Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, ở cửa ra vào khách sạn Hương Các Lưu Mộng. Đoàn xe Maserati của nhà họ Giang đã đến trước một bước.
Giang Trúc Nhi mặc váy cưới vừa bước xuống xe thì đã bị một đám người vây quanh, đang hưởng thụ lấy ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Còn Vương Tài thì lộ đầy vẻ đắc ý, hôm nay là ngày vui của anh ta và Giang Trúc Nhi, nhà họ Giang và nhà họ Vương đều có mặt tại buổi lễ này, không ít truyền thông phóng viên cũng chạy tới phỏng vấn, có thể nói là vô cùng nở mặt nở mày.
Bà cụ nhà họ Giang càng là gặp người đều nói: “Trời ơi, Tuấn Kiệt đúng là con rể tốt của nhà họ Giang, cảnh tượng hoành tráng như vậy, thật làm cho nhà họ Giang hãnh diện mà”.
Giang Minh Nguyên cũng tươi cười nói: “Bà nội, Tuấn Kiệt em rể này đúng là phóng khoáng, sau này hai nhà chúng ta kết thông gia với nhau, nhất định sẽ làm cho nhà chúng ta càng trở nên huy hoàng.”
“Đúng vậy” Bà cụ nhà họ Giang hài lòng cười nói: “Đúng thật là ông trời phù hộ cho nhà họ Giang, xem ra nhà họ Giang sau này nhất định sẽ bước lên một tầm cao mới”
Nói xong, bà cụ nhà họ Giang lại không nhịn được phỉ nhổ, mắng nhiếc: “Nếu tên khốn Tô Hoài Dương đó chết ở bên ngoài thì tốt rồi, còn có Giang Ngọc Hằng. Nếu như nhà họ Trương không phá sản, nó có thể kết hôn với Trương Khoa, thì gia đình chúng ta mới thật là thể không thể đỡ được haiz”.
Nhân vật chính của hôn lễ Giang Trúc Nhi có chút không vui nói: "Bà nội, bà đừng nhắc đến Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng ở buổi lễ đám cưới của cháu có được không, hai người họ thậm chí còn không thể tổ chức một buổi lễ đám cưới đàng hoàng nữa, nhắc đến bọn họ lại cảm thấy mất hứng”
Vương Tài cũng khinh thường nói: “Tô Hoài Dương cũng chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn thôi, còn khoác lác nói muốn cho Giang Ngọc Hằng tổ chức đám cưới thế kỷ gì nữa, đúng thật là buồn cười quá đi”
Mọi người cùng hùa theo phụ họa: “Đừng nhắc đến bọn họ nữa, thật là mất hứng đi.”
Vương Tài với vẻ mặt kiêu ngạo nắm lấy tay của Giang Trúc Nhi, nói với vẻ đắc ý: "Trúc Nhi, buổi trưa hôm nay, toàn bộ tầng một của khách sạn Hương Các Lưu Mộng, chỉ phục vụ hai chúng ta mà thôi.”
Giang Trúc Nhi cũng lộ đầy vẻ hưng phấn nói: “Em sớm đã muốn đến khách sạn Hương Các Lưu Mộng rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội, em không ngờ lại có thể cử hành hôn lễ ở đây, Tuấn Kiệt, anh thật là lợi hại”.
Vương Tài đắc ý ha hả cười lớn, vẫy tay với mọi người nói: “Nào nào nào, mọi người cùng nhau rời bước đến sảnh tiệc nào, vì tổ chức lễ cưới này, nhà họ Vương chúng tôi đã chi hơn mấy trăm tỷ để bao trọn tầng này đấy, hôm nay mọi người nhất định phải ăn uống no say
Những người khách còn lại vây quanh đi theo phía sau hai người họ, hết sức phấn khởi đi tới cửa khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Khi bọn họ đi tới cửa, bên trong khách sạn Hương Các Lưu Mộng đi ra một người đàn ông mặc áo tây phục với giày tây. Ở phía sau anh ta còn đi theo trên hàng trăm người đàn ông mặc áo đen, thần sắc nghiêm túc, vô cùng đáng sợ.
Người này là Hoàng Tuấn Thành, ông chủ trên danh nghĩa của khách sạn Hương Các Lưu Mộng, cũng là một trong những môn đồ của Long Môn.
Anh ta đi tới trước mặt đám người Vương Tài và Giang Trúc Nhi, lạnh lùng nói: “Hôm nay nơi này không mở cửa tiếp đón khách bên ngoài, người không phận sự đều không được phép vào trong”.
Vương Tài giận dữ nói: “Con mẹ mày đầu óc có vấn đề à? Mở to mắt chó của mày nhìn cho rõ ràng đi, tao là Vương Tài, hôm nay tao đặt riêng nơi này để cử hành hôn lễ, con mẹ mày lại dám nói tao là người không phận sự sao?”
Hoàng Tuấn Thành giơ tay lên hung hăng tát một bạt tai vào mặt Vương Tài, lạnh lùng nói: “Thứ đồ rác rưởi, còn dám kêu gào ở Hương Các Lưu Mộng? Còn không mau cút đi, coi chừng tạo đánh gãy chân chó của mày”
Giang Trúc Nhi không khỏi tức giận nói: “Anh có nhầm lẫn gì không? Hôm nay chúng tôi là cô dâu chú rể đến để kết hôn, hơn nữa chúng tôi đã đặt trước rồi, anh dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào?”
Hoàng Tuấn Thành lạnh lùng nói: “Long chủ căn dặn, anh ấy muốn lấy khách sạn Hương Các Lưu Mộng để tổ chức đám cưới thế kỷ. Ngoại trừ anh ấy ra, tất cả những người khác đều không được chiếm dụng, nếu biết điều thì mau chóng cút đi”.
Vương Tài vẫn khinh thường nói: “Còn Long chủ nữa, Long cái con mẹ mày, nếu mày còn dám ngăn cản tao, có tin là tao sẽ giết chết mày không”.
Nhà họ Vương bỏ ra một số tiền lớn để mua tầng một của khách sạn Hương Các Lưu Mộng, thời gian sử dụng chỉ có hai tiếng đồng hồ, làm lỡ một phút chính là tổn thất hơn trăm triệu.
Nhưng Hoàng Tuấn Thành lại cười lạnh một tiếng, một quyền đánh đến Vương Tài ngã lăn xuống đất, giẫm lên đầu anh ta nói: “Hôm nay là ngày vui của Long chủ, anh lại dám nói lời xằng bậy, xem ra cần phải dạy cho các anh một bài học xương máu rồi”
Nói xong, Hoàng Tuấn Thành ra lệnh một tiếng, đệ tử của Long Môn ở phía sau cũng bắt đầu đứng dậy bao vây nhà họ Giang.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm. Điệu bộ này so với trước kia còn ngầu hơn rất nhiều.
Nhà họ Giang và nhà họ Vương đều vô cùng căng thẳng, đặc biệt là Ngô Tâm, mẹ vợ của Tô Hoài Dương lo lắng hỏi: “Rốt cuộc Long chủ là ai vậy? Lẽ nào lễ cưới này của chúng ta hôm nay không thể tiến hành được nữa hay sao?”
Hoàng Tuấn Thành khinh thường nói: “Muốn cưới chỗ nào thì cưới chỗ đó đi, chỗ này không phải là loại người rác rưởi như các người có thể đi vào, còn không mau cút đi, làm lỡ đám cưới thế kỷ của Long chủ chúng tôi, nếu bị giáng tội, đến lúc đó sẽ khiến cho các người sống không bằng chết"
Giang Trúc Nhi nhất thời căng thẳng, buột miệng nói: “Đám cưới thế kỷ? Long chủ mà anh nói sẽ không phải là Tô Hoài Dương chứ?”
Giang Minh Nguyên buột miệng nói: “Làm sao có thể chứ em gái à, loại rác rưởi như Tô Hoài Dương làm sao có thể là Long chủ gì đó được”
Giang Trúc Nhi nói: “Nhưng anh ta cũng nói rằng sẽ tổ chức một lễ đám cưới thế kỷ cho Giang Ngọc Hằng”.
“Nói ai mà không biết nói chứ?” Giang Minh Nguyên bĩu môi nói: "Anh còn muốn nói sẽ tổ chức đám cưới thế kỷ cho hai con chó hoang ở trước cửa nữa kìa”
Hoàng Tuấn Thành bước lên một cước đá Giang Minh Nguyên văng ra xa, lạnh lùng nói: “Còn dám vô lễ với Long chủ của chúng tôi, coi chừng tôi cắt đầu lưỡi của anh”
Giang Minh Nguyên ngã trên mặt đất, toàn thân đau không chịu nỗi, oan ức nói: “Tôi là nói về cái tên phế vật Tô Hoài Dương kia, đâu phải nói đến Long chủ của các anh, Long chủ của các anh lại không thể nào là Tô Hoài Dương được”
Anh ta còn đang nói, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ ầm ầm. Do trăm chiếc xe hơi sang trọng tạo thành đoàn xe hoa, nối thành hàng hùng dũng chạy tới.
“Mẹ kiếp! Chú rể Vương Tài kinh ngạc đến há hốc mồm: “Cái...cái đoàn xe này có giá trị tối thiểu hơn mấy nghìn tỷ đấy”.
“Hả?” Ngô Tâm kinh ngạc buộc miệng thốt lên: “Chỉ với cái xe này, đã có giá trị hơn mấy nghìn tỷ sao?” Trong lúc nói chuyện, trên không trung cũng truyền đến tiếng nổ vang càng lúc càng lớn.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía chân trời có gần hơn hàng trăm chiếc trực thăng tạo thành một hàng thẳng bay ầm ầm tới.
Lúc này, Giang Minh Nguyên đang bị đạp trên mặt đất trợn to hai con mắt, chỉ tay lên bầu trời nói: “Mẹ kiếp, mọi người mau nhìn đi, trên trời có cái gì vậy? Sao lại có nhiều máy bay trực thăng như vậy?”
Vương Tài run rẩy nói: “Mẹ nó, sao lại có nhiều máy bay trực thăng như vậy chứ? Loại phi cơ trực thăng cao cấp này, tùy tiện một chiếc cũng có giá trị hơn mấy nghìn tỷ, ngay cả chủ tịch Chu Hoàng Nhật của tập đoàn Ánh Dương cũng chỉ có một chiếc mà thôi.”
Đúng ngay lúc này, gần trăm chiếc trực thăng lần lượt thả xuống những tấm tranh khổng lồ màu đỏ, bên trên được viết với dòng ký tự bắt mắt:
“Chúc mừng buổi lễ đám cưới của Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng”