Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Khinh Tử thật sự không hiểu vì sao nhân vật này lại chủ động chào hỏi với cô.
Hơn nữa vừa nói chuyện là nói liền mấy phút.
Khoảng thời thời gian, đối với Dương Kiến Nghiêm mà nói thì chính là dày vò.
Anh sợ Emma làm ra chuyện gì đó, phá hỏng tình cảm giữa anh và Hứa Khinh Tử.
Thực ra nửa đường, mình nên rời đi trước.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm nghĩ nhiều rồi, Emme chỉ nói chuyện về Nam Hòa, về nước Chiêm với Hứa Khinh Tử, không hề đề cập đến những thứ khác, bao gồm thân phận của Dương Kiến Nghiêm, cô chưa bao nhắc tới. "Rất vui được làm quen với cô Hứa, so với tưởng tượng của tôi thì cô còn làm người rung động hơn nhiều.
Cuối cùng Emma cho ra một cái kết luận.
"Cô khách sáo quá, được cô khen ngợi, đó là vinh hạnh của tôi" Hứa Khinh Tử gật đầu cảm kích.
Đợi sau khi Emma đi, người nhà họ Cao liền nghị luận sôi nổi.
Vì sao ở đây có nhiều quan lại quyền quý ở Nam Hòa thế này mà Emma không chào hỏi, mà lại cứ chọn nhà họ Cạo bọn họ, nhà bọn Cao bọn họ là nhà không bắt mắt nhất.
Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng không kém cái này.
"Anh Cao" Đúng lúc này, Trần Diệp đi tới.
"À? Cô Trần, có chuyện gì không?"
"Hội trưởng muốn gặp anh."
"Cái gì?".
Sau khi nghe được tin tức này, Cao Hiệp ngây ngẩn cả người.
Hạnh phúc tới quá đột ngột rồi đi?
"Cô chắc chứ?"
"Đương nhiên!"
Sau đó Cao Hiệp đi theo Trần Diệp vào trong phòng.
Sau khi vào trong phòng, Cao Hiệp chỉ nhìn thấy một người là Dương Kiến Nghiêm.
"Dương Kiến Nghiêm?" Cao Hiệp sửng sốt, sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống: "Con nghecậu, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, không được làm liều ở chỗ này, cậu còn dám tới đợi hội trưởng người ta hả? Có phải là cậu không muốn sống nữa không, bây giờ đang không có người, cậu mau đi ra đi!"
Cao Hiệp quát với giọng vô cùng nghiêm khắc!
Dương Kiến Nghiêm cười mà không nói.
"Tên ngốc cậu không muốn sống nữa đúng không? Đến lúc đó nhà họ Cao không bảo vệ nổi cậu đâu!" Cao Hiệp cảm thấy mình đã bị tên ngốc này chọc tức đến choáng váng rồi, càn quấy cũng phải tùy lúc chứ.
"Anh Cao, anh nhầm rồi, Dương Kiến Nghiêm chính là hội trưởng Dương của chúng tôi" Trần Diệp mỉm cười giải thích.
"Cô nói cái gì?" Nghe thấy lời này, Cao Hiệp sững sờ.
Nhưng sau đó anh lại bật cười: "Cô Trần, cô đừng đùa"
"Anh ấy là.." Trần Diệp lại nhắc lại lần nữa.
Mãi đến tận bây giờ, Cao Hiệp mới phản ứng lại, sau đó anh ta nhìn chằm chằm Dương Kiến Nghiêm, hồi lâu không nói chuyện.
Giờ phút này, hình như thế giới đang ngừng lại.
"Hội trường Dương... chính là...Dương Kiến Nghiêm?"
Không biết qua bao lâu Cao Hiệp mới hồi thần, nhưng giọng nói vẫn đứt quãng như cũ.
Anh ta không muốn tin kết quả này, nhưng người nói cho anh ta biết kết quả này là Trần Diệp.
Ai cũng có thể lừa anh ta, có thể đùa anh ta, nhưng Trần Diệp sẽ không, bởi vì thân phận và địa vị của người ta đều ở đây, cô sẽ không đùa với anh ta.
"Anh họ, ngại quá, thần tượng của anh là kẻ hèn nhát tôi, nhưng chúng tôi sắp rời Nam Hòa rồi, ngẫm nghĩ, nếu không cho anh gặp mặt thần tượng, tóm lại là khó nói" Dương Kiến Nghiêm mỉm cười nói. Cao Hiệp há to miệng, không nói nên lời,
Anh ta dụi dụi mắt, lại há mồm, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được.
Bởi vì anh ta nghĩ, bây giờ có nói gì cũng không thể biểu đạt được ý của anh ta.
Dương Kiến Nghiêm đi lên trước, chủ động ôm Cao Hiệp một cái.
"Cái ôm của thần tượng, vui không?"
"Tôi phi!"
Đến tận giờ phút này, Cao Hiệp mới hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn hồi thần.
“Hội trưởng Dương, thế mà lại là cậu thật!"
Sau đi Cao Hiệp bắt đầu đỏ mặt.
Nhớ trước đây, anh ta còn chế nhạo Dương Kiến Nghiêm, nói Dương Kiến Nghiêm người ta làkẻ hèn nhát.
Anh ta ảo não.
"Xin lỗi" Một lát sau, anh ta đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Dương Kiến Nghiêm.
“Hội trường Dương, là tôi có mắt như mù, trước kia đã đắc tội với cậu lần! Tôi đáng chết, cậu có thể phạt tôi"
"Thế thì phạt anh, sau này khi vợ tôi về nhà, các anh phải đối xử tốt với cô ấy một chút." Dương Kiển Nghiêm nghiêm túc nói.
"Không có không tốt nhá!"
Cao Hiệp là một người ngay thẳng, nghe thấy lời nói của Dương Kiến Nghiêm, anh ta lập tức giải thích: "Tính tình cô ba là thế, cô ấy khá điệu, mấy cô khác của tôi cũng có tính cách đây, bọn họ giống nhau, đều thích so sánh, có lẽ cô Ba là người nghĩ không thông nhất, tự mình chịu bực tức.
Thực ra chúng tôi đều coi cô ấy như người nhà, sau kho bố của Khinh Tử mất, cô Ba tôi không quan tâm đến sự phản đối của bà nội, lấy một thằng đểu, mới là cho bà nội có hơi ý kiến với cô ấy"
"Tôi đều biết hết." Dương Kiến Nghiêm gật đầu.
"Cậu yên tâm đi, cô ba mãi mãi là người nhà chúng tôi, nếu cậu đã nói thế rồi, sau này có ba có về, tôi sẽ xác định đối xử với cô ấy như mẹ" Cao Hiệp bảo đảm.
Con người Cao Hiệp rất ngay thẳng, lòng dạ không xấu, cũng chính vì thế nên cho dù trước đầu anh ta có ý kiến với mình, Dương Kiển Nghiêm chưa bao giờ trách anh ta.
Thậm chí anh còn kéo nhà họ Cạo vào thương hội nước Chiêm.
"Em rể, không đúng, hội trường Dương, nói như vậy, đột nhiên nhà họ Cao được thương hội mời vào, là chủ ý của cậu hả?"
"Anh nói xem."
"Tôi thay mặt bà nội cảm ơn cậu!"
Cao Hiệp rất cảm kích.
"Không cần gọi là hội trường Dương, tôi không quen, cứ gọi tôi là Dương Kiến Nghiêm đi."
"Trước đây tôi thái độ với cậu, là tôi không đúng, cậu đừng để trong lòng, con người tôi là thể." Cao Hiệp áy náy giải thích.
"Tôi không có nhỏ nhen thế đâu" Dương Kiến Nghiêm khoát tay, sau đó nói: "Có một chuyện, muốn nói với anh."
"Cậu nói đi."
"Tôi thấy chuyện này anh đừng nói với người nhà họ Cao, cũng đừng nói với Khinh Tử"
"À?" Cao Hiệp sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: "Ý là, cậu sẽ giấu chuyện này, Khinh Tử cũng không biết sao?"
"Đúng vậy! Lần này tôi gặp anh, chỉ là hoàn thành tâm nguyện gặp hội trưởng của anh. Hy vọng anh đừng nói với người khác, cứ coi như đây là bí mật giữa đàn ông, được không?"
"Vợ, em đừng giận, ôm chỉ là cách người ta chào hỏi bạn bè thôi, không có ý người ta coi trọng anh đâu." Dương Kiển Nghiêm mỉm cười.
"Người ta đường đường là một công chúa lại coi trọng anh á?" Hứa Khinh Tử tức cười: "Anh nhìn mình trong gương đi."
"Đúng thế"Dương Kiển Nghiêm cười hắc hắc.
"Nói thật, lúc người ta ôm anh, trong lòng anh có gì gì không?" Hứa Khinh Tử bất chợt hỏi.
"Không có, tuyệt đối không có." Dương Kiến Nghiêm lắc đầu như trống bỏ.
"Hừ, thế còn tạm được"