Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 331
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên mTruyen.net . Xin cảm ơn!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Âm thanh của người đàn ông thần bí phát ra, xa xăm mà vang vọng, không xác định rõ được khoảng cách, rõ ràng là có ý định che dấu thân phận.
Trần Thái Nhật bất đắc dĩ bĩu môi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đúng là đã lâu không gặp, Rắn Thần, anh vẫn không có chút tiến bộ nào, vẫn thích giả vờ như thế".
Người đàn ông ở giữa luồng ánh sáng màu tím sẫm đột nhiên mở to hai mắt đỏ bừng, bộc lộ vẻ tức giận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sóng biển dâng trào, thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường nó đã ngừng lại trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi khôi phục lại như bình thường.
Chỉ khi giải phóng chân khí mới có được uy lực giống như thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông này chính là võ sĩ cấp Thần lộ mặt duy nhất của Đông Đảo, Rắn Thần Yaki.
Trần Thái Nhật lại chuyển ánh mắt về phía cô gái giống như chìm vào vầng hào quang màu trắng kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Còn cô thì sao? Vẫn không chịu rời đi à? Hay là tặng cho tôi chút nhân sâm đặc sản nước cô đi?”
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rắn Thần Yaki đột nhiên nở nụ cười.
"Ha ha, Bạch Thần, xem ra có vẻ Tây Cực chẳng xem cô ra gì”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thánh nữ của nước Cao Tiên - một trong chín vị thần của Đông Á, là một võ sĩ cấp Thần trấn giữ nước Cao Tiên, cũng là một nữ võ sĩ cấp Thần hiếm có - Bạch Thần.
Tên thật thì không một ai biết rõ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ khi Trần Thái Nhật biết có một người như thế, cũng chỉ biết cô ta được gọi với cái tên Bạch Thần.
Người cũng như tên, mỗi ngày cô ta đều trang điểm mặc quần áo màu trắng đơn thuần, tạo hình từ trên xuống dưới có vẻ như cực kỳ đam mê với màu trắng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làn da trắng nõn như ngọc không tì vết, ngũ quan xinh đẹp lạnh lùng và đôi mắt màu trắng đặc biệt, giống như một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.
Ở một nơi hỗn loạn mơ hồ như nước Cao Tiên, dường như chính phủ nước họ cũng có ý tạo dựng hình tượng một nữ anh hùng như cô ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cho nên, mỗi khi xuất hiện, nhất định phải có hiệu ứng ánh sáng, đặc biệt đầy đủ.
Trần Thái Nhật khinh thường nhất là điệu bộ này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cứ như bị thiểu năng.
Bạch Thần không để ý đến Rắn Thần Yaki đang cố ý khiêu khích, biểu cảm trên gương mặt vẫn tình bình tĩnh không chút gợn sóng, thản nhiên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi chỉ là nhìn thấy hai vị cao thủ cấp Thần cùng tề tựu ở biên giới nên tới đây xem thử thôi. Cao Tiên chúng tôi yêu chuộng hòa bình, sẽ không tham gia vào trận chiến của hai vị, nhưng cũng phải đề phòng hai vị sẽ vượt qua ranh giới”.
Cô ta quang minh chính đại nói ra những lời này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vậy cô có muốn rời đi hay không?
Tôi đuổi theo máy bay của kẻ thù chưa từng vượt qua biên giới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật nhìn hai người họ, khóe miệng mỉm cười lộ ra vẻ khinh thường.
E rằng trong lúc anh dốc hết sức chạy về phía biên giới, hai người bọn họ cũng đã cảm nhận được, sức mạnh của võ sĩ cấp Thần, tuyệt đối không thể so sánh với người bình thường được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này vị trí mà ba người họ đang đứng lại cực kỳ khéo léo.
Ranh giới ba nước vừa khéo giao nhau, chia ba khu vực thành hình cánh quạt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoa Hạ, Cao Tiên, Đông Đảo mỗi người đứng một bên.
Hai võ sĩ cấp Thần, đều tự động đứng bên trong biên giới của nước mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không lùi bước, cũng không tiến lên, chỉ lẳng lặng đối đầu.
Trần Thái Nhật cũng không có ý định rút lui, anh vẫn đứng yên tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ba người thực ra đều có suy nghĩ giống nhau.
Chỉ có điều, chờ xem ai ra tay trước, ai ra tay sau mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khóe miệng Trần Thái Nhật đột nhiên nhếch lên một nụ cười.
"Bạch Thần, chúng ta đừng giả vờ nữa, hai người chúng ta dứt khoát hợp tác với nhau, tôi phụ trách dẫn dụ Rắn Thần đến biên giới nước Hoa Hạ, sau đó hai người chúng ta hợp lực đánh chết hắn, cô thấy thế nào?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh vừa dứt lời, cả người Rắn Thần Yaki đột nhiên chấn động dữ dội, luồng ánh sáng tỏa ra tán loạn, lặng lẽ lùi về sau vài mét.
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Thần khẽ chuyển động, dường như đang thật sự cân nhắc vấn đề này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thần chết Tây Cực, quả nhiên rất tàn nhẫn, có điều, đây có thể xem là một biện pháp tốt để chỉnh đốn đám người Đông Đảo, nếu thật sự có thể giết chết Rắn Thần ở lại đây, nước Đông Đảo mất đi thế lực quốc gia thì Cao Tiên chúng tôi sẽ càng vững mạnh”.
Trần Thái Nhật chỉ thuận miệng nói một câu vậy mà lại lập tức đạt được thỏa thuận cùng nhau hành động tiêu diệt Rắn Thần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh sáng trong mắt Rắn Thần Yaki lóe lên bất định.
"Bạch Thần, bảo hổ lột da, cẩn thận không cừu lại đi vào hang sói đấy, cuối cùng ai giết ai thì chưa biết được đâu”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, Rắn Thần dùng tay ra hiệu về phía Trần Thái Nhật, giống như đang làm một ám hiệu.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Chết tiệt, tên Rắn Thần này đúng là mưu mô xảo quyệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn làm động tác này, mục đích là muốn khiến Bạch Thần nảy sinh nghi ngờ.
Quả nhiên vẻ mặt của Bạch Thần do dự trong chốc lát, sau đó đột nhiên khẽ cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"A, Rắn Thần anh đúng là quỷ kế đa đoan, thần chết Tây Cực, đừng lắm lời với hắn nữa, cũng chỉ cách mấy trăm mét, trước tiên cứ bắt hắn lại đã, sau khi giết chết hắn, hai chúng ta bàn đến những thứ khác sau”.
Trần Thái Nhật buông lỏng hai tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Được thôi".
Rầm!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bỗng nhiên cả người anh hóa thành một lớp bọt sóng hình người, vang lên một tiếng tủm khắp mặt biển, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Trong nháy mắt, chưa đầy một giây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại vị trí cách biên giới Đông Đảo khoảng một mét, bọt bước ở khu vực viên giới Hoa Hạ chợt nổ tung!
Bùm!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một sợi dây kim loại to bằng ngón cái, giống như một con rắn linh hoạt bất ngờ tập kích, bay ra khỏi ranh giới, quấn lấy mắt cá chân của Rắn Thần Yaki.
Rắn Thần Yaki hoảng sợ, trong mắt lóe lên tia sáng cực nhanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Mơ tưởng hão huyền!"
Âm thanh hét to trống rỗng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong nháy mắt, ánh sáng màu tím sẫm quanh người hắn bay vút lên, muốn mạnh mẽ chặt đứt dây thừng kim loại.
Chuyện khiến người ta chấn động đã xảy ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rắc!
Dây thừng kim loại phát ra tiếng rạn nứt, nhưng lại không đứt ra ngay lập tức.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay lúc này, không biết từ khi nào Bạch Thần đã bay đến phía trên ranh giới của nước Cao Tiên và Hoa Hạ, hai tay khoanh trước ngực, toàn thân toát ra sát khí ngút trời.
Xoẹt!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thánh nữ Cao Tiên lạnh lùng siết chặt nắm đấm, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây giáo lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Mũi cây giáo rung lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong vòng bán kính một kilomet không khí dường như đều đang lay động, cứ như thể cây giáo này như có thể đâm thủng bầu trời!
"Là lúc này!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cùng với tiếng quát của Bạch Thần, Trần Thái Nhật bất thình lình phóng ra từ trong nước, hai tay dùng sức kéo mạnh sợi dây thừng kim loại.
Soạt!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rắn Thần Yaki bị Trần Thái Nhật dùng sức lôi xuống, ngay lập tức mất đi thăng bằng và bay lên không trung.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Rắn Thần Yaki đã bay được mấy chục mét, sắp đâm vào đường biên giới nước Hoa Hạ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu vượt qua đường biên giới, trong chớp mắt thực lực của Rắn Thần Yaki sẽ bị hạ xuống tới cấp Long.
Đến lúc đó, chiến thuật đánh ở cự ly gần của Trần Thái Nhật kết hợp với đòn đánh tầm xa của Bạch Thần, nhất định có thể giết chết võ sĩ cấp Thần của Đông Đảo!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật bật cười điên cuồng.
"Ha ha ha! Rắn Thần, sai lầm lớn nhất của anh là nhìn thấy tôi mà không chịu rời đi ngay, tôi sẽ chọn cho anh một phần mộ tốt ở mảnh đất Hoa Hạ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể Trần Thái Nhật đột nhiên lao mạnh về phía trước, đối mặt với Rắn Thần đang bay tới, nắm tay phải đột nhiên thu về phía hông, sau đó anh cong người lại để lấy lực.
Rầm!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong không khí dường như vang lên một tiếng sấm vang trời.
Khoảnh khắc Rắn Thần bay qua phạm vi biên giới, thứ chờ đợi hắn chính là cú đấm kinh động của Trần Thái Nhật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay tại thời điểm Rắn Thần chạm đến đường biên giới.
Đột nhiên, ánh sáng màu tím mờ ảo mơ hồ phát ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Soạt!
Bóng người của Rắn Thần trong nháy mắt đã hóa thành một luồng ánh sáng đỏ như máu, bay thẳng đến trước mặt Trần Thái Nhật!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảnh khắc đó, Bạch Thần cũng đồng thời ra tay.
Mũi giáo trong suốt giống như sự trừng phạt của trời, nhanh chóng lướt qua mặt biển như tia laser, vùng biển nó đi qua đều bị đóng băng ngay lập tức, luồng khí lạnh cực kỳ mạnh mẽ, làm không khí đều đóng băng, sau đó vỡ ra từng mảnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mục tiêu của trận đột kích bằng cây giáo lại là Trần Thái Nhật!