Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 324
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên mTruyen.net . Xin cảm ơn!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật gọi điện cho gia đình xong, biết tin mọi chuyện vẫn ổn.
Bố mẹ Thẩm bây giờ được coi là hai vị Bồ Tát được các gia tộc giàu có ở thành phố An Thành tôn thờ, mỗi ngày đều mang quà tới tận nơi, chỉ thiếu mỗi bước lập bàn thờ ở cửa để thắp hương thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến cả Thẩm Mộng Hàn cũng được hưởng ké, trở thành con nhà giàu có.
Trần Thái Nhật ở Yến Kinh, lãnh đạo các tinh anh, nguồn lực của bốn tỉnh, khiến tập đoàn Thái Mộng càng lúc càng lớn mạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành phố An Thành đã trở thành trung tâm của bốn tỉnh Trung Châu, Đông Bình, Nam Hồ, Lâm Giang.
Công cuộc xây dựng quê hương cũng trải qua những biến động chấn động trời đất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ trong một hai tháng, nhiều kế hoạch khác nhau đã được phê duyệt với nguồn vốn lớn.
Tàu điện ngầm, phân hiệu đại học, trường trọng điểm tỉnh, vòng kinh tế, trung tâm thương mạc, trung tâm vận chuyển hàng hóa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.
Mọi thứ liên quan mật thiết đến cuộc sống của người dân đều được phát triển theo chiều hướng tích cực.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả những điều này đều là ảnh hưởng do Trần Thái Nhật đứng sau hành động.
Trần Thái Nhật không có cảm giác gì, nhưng theo lời miêu tả của Thẩm Mộng Hàn, các bạn học trong lớp cấp ba của cô ấy đã đặt cho cô ấy một biệt danh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Em gái Thần…
Khi Trần Thái Nhật nghe thấy biệt danh này, anh suýt chút nữa thì phun ra một ngụm trà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được rồi, các bạn trẻ đúng là giỏi tổng kết.
Nhưng em gái được đưa tới đại học Yến Kinh, đó quả thực là một sự kiện đáng mừng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Yên tâm đi, khi anh trai về nhất định sẽ có thưởng cho em!”
Phía bên Tề Vũ truyền tin tức tới, nói thời gian này mình sẽ bế quan, may là Phùng Linh Nguyệt khi nhận được gói hàng của Trần Thái Nhật, lại vào núi khổ cực tu luyện, hai ngày nay có lẽ xuất quan rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Linh Nguyệt, Tề Vũ, hai người đẹp này chính là thần bảo hộ hiện giờ của thành phố An Thành.
Mấy tên cướp vặt bình thường, đến gây sự chính là tự tìm đường chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật không ở quê nhà, hai chị em bọn họ thay nhau đảm nhận trách nhiệm bảo vệ.
Về điều này, Trần Thái Nhật cảm thấy rất biết ơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tề Vũ, cô còn cách hạng chín bao lâu?”
“Cũng khoảng một trăm năm mươi nghìn tia”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô nhanh chóng đột phá”.
Một tay Tề Vũ cầm năm củ khoai lang, hai mắt híp lại, khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười, nhìn Trần Thái Nhật qua màn hình video bằng ánh mắt tinh quái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao đột nhiên đối xử tốt với tôi vậy ông chủ?”
“Thấy cô trông rất xinh đẹp, cảm thấy nếu không đột phá thì quá đáng tiếc rồi, bây giờ cao thủ nam ở Hoa Hạ nhiều quá, mỗi lần mở cuộc họp nhìn tới cay cả mắt”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha ha ha!”
Tề Vũ cười không khép được miệng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, dựa vào câu nói này của anh, nếu như tôi đột phá, tôi và Tiểu Nguyệt sẽ làm hộ vệ riêng cho anh, khiến cho người khác nhức mắt vì ghen tị”.
Gọi điện về cho gia đình khiến Trần Thái Nhật cảm thấy thoải mái vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dường như trong lòng không còn chút mệt mỏi vướng bận nào.
Sau khi tắt video call với bên nhà họ Thẩm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Vũ Phi lại gọi tới.
“Anh Thái Nhật, em đã được nhận vào hệ thạc sĩ của chuyên ngành địa chất học thuộc học viện Địa lý của đại học Yến Kinh rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhận được tin tức đầu tiên từ cô bạn gái xinh đẹp trong video, Trần Thái Nhật không khỏi sửng sốt.
Bạn gái được nhận vào trường đại học Yến Kinh?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Em gái của mình cũng vậy.
Đến cả đệ tử của mình cũng từng là sinh viên nổi tiếng tại đại học Yến Kinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngôi trường này đúng là có duyên với mình thật.
Anh nhanh chóng chúc mừng, tiện hỏi thăm tình hình gần đây của con gái Vân Sở Sở.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù Vân Sở Sở đã ngủ từ sớm rồi.
Nhưng Vân Vũ Phi lúc này giống như mẹ ruột của cô bé vậy, nói về chuyện của con gái là thao thao bất tuyệt không ngừng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.
Gì mà đọc tiểu thuyết trong lớp bị cô giáo bắt được, nhận được vô số thư tỏ tình của các chàng trai và chiến thắng trong cuộc thi võ thuật bla bla…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật là người bố mà thấy có chút xấu hổ.
Nhìn thấy các cô gái từ lớn tới bé đều đang sống yên ổn, dù mình có phải ở bên ngoài vật lộn với cuộc sống cũng cảm thấy an tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em yên tâm nhé, chuyện bên này vẫn ổn, đợi anh quay về sẽ đưa hai mẹ con đi chơi, ừm, em thấy Đông Đảo thế nào?”
“Thật á? Vậy thì tốt quá rồi, nói rồi không được nuốt lời đâu đó, yêu anh lắm, Trần Thái Nhật!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Vũ Phi trực tiếp hôn lên màn hình, gương mặt đỏ bừng.
Cả hai nói chuyện với nhau thêm một lúc, sau đó mới lưu luyến kết thúc cuộc gọi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi cúp điện thoại được hơn một phút, Trần Thái Nhật vẫn luôn chìm trong bầu không khí ấm áp, hồi lâu cũng không thể thoát ra được.
Tối nay, Tiêu Mai giải quyết việc nhà họ Tiêu, Hàn Tâm Nhụy và Ninh Yên Nhiên thì lên trên tầng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù chỉ còn lại một mình nhưng Trần Thái Nhật vẫn không hề cảm thấy cô đơn.
Anh dần dần chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ đẹp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
…
Reng reng reng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Thái Nhật đột nhiên mở mắt, mò lấy điện thoại, giờ đang là bốn giờ sáng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ai dám làm phiền mình ngủ lúc này đúng là tội ác tày trời.
Nhìn vào điện thoại, anh đột nhiên ngây ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lại là thằng nhãi Tiêu Kình?
Sau khi ấn nghe, đầu dây bên kia lập tức bùng nổ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh rể anh rể! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Trần Thái Nhật kinh hãi, lẽ nào Tiêu Mai xảy ra chuyện gì sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện gì thế? Chị cậu đâu?”
Đối phương khẽ ngây ra, sau đó tiếp tục nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không phải chị tôi xảy ra chuyện, là anh Phùng xảy ra chuyện rồi!”
Trần Thái Nhật cau mày.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh Phùng?
Phùng Tinh Kiếm?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Kình ở đầu dây bên kia vội vàng giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện.
Mấy tiếng trước, Phùng Tinh Kiếm và Tiêu Kình đang nói chuyện điện thoại, là các cậu chủ lớn ở Yến Kinh, bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong cuộc điện thoại, Phùng Tinh Kiếm đã tiết lộ ẩn ý, đại khái là Phùng Lương Tông sẽ đại diện cho nhà họ Phùng tới thương lượng bước cuối cùng với Trần Thái Nhật, nếu thật sự không còn cách nào, ông ta sẽ cho Trần Thái Nhật một lời giải thích thỏa đáng.
Câu này còn có ẩn ý bên trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Kình cũng không ngốc liền lập tức hiểu ra.
Gia chủ nhà họ Phùng chuẩn bị cúi đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giao ra Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong để hòa giải với Trần Thái Nhật.
Hội nghị liên minh hoàng kim hôm đó không những không làm cho Trần Thái Nhật gặp trắc trở, ngược lại còn giúp đỡ nâng nhà họ Hàn lên, củng cố quyền lực của Trần Thái Nhật ở Yến Kinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Trong khi Tiêu Kình đang nói chuyện điện thoại với Phùng Tinh Kiếm, Phùng Tinh Kiếm đột nhiên nói hình như có động tĩnh bất thường nào đó ở ngoài cửa, hắn nói sẽ ra ngoài xem xét.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả, sau khi cúp máy, Tiêu Kình không nhận được cuộc gọi của Phùng Tinh Kiếm nữa.
Cảm thấy sự việc rất kỳ lạ, cứ cách nửa tiếng Tiêu Kình lại gọi điện, nhưng đầu dây bên kia lại hiển thị số không tồn tại!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điều này thực sự quá khó hiểu.
Đường đường là cậu cả của gia tộc hàng đầu Hoa Hạ, Phùng Tinh Kiếm sao lại tự xóa số điện thoại của mình được chứ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”