Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 347
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Genko và Trần Thái Nhật đã hơn một tuần chưa gặp nhau rồi.
Một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đặc biệt là Genko, khuôn mặt đỏ bừng như trái đào chín đã lâu, thanh tú và quyến rũ.
“Chủ nhân, Genko rất nhớ anh”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật không nói gì, nhẹ nhàng kéo người đẹp Đông Đảo vào trong lòng.
“Thời gian này cô cực khổ rồi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vì chủ nhân, những gì bỏ ra đều xứng đáng, nhưng mà, Genko muốn được thưởng”.
Phần thưởng mà Genko muốn, trong lòng Trần Thái Nhật biết rất rõ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, thính giác nhạy bén của Trần Thái Nhật cho anh biết rằng bên ngoài căn phòng có hai chú mèo con đang thập thò.
Từ nhịp tim có thể dễ dàng phân biệt được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.
Một người là Tề Vũ, một người là Thẩm Mộng Hàm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người đang núp bên ngoài bức tường, làm mấy chuyện không thẹn với lòng.
Trần Thái Nhật bất lực, suy nghĩ một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kệ bọn họ đi vậy.
Tình chàng ý thiếp, lại là một đêm khó mà dùng từ ngữ để miêu tả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
…
Ngày hôm sau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi Genko gương mặt rạng rỡ nhìn thấy Tề Vũ và Thẩm Mộng Hàm hai mắt thâm quầng, cô ấy không nhịn được mà bật cười.
“Hai người làm sao vậy? Như cả đêm không ngủ thế”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tề Vũ xua tay, cầm cái chân gà trên tay đưa lên miệng, vừa gặm vừa mệt mỏi dụi mắt.
“Không có gì… Chỉ đơn giản là thức khua, xem nhiều phim quá thôi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thẩm Mộng Hàm nhìn Genko, mặt đỏ tía tai, không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành mau chóng chuyển hướng, tò mò hỏi:
“Chị Genko, da mặt chị hôm nay đẹp thật ấy, dùng đồ skincare nào vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Genko khẽ ngây ra một chút, sau đó mím môi nói.
“Cái này, ngoại trừ nền tảng tốt, tập thể dục nhiều hơn, rèn luyện cơ thể nhiều hơn, dần dần sẽ đẹp lên thôi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thẩm Mộng Hàm trầm ngâm.
Tề Vũ ở bên cạnh hậm hực liếc Genko một cái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đừng có dạy hư trẻ con”.
Ba người lập tức nô đùa ầm ĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật đã đi đến cửa phòng khách, nhưng anh đứng bên cửa sổ nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện trong phòng.
Dứt khoát xoay người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ra ngoài trốn trước đã.
Anh đi ra ngoài, lái xe đến thẳng nhà họ Vân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật cảm thấy rất thú vị, rõ ràng tuổi của mình không lớn, nhưng đã đạt tới giai đoạn trên có người già, dưới có trẻ nhỏ rồi.
Vân Sở Sở, con gái bảo bối của anh, đã một thời gian hai người chưa gặp nhau rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết con bé có nhớ ‘chú Trần’ này không.
Đi một mạch tới cổng biệt thự nhà họ Vân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật liếc nhìn một đám trẻ con đang chơi đùa trong khu vườn của biệt thự cách đó không xa.
Vân Sở Sở mặc bộ đồ màu hồng phấn, trông vô cùng dễ thương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên cạnh còn có hai đứa trẻ cùng tuổi, một trai một gái, chắc là bạn học của Vân Sở Sở.
Có một người là người quen, cô nhóc nhà họ Dương ở Trung Châu, Dương Vũ Lôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật cầm một chiếc hộp trong tay, chậm rãi đi về phía trước.
Vân Sở Sở nhanh mắt, vui mừng hét lên một tiếng, sau đó lập tức lao về phía trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chú Trần! Lâu lắm rồi chú không tới! Cháu nhớ chú lắm luôn ấy!”
Trần Thái Nhật khụy người xuống, ôm con gái yêu quý của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trước chú đi công tác ở bên ngoài, vừa mới quay về An Thành đã tới đây thăm cháu đấy”.
“Vui quá, cháu giới thiệu cho chú bạn của cháu nhé”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Sở Sở giới thiệu Trần Thái Nhật cho các bạn của mình.
Dương Vũ Lôi đã quen biết anh từ lâu, ngọt ngào chào chú.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.
Cậu bé ở bên cạnh là bạn học cùng lớp, tên là Lý Tử Kiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu bé dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Vân Sở Sở, sau đó lại đánh giá Trần Thái Nhật.
Vân Sở Sở chu cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu nhìn gì thế?”
Cậu bé Lý Tử Kiện gãi đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sở Sở, chú này thật sự không phải bố cậu sao? Hai người trông rất giống nhau đấy”.
Ào!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng Trần Thái Nhật đột nhiên dậy sóng.
Vân Sở Sở cũng ngẩn người ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quan hệ của Sở Sở và anh, người nhà họ Vân đều biết hết, nhưng vì chuyện mẹ cô bé nên vẫn chưa dám nói cho Sở Sở biết sự thật.
Từ nhỏ, người lớn nhà họ Vân vì để cô bé lớn lên khỏe mạnh nên nói với Vân Sở Sở rằng bố mẹ của cô bé đã mất sớm rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trẻ con, đối với những người chưa từng gặp mặt, đương nhiên sẽ không quá đau lòng.
Vân Vũ Phi lại hết lòng yêu thương cô bé, vì vậy, người mẹ duy nhất trong lòng Sở Sở chính là dì của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Về chuyện quan hệ của hai bố con, Trần Thái Nhật vẫn chưa tìm ra cách để sắp xếp ổn thỏa.
Nếu như Vân Sở Sở biết được thân thế của mình, nhất định sẽ thấy xa cách với người bố bao nhiêu năm không quay về này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật cũng không biết nên giải thích thế nào.
Sự nghi ngờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Sở Sở càng lúc càng mãnh liệt, cô bé quay mặt lại, nhìn kỹ khuôn mặt của Trần Thái Nhật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hình như… thật sự có hơi…”
Trần Thái Nhật vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đang nghĩ cách giải thích, đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Thái Nhật! Sở Sở!”
Vân Vũ Phi vừa đi làm về thì thấy bạn trai đột nhiên xuất hiện, đứng ở trước cổng ôm con gái, khiến cô vui mừng khôn xiết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đều đang ở đây.
Hôm nay Vân Vũ Phi ăn mặc rất giản dị, khí chất tự nhiên cùng đường nét quyến rũ trên gương mặt, tỏa ra một mê lực rất tự nhiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Thái Nhật, sao lại đứng ở ngoài với bọn trẻ thế này, mau vào nhà đi, Sở Sở, cháu dắt bạn vào nhà xem hoạt hình đi, bên ngoài trời bắt đầu lạnh rồi đấy”.
“Được – Dạ”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thái Nhật và con gái ngoan cùng đồng thanh đáp.
Bây giờ ở đây có cảm giác như một nhà ba người vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, đến bạn nhỏ Dương Vũ Lôi cũng chớp chớp đôi mắt hoang mang.
…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bọn trẻ vào nhà xem TV, Vân Vũ Phi vuốt ve bàn tay của Trần Thái Nhật trong phòng khách.
“Anh Thái Nhật, lần này anh về An Thành được bao lâu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cái này không chắc chắn được, nhưng một khi rời thành phố thì khoảng một thời gian dài sẽ không trở về”.
Vừa nghe thấy câu này, trên mặt Vân Vũ Phi lập tức lộ ra vẻ quyến luyến không nỡ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lại rất lâu à… Có thể quay lại khi em tới Yến Kinh nhập học không?”
Trần Thái Nhật thở dài một hơi, không thể nào đưa ra câu trả lời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện này liên quan đến đại nạn của cả Hoa Hạ, trước khi giải quyết dứt điểm hoàn toàn, e là lúc nào anh cũng phải đứng ở tuyến đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thái Nhật, Vân Vũ Phi mỉm cười đồng cảm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không sao, em sẽ mãi đợi anh”.
Trần Thái Nhật thấy rất cảm động, liền ôm Vân Vũ Phi vào lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này bầu không khí yên lặng đến lạ.
“Dì! Dì ơi, hai người đang làm gì thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tiếng gọi ngây ngô đã phá tan bầu không khí mờ ám giữa hai người trong tích tắc.
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi vội vàng tách nhau ra, quay đầu lại nhìn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Sở Sở đang nhìn hai người bằng ánh mắt tràn đầy tò mò.
“Sở Sở, sao cháu lại chạy ra đây một mình, bạn của cháu đâu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Các bạn về nhà hết rồi”.
Vẻ mặt của Vân Sở Sở đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng đánh giá Trần Thái Nhật, nhìn chằm chằm khiến cho chiến thần Hoa Hạ dựng hết cả tóc gáy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dì ở bên cạnh cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Sở Sở, trên mặt chú Trần có gì sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong mắt Sở Sở đột nhiên xuất hiện những giọt nước mắt long lanh.
“Chú Trần, thật ra… chú chính là bố cháu đúng không?”