Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 27: Cầu xin Tần Y
Sau khi Tần Phi cướp được nhiều tài sản như vậy, vẻ mặt của cụ Tần tràn đầy ý cười.
"Phi, cháu làm rất tốt. Chỉ cần giải quyết được lần khủng hoảng này của nhà họ Tần, ông sẽ giao chức chủ gia tộc lại cho cháu", cụ Tần nói.
Người nhà họ Tần đều kinh ngạc khi nghe cụ Tần nói câu này.
Tần Phi vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Cảm ơn ông nội! Ông yên tâm, đến khi cháu thừa kế vị trí chủ gia tộc, chắc chắn cháu sẽ đưa gia tộc đi đến một tương lai xán lạn hơn".
"Ha ha, tốt, tốt lắm!", cụ Tần cười lớn nói.
"Phi, lần này cháu đã lập được công lớn, cuối cùng nguy cơ của nhà họ Tần sắp được giải quyết rồi".
"Tôi đã nói mà, thằng bé Phi mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tần, cũng chỉ có Phi mới thích hợp nhất".
"Tôi đồng ý cả hai tay việc thằng bé Phi kế thừa vị trí chủ gia tộc".
...
Mọi người đều bắt đầu xun xoe nịnh nọt.
Tần Phi rất đắc ý nhưng chỉ cười khiêm tốn và nói: "Những công lao này đều thuộc về tất cả thành viên của nhà họ Tần. Sau này, nhà họ Tần chắc chắn sẽ bước chân vào danh sách những những gia tộc giàu có hạng nhất rồi".
"Nói rất hay!", trong ánh mắt cụ Tần tràn đầy sự tin tưởng.
Đúng lúc nhà họ Tần đang mơ ước về một tương lai tươi đẹp thì thư ký hoảng hốt chạy đến: "Thưa chủ tịch, chủ tịch Lưu của tập đoàn Hồng Vận đến rồi".
"Chủ tịch Lưu đích thân đến á?", cụ Tần kinh ngạc hỏi.
Tập đoàn Hồng Vận là đối tác lớn nhất của nhà họ Tần, có thể nói đến bây giờ nhà họ Tần vẫn có thể gắng gượng được, phần lớn là nhờ vào mối làm ăn với tập đoàn Hồng Vận.
Thư kí còn chưa kịp trả lời đã thấy vài người đi tới, người dẫn đầu chính là chủ tịch Lưu của tập đoàn Hồng Vận.
Cụ Tần nở nụ cười lấy lòng, chủ động lên trước nghênh đón. Lão ta giơ hai tay ra: "Chủ tịch Lưu đích thân tới đây chính là vinh hạnh của nhà họ Tần chúng tôi, hoan nghênh, hoan nghênh!"
Chủ tịch Lưu làm như không nhìn thấy cánh tay đang duỗi ra của cụ Tần, giễu cợt: "Nếu chủ tịch Tần biết mục đích tôi tới đây, e là sẽ không nhiệt tình như thế đâu".
Cụ Tần thoáng cau mày rồi vội vàng cười nói: "Chủ tịch Lưu nói đùa rồi, ông là đối tác quan trọng của nhà họ Tần, sao tôi có thể không hoan nghênh chứ?"
"Bụp!"
Chủ tịch Lưu ngồi xuống vị trí cao nhất, tiện tay ném một túi tài liệu xuống mặt bàn: "Đây là thỏa thuận hủy bỏ quan hệ hợp tác giữa tập đoàn Hồng Vận và nhà họ Tần, chủ tịch Tần xem cho kỹ, nếu như không có vấn đề gì thì nhanh chóng ký tên vào".
"Cái gì?"
Nghe thấy vậy, đám người nhà họ Tần hoảng sợ đến mức mặt tái mét.
Tập đoàn Hồng Vận là đối tác lớn nhất của nhà họ Tần, bây giờ mà hủy bỏ hợp tác thì chính là giáng thêm một đòn nặng nề nữa cho nhà họ Tần.
Cụ Tần kinh hãi: "Chủ tịch Lưu, không phải hai nhà chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ hay sao? Sao đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng? Nếu như chủ tịch Lưu có gì không hài lòng với nội dung hợp đồng thì chúng ta có thể thương lượng".
"Tôi đã đích thân tới thì ông cảm thấy có còn chỗ nào cần suy nghĩ thêm không?", chủ tịch Lưu cười lạnh hỏi.
Tần Phi hiểu ý của chủ tịch Lưu, hôm nay ông ta đến là vì muốn hủy bỏ hợp đồng, không cho nhà họ Tần bất kỳ cơ hội nào cả. Anh ta bỗng chốc tức giận: "Chủ tịch Lưu, cứ coi như là muốn hủy hợp đồng, vậy cũng phải cho chúng tôi một lí do hợp lý chứ?"
"Thằng nhóc, tôi đang nói chuyện với ông của cậu, cậu có tư cách gì mà đòi lí do với tôi?", chủ tịch Lưu khinh thường Tần Phi.
"Ông, ông có ý gì?", Tần Phi tức giận đến đỏ mặt tía tai.
"Câm miệng!"
Cụ Tần quát một tiếng, lão ta đã hiểu, hôm nay, chủ tịch Lưu đã đến đây là không định cho nhà họ Tần bất cứ cơ hội nào.
"Con cháu nhà này đúng là chả ra gì. Chẳng trách nhà họ Tần ngày càng sa sút", chủ tịch Lưu cười khẩy nói.
Cụ Tần cười ngượng: "Chủ tịch Lưu, do cháu tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ông đừng tính toán với nó".
"Chủ tịch Tần, nể tình quan hệ hợp tác bao nhiêu năm nay, tôi khuyên ông một câu, không phải ai ông cũng có thể đắc tội được đâu", chủ tịch Lưu đột nhiên nói.
Cụ Tần trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Ý của chủ tịch Lưu là nhà họ Tần tôi gặp nhiều phiền toái như thế này là vì đắc tội người ta?"
Chủ tịch Lưu đáp: "Ông đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả".
Thấy phản ứng của chủ tịch Lưu, cụ Tần thấy sợ hãi. Hôm qua lão ta đã nghi ngờ nhà họ Tần đắc tội người nào đó, những lời bóng gió của chủ tịch Lưu đã xác nhận điều lão ta nghi ngờ.
"Xin chủ tịch Lưu nể mặt nói cho tôi biết, rốt cuộc nhà họ Tần đã đắc tội ai?", cụ Tần đột nhiên hơi khom lưng, thành khẩn nói.
Chủ tịch Lưu sững người, sau đó thở dài nói: "Ông Tần, không giấu gì ông, vừa rồi có người gọi cho tôi, bắt tôi hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tần, nếu không sẽ khiến tập đoàn Hồng Vận phá sản. Vốn dĩ tôi còn cho rằng đó là trò đùa vớ vẩn nhưng người kia vừa cúp máy thì đã có mấy đối tác của tập đoàn Hồng Vận đơn phương chấm dứt hợp đồng".
Nghe chủ tịch Lưu nói, vẻ mặt cụ Tần cứ như tro tàn.
Vừa rồi lão ta còn nghĩ Tần Phi đoạt được quà sính lễ nhà họ Tô tặng Tần Y, có thể giải quyết được khủng hoảng của nhà họ Tần rồi. Nhưng lại không ngờ, còn chưa kịp giải quyết nguy cơ này thì rắc rối lớn hơn đã tới.
"Cảm ơn chủ tịch Lưu đã nói cho tôi biết!", cụ Tần chắp tay nói.
Chủ tịch Lưu vừa rời đi không lâu, mấy đối tác còn lại cũng lần lượt đến hủy bỏ hợp đồng.
Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhà họ Tần mất đi toàn bộ đối tác làm ăn.
"Ông nội, rốt cuộc chúng ta đã đắc tội ai? Sao lại có năng lực lớn đến thế? Ngay cả tập đoàn Hồng Vận cũng bị ép đến mức phải hủy hợp đồng với chúng ta?", Tần Phi tuyệt vọng nói.
Cụ Tần trầm mặc một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay phắt nhìn về phía Tần Phi.
"Bốp!"
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Tần Phi tỏ ra hoang mang không hiểu: "Ông nội, sao ông lại đánh cháu?"
"Lẽ nào anh còn không hiểu ra? Hôm đó, sau khi gặp cả nhà Tần Thanh Tâm ở khách sạn Vườn sao thì ngay ngày hôm sau, nhà máy của chúng ta bị niêm phong, ngân hàng đòi nợ".
Cụ Tần tức giận: "Sáng nay anh mới đoạt sính lễ nhà họ Tô tặng đem về, tiếp đó tất cả các đối tác đều đến cửa hủy hợp đồng, bây giờ đã hiểu chưa?"
Tần Phi ngẩn ra.
Anh ta không ngốc, mà lại còn khá thông minh, nhanh chóng đã hiểu được ý của cụ Tần.
Tất cả đều như cụ Tần nói, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch: "Ông nội, lẽ nào tất cả những chuyện này đều do nhà họ Tô làm?"
"Anh dùng cái đầu mà nghĩ đi chứ! Nhà họ Tô vừa mắt Tần Y mới tặng sính lễ cho nó, anh lại dẫn người tới cướp về. Anh nói thử xem, nhà họ Tô có bỏ qua cho chúng ta không?", cụ Tần bỗng phát cáu.
Lão ta đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tần Phi, nhưng không hề nghĩ lại chính lão là người cho phép Tần Phi đi cướp sính lễ.
Tần Phi cúi gằm đầu, hai tay siết chặt, trong lòng không cam tâm.
"Ông nội, cháu biết sai rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", trầm mặc một lúc lâu, Tần Phi mới ngẩng đầu lên, hai mắt vằn đỏ tia máu.
"Chuyện này do anh gây nên, thì chỉ có anh mới giải quyết được. Anh đi tìm Tần Y, năn nỉ nó tới cầu xin nhà họ Tô giúp chúng ta. Nhà họ Tô chịu bỏ qua chuyện lần này thì nhà họ Tần mới có hy vọng", cụ Tần nói.
- ---------------------------