết hại Cao Xuân Lan.
Không cần nói đã biết người làm là Dương Kiến Nghiêm.
"Không quan trọng có phải là Dương Kiến Nghiêm làm hay không, quan trọng là sao anh ta lại làm được?"
Điều mà Hứa Đức Minh lo lắng nhất là, sao Dương Kiến Nghiêm lại làm được, trực tiếp bỏ qua văn phòng giám sát, trực tiếp khiến cho tòa án chuyển giấy gọi tới, hơn nữa người mang giấy gọi tới còn là kiểm sát trưởng của tòa án.
"Mọi người xem, chữ ký của luật sư trên giấy gọi là một người tên là Trần Thanh Hoa"
"Trần Thanh Hoa?"
Có người không khỏi giật mình, rồi sau đó kinh ngạc hộ thành tiếng: "Tôi biết người này, ngày trước lúc đi học, tôi có chơi rất thân với một người bạn học khoa luật, Trần Thanh Hoa này là Chiêm kiều nước M, cô ta là luật sư vàng đấy.
"Ngọc Hương, em biết à? Người này giỏi lắm sao?" Hứa Thu Hân hỏi.
"Chị Hân... có thể nói Trần Thanh Hoa này là truyền thuyết của giới luật sư, nếu nói trong hệ thống quân đội của nước Chiêm, chiến thần Côn Luân là truyền kỳ. Thì ở hệ thống pháp luật nước M, Trần Thanh Hoa này chính là truyền kỳ"
Tên nhóc nói chuyện vừa nãy, nói,
"Cái gì?" Hứa Thu Hân ngây ngẩn cả người, Dương Kiến Ngiệm lại mời một luật sư trâu bò như thể tới, cô ta không hiểu: "Thế chẳng phải là cần rất nhiều phí luật sư hay sao? Dương Kiến Nghiêm lấy đâu ra tiền, bây giờ anh ta là một thằng vô dụng"
"Chị Hân, chị không biết rồi, kiểu người này còn có ý niệm về tiền sao? Chị bảo chiến thần Côn Luân, người ta có thiếu tiền không?"
Vị luật sư Trần này, không phải ai cô ấy cũng kiện giúp đâu. Hai năm trước, nhà giàu số một nước ta đã ra giá trên trời, mời luật sư Trần tới, nhưng người ta cũng không về nước."
"Cái gì, thế sao Dương Kiển Nghiêm mời được?" Hứa Thu Hân nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, tại sao loại người này lại giúp Dương Kiển Nghiêm?
"Có lẽ, anh ta có hậu thuẫn khác?" Có người yếu ớt nói.
"Không thể nào! Anh ta là thằng vô dụng, hậu thuẫn mạnh nhất của anh ta chẳng phải là Vương Kim Siêng sao? Bây giờ đám người Vương Kim Siêng đã bị điều tra và giám sát hết rồi."
"Ngọc Hương, nếu chúng ta mà mời luật sư, cháu nghĩ chúng ta có thắng được vụ kiện này không?" Hứa Đức Minh cũng mở miệng hỏi.
"Cháu không biết, nhưng khi ở nước M, luật sư Trần đã từng nhận vụ kiện giúp tổng thống đương nhiệm chống lại các đối thủ chính trị, sau đó luật sư Trần đã đánh bại đối thủ hoàn toàn"
Vừa nghe thấy lời này, Hứa Thu Hân mặt xám như tàn, mặt cắt không còn tí máu.
Kiện giúp tổng thống chống lại đối thủ của mình, vậy trên cơ bản sẽ phải đối mặt với toàn bộ hệ thống luật hàng đầu nước M, thế mà vẫn có thể toàn thắng, đây là cái khái niệm gì chứ?
Chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Có lẽ trong nước, có khả năng có người có thể đối phó với luật sư cấp bậc này.
Nhưng như vừa nãy nói đấy, người ở cấp bậc này đã không còn khái niệm gì với tiền nữa rồi, cái cần là giao tình, cái cần là nhân mạch, nhưng rất rõ ràng là, nhà họ Hứa bọn họ là cái rắm gì, sao mà mời được nhân vật cấp bậc đấy cơ chứ?
"Tôi không phục!"
"Tôi không phục!"
Hứa Thu Hân nói liên tiếp hai câu.
Dựa vào cái gì mà Dương Kiển Nghiêm có thể mời được người giỏi như thế?
Thế chẳng phải có nghĩa là, cô ta sắp đi tù mọt gông thật sao?
Đến tận bây giờ, cô ta mới hiểu, cầu chuẩn bị mà ngồi tù mọt gông' mà kiểm sát trưởng Trương nói lúc nãy.
Hiển nhiên là người ta đã biết, luật sư của Dương Kiến Nghiêm là tồn tại cấp bậc gì.
Nhưng cô ta sắp phải ngồi tù thật sao?
Cô ta không cam tâm!
"Cháu có muốn đi xin lỗi Dương Kiến Nghiêm không?" Hứa Đức Minh thở dài.
"Xin lỗi? Anh ta nằm mơ! Cháu có chết, cháu cũng không đi xin lỗi tên vô dụng với cả con đĩ Hứa Khinh Tử. Anh ta mời được Trần Thanh Hoa, cháu cũng mới được, cháu phải gặp Trần Thanh Hoa, chỉ cần kéo cô ta về bên chúng ta là được."
Sau đó, nhà họ Hứa bắt đầu tìm người, bắt đầu đi nhờ vả người khác, bắt đầu làm việc.
Không ngờ, đã để cho họ gặp được Trần Thanh Hoa thật.
Nhất thời, nhà họ Hứa đã có lòng tin.
Cái gì mà luật sư vàng, không phải nói gặp là gặp được à?
Dù sao thì, nơi này là Hải Kinh, không phải nước M.
Khuông!
Chuyện đầu tiên khi gặp mặt, Hứa Thu Hân đặt cái hòm da lên trên bàn, trong hòm, chứa toàn là đô la mỹ
Đầy một cái hòm.