Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Vui quá hóa buồn
Mãi cho đến lúc này, cụ Tần mới hiểu tại sao Lạc Bân vừa mới đưa hợp đồng đến mà sau đó đã lập tức nói là bọn họ đã vi phạm hợp đồng.
Ai mà ngờ được trong nội dung hợp đồng có điều khoản chỉ định Tần Thanh Tâm làm người phụ trách cơ chứ?
"Trưởng phòng Vương, ông cho tôi gặp sếp Lạc với, tôi đã biết sai rồi, chỉ cần sếp Lạc chịu tha cho nhà họ Tần chúng tôi một lần thì tôi sẽ đồng ý với tất cả mọi yêu cầu của sếp Lạc. Chẳng phải sếp Lạc thích Tần Thanh Tâm sao? Tôi có thể làm chủ để Tần Thanh Tâm làm người phụ nữ của sếp Lạc".
Sau một thoáng ngỡ ngàng, cụ Tần chợt bước lên cầm lấy cánh tay trưởng phòng Vương, vô cùng kích động.
"Im miệng!"
Lời nói của cụ Tần khiến trưởng phòng Vương sợ suýt vãi ra quần, vội quát: "Ông muốn chết cũng đừng có liên lụy đến tôi! Dù sếp Lạc đến đây cũng sẽ mắng ông như vậy đấy!"
Ông ta biết rõ vì sao Lạc Bân lại đối xử với nhà họ Tần như thế này. Là vì chàng trai đó.
Cụ Tần hiểu được ý sâu xa trong lời nói của trưởng phòng Vương thì ánh mắt càng kinh hãi hơn, hồn bay phách lạc nói: "Lẽ nào Tần Thanh Tâm đã lọt vào mắt xanh của người trong gia tộc Vũ Văn?"
"Được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, sau đây chúng ta bàn chuyện chính".
Trưởng phòng Vương không dám tiết lộ nhiều thêm, hắng giọng nói: "Vì các ông đã vi phạm hợp đồng, gây ra tổn thất rất lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh nên bây giờ các ông đang phải đối mặt với một khoản bồi thường khổng lồ. Bây giờ tôi nói một cách thức bồi thường, ông có thể xem xét thử mình có đồng ý chấp nhận hay không".
"Mời nói!"
Nhắc đến bồi thường, tất cả người nhà họ Tần đều nơm nớp lo sợ.
"Có người đã nhìn trúng tập đoàn Tam Hòa, nhờ sếp Lạc của chúng tôi mua lại. Các ông cũng biết, nếu tập đoàn Nhạn Thanh thật sự muốn chèn ép thì nhà họ Tần đã phá sản từ lâu, bây giờ chỉ đòi tập đoàn Tam Hòa làm tiền bồi thường, không tính toán gì thêm nữa", trưởng phòng Vương bình tĩnh nói.
"Thật sự có thể xóa hết bồi thường à?", cụ Tần chợt mừng rỡ.
Nếu theo điều kiện trong hợp đồng thì bọn họ phải bồi thường cho tập đoàn Nhạn Thanh một tỉ. Có bán cả cái nhà họ Tần đi cũng không đủ một tỉ nữa, còn giá trị thị trường của tập đoàn Tam Hòa cùng lắm cũng chỉ đến một trăm triệu thôi.
"Đương nhiên là thật!"
Trưởng phòng Vương hừ một tiếng: "Nếu không phải vị đứng sau sếp Lạc chịu tha cho nhà họ Tần các người thì nào có đơn giản thế này chứ?"
"Đồng ý! Chúng tôi đồng ý!", cụ Tần cười phớ lớ nói.
Vừa nãy lão ta còn tưởng phải bồi thường theo hợp đồng, tuy bây giờ phải mất tập đoàn Tam Hòa nhưng chí ít còn còn thể bảo vệ nhà họ Tần.
Thêm nữa, vốn dĩ bọn họ cướp tập đoàn Tam Hòa từ tay Tần Thanh Tâm nên cho dù có mất cũng chẳng thấy tiếc.
Cụ Tần chỉ sợ tập đoàn Nhạn Thanh đổi ý nên vội vã gọi luật sự tới làm thủ tục chuyển nhượng tập đoàn Tam Hòa ngay và luôn.
Một bên khác, Dương Thanh đã đưa Tần Thanh Tâm về nhà, chỉ là không biết cô đã ngủ trong vòng tay anh từ lúc nào.
"Chị tôi sao đấy?"
Tần Y thấy Dương Thanh bế Tần Thanh Tâm thì tỏ ra lo lắng. Lúc nãy, cô ta vừa mới tới nhà họ Tần thì vừa hay nhìn thấy Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm đi.
"Cô ấy mệt quá nên ngủ rồi".
Dương Thanh trả lời một câu rồi đặt Tần Thanh Tâm lên giường trong phòng ngủ. Anh nhìn Tần Y, dặn dò cô ta: "Chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Dứt lời, Dương Thanh quay người rời đi.
Lúc này, Tần Y có một ảo giác rằng bất chợt Dương Thanh như biến thành một con người khác.
Cô ta cứ nhìn theo bóng Dương Thanh cho đến lúc anh sắp đi khuất thì bất thình lình buột miệng gọi: "Anh rể!"
Nghe Tần Y gọi mình như vậy, Dương Thanh bỗng run lên, dừng bước lại. Sau đó, anh nghe cô ta nói: "Hứa với em đừng để chị em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Em tin là anh có thể làm được".
"Được!"
Dương Thanh đáp lại một tiếng rồi sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng dần khuất trong màn mưa, lòng Tần Y nặng trĩu.
Cô ta không biết Dương Thanh đã đi đâu, nhưng lờ mờ có cảm giác, lúc gặp lại anh sẽ khiến người ta phải kinh hãi.
Tại tầng thượng tập đoàn Nhạn Thanh.
"Chủ tịch, vừa nhận được tin, đã lấy được tập đoàn Tam Hòa rồi", Lạc Bân dè dặt báo cáo.
Dương Thanh không thấy bất ngờ, anh chợt hỏi: "Ở Giang Hải, mua nhẫn kim cương ở đâu tốt nhất?"
"Vừa hay tám giờ tối nay, club Dạ Thành có tổ chức một buổi bán đấu giá trang sức quý hiếm, vật đấu giá chủ chốt là một chiếc nhẫn kim cương tên là Sao Hồng. Rất nhiều quý bà đều tới vì chiếc nhẫn này", Lạc Bân lập tức đưa ra đề xuất.
"Được, tối đi với tôi", Dương Thanh nói.
Lạc Bân vui vẻ đồng ý, Dương Thanh muốn dẫn ông ta tới buổi đấu giá có nghĩa là anh đã xem ông ta là người của mình.
Gần tám giờ, một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước cổng club Dạ Thành, đây là club giải trí cao cấp nhất cả Giang Hải.
Bãi đỗ xe đầy rẫy những chiếc xế xịn có giá từ hàng triệu đến mấy chục triệu. Mấy chiếc Mercedes hay BMW series 7 nhập khẩu có giá mấy trăm nghìn chẳng được tính là "xịn" trong đống xe này.
"Chào buổi tối, cậu Dương. Không biết là cậu sẽ đến nên không đón tiếp từ trước được, mong cậu bỏ qua", Dương Thanh vừa xuống xe, một người đàn ông trung niên đã vội vã đi tới.
"Ông là ai?", Dương Thanh nhíu mày.
Người đàn ông trung niên đáp: "Cậu Dương, tôi là Tô Thành Vũ của nhà họ Tô ở Giang Hải, trước đó đã gặp cậu ở sân bay cùng với ông Hàn".
Người này chính là người giàu nhất Giang Hải. Ngày đầu tiên Dương Thanh trở về Giang Hải không hề liếc nhìn ông ta lấy một cái nào nên đương nhiên anh sẽ không nhớ.
Lạc Bân vội giải vây: "Chủ tịch, club Dạ Thành là sản nghiệp của nhà họ Tô, có ông ấy ở đây thì chúng ta đỡ rắc rối hơn nhiều".
Tô Thành Vũ cảm kích nhìn Lạc Bân một cái rồi nói: "Cậu Dương, tôi dẫn các cậu vào bằng lối ngầm, như vậy có thể che giấu thân phận giúp cậu".
Tô Thành Vũ dẫn Dương Thanh vào thẳng một phòng riêng trong hội trường đấu giá. Từ bên trong có thể nhìn thấy hết mọi việc bên ngoài, còn có một màn hình lớn, có cả ảnh chất lượng cao của vật phẩm được đấu giá.
"Cậu Dương, cậu xem thử có gì thích thì cậu cứ nói với tôi, tôi để lại hết cho cậu", Tô Thành Vũ niềm nở nịnh nọt.
Dương Thanh cười khẩy: "Ông cảm thấy tôi thiếu tiền à?"
"Nào có! Tôi tuyệt đối không nghĩ vậy!", Tô Thành Vũ giật mình thon thót, vội vã lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Lạc Bân bên cạnh cũng thấp thỏm không yên, khí thế của Dương Thanh quá mạnh mẽ, đứng bên cạnh anh áp lực quá.
"Hết chuyện của ông rồi, lui ra đi!", Dương Thanh lệnh cho Tô Thành Vũ lui ra.
Không phải do Tô Thành Vũ đã đắc tội gì với anh mà chỉ vì Tô Thành Vũ có qua lại với gia tộc Vũ Văn, chỉ riêng điều này đã đủ để khiến anh không nể mặt ông ta.
Có căn phòng bí mật này, Dương Thanh đấu giá rất thuận lợi. Mỗi lần anh thích vật nào mà có người tham gia cạnh tranh, anh đều tăng giá gấp đôi. Đây cũng là lý do khiến những lần đấu giá sau đó, chỉ cần Dương Thanh tham gia đấu giá thì không ai dám giành với anh.
Chỉ trong vòng một đêm, chuyện ở buổi đấu giá đã lan truyền khắp Giang Hải. Rất nhiều người đoán già đoán non thử xem rốt cuộc thần thánh phương nào đã đấu giá mua nhiều vật quý hiếm như vậy chỉ trong một lần.
"Ba ngày sau, tôi muốn tổ chức một buổi tiệc, tất cả mọi thứ đều phải tốt nhất. Ông thay tôi làm một lô thiệp mời thiếp tơ vàng, mời tất cả các gia tộc trong giới thượng lưu Giang Hải đến, đừng dùng danh nghĩa của tập đoàn Nhạn Thanh, cũng đừng để lộ thân phận của tôi".
Dương Thanh dặn dò Lạc Bân xong, ánh mắt bất chợt lóe lên tia sắc bén: "Tuyệt đối không được quên nhà họ Tần!"
"Vâng thưa chủ tịch!", Lạc Bân lập tức đáp.
Trong phòng họp nhà họ Tần.
Cụ Tần ngồi ở đầu nhìn đám con cháu dòng chính nhà họ Tần, nghiêm giọng nói: "Từ sau khi xảy ra chuyện với tập đoàn Nhạn Thanh, không một ai ở Giang Hải dám hợp tác với chúng ta nữa. Thời thịnh thế của nhà họ Tần đã qua, bây giờ muốn tìm đường sống trong cõi chết thì phải nghĩ ra một con đường tắt. Mấy đứa nói thử xem, có cách gì có thể nhanh chóng vực dậy gia tộc không?"
"Ông nội, chắc ông đã biết chuyện xảy ra ở buổi đấu giá trong club Dạ Thành tối qua rồi nhỉ?", Tần Phi đột nhiên cười hỏi.
Cụ Tần gật đầu: "Chỉ trong một buổi bán đấu giá mà một người đã vung tiền mua hơn nửa vật phẩm quý hiếm, hơn nữa mỗi lần ra giá đều nhân đôi. Chuyện này khiến dư luận cực kỳ xôn xao, đương nhiên ông biết rồi".
"Ông nội, chắc chắn người có khí phách như thế này sẽ có lai lịch không tầm thường. Cháu nghe nói đến cả Tô Thành Vũ cũng phải kính cẩn nép mình trước vị này. Nếu chúng ta có thể tiếp cận được với người này thì chắc chắn có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt", Tần Phi nghiêm túc nói.
Mắt cụ Tần ánh lên một tia sắc bén, liền hỏi: "Được, cứ làm theo cháu nói. Nghĩ cách điều tra cho bằng được thân phận của người này, phải thiết lập quan hệ với người này bằng mọi giá".
"Ông nội yên tâm, cháu đang điều tra, đã có chút manh mối rồi ạ. Nghe bảo vệ club Dạ Thành miêu tả thì tối qua Tô Thành Vũ đã đích thân ra tiếp đón một chàng trai trẻ rất khiêm tốn. Đợi điều tra được thân phận của người đó, con sẽ lập tức đi liên hệ", Tần Phi cười nói.
"Được, chỉ cần có thể qua lại thân thiết với cậu ấy thì nhà họ Tần được cứu rồi", cụ Tần hài lòng nói.
Đúng lúc này, nhà họ Tần nhận được một tấm thiệp mời thiếp tơ vàng.
"Ông nội, tơ vàng được thêu trên thiệp mời lại là vàng thật đấy ạ!", sau khi kiểm tra, Tần Phi kinh ngạc nói.
"Cái gì? Tơ vàng thật à?", những người khác cũng sửng sốt.
Cụ Tần vội nhận tấm thiệp rồi tỉ mỉ xem, sau đó cười khanh khách: "Chắc chắn người dùng tấm thiệp mời tốt như thế này có lai lịch không hề nhỏ. Người ta còn mời chúng ta tới tham gia tiệc, chắc chắn không hề sợ tập đoàn Nhạn Thanh, ha ha, đúng là ông trời phù hộ cho nhà họ Tần của chúng ta mà!"
"Chỉ riêng tơ vàng trên tấm thiệp mời này đã có giá lên đến mấy nghìn, nhà họ Tô cũng không giàu đến mức này đâu nhỉ? Xem ra chủ nhân của tấm thiệp mời này chính là người thần bí tối qua. Ông nội, nhà họ Tần được cứu rồi!", Tần Phi háo hức nói.
"Nhà họ Tần được cứu rồi!"
Người nhà họ Tần ai nấy đều mặt mày hớn hở. Từ sau khi hợp tác giữa tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tần bị hủy bỏ, tình hình nhà họ Tần càng ngày càng sa sút, ai cũng sợ hãi tránh né.
Nhưng nay, cuối cùng họ đã nhìn thấy được cơ hội trở mình của gia tộc rồi.
Cùng lúc đó, hằng hà sa số những nhà quyền quý ở khắp Giang Hải đều nhận được thiếp mời, họ đều là những gia tộc thượng lưu tiếng tăm ở Giang Hải. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là nhà họ Tần nay đã lụn bại cũng nhận được thiệp mời.
Những gia tộc trước đây đã đơn phương hủy hợp tác với nhà họ Tần bây giờ lại chủ động gửi hợp đồng đến tận cửa. Chuyện này khiến mỗi ngày cụ Tần đều cười không khép được miệng.
Ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Vô số chủ của các gia tộc quyền quý đích thân dẫn con cháu dòng chính của mình đến khách sạn Vườn Sao, là khách sạn cao cấp nhất ở cả Giang Hải.
"Ông nội, cháu tin rằng sau ngày hôm nay, cả Giang Hải sẽ không có một ai dám khinh thường nhà họ Tần chúng ta nữa đâu", Tần Phi kích động nói.
Cụ Tần cười lớn, rõ ràng là ưng ý lắm. Lão ta bước lên trước chỉnh lại cà vạt cho Tần Phi rồi nói: "Chúng ta đi thôi!"
Cả đoàn người nhà họ Tần đi theo cụ Tần vào trong khách sạn.
- ---------------------------