Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẹ vợ Ngô Tâm bị dọa ngốc cả người: “Đây...đây...đây không phải là tôi hoa mắt chứ? Những bức tranh. mà máy bay trực thăng kia treo được viết là tên của Tô Hoài Dương và Ngọc Hằng sao?”
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng không khỏi kinh ngạc, gật đầu lia lịa nói: “Mẹ, mẹ không có hoa mắt, thật sự là tên của chị con và Tô Hoài Dương”
"Chuyện này làm sao có thể chứ? Cho dù là nhà họ Giang hay là nhà họ Vương, tất cả bọn họ cũng đều ngẩn người ra.
Vẻ mặt của Giang Trúc Nhi vô cùng khó coi, buột miệng nói: “Tôi không tin, tôi không tin tên phế vật Tô Hoài Dương đó lại có bản lĩnh lớn như vậy, anh ta chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, được xem là cái thá gì chứ?”
“Đúng vậy.” Vương Tài cũng sa sầm mặt, mà lạnh lùng nói: “Cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng không tin đây là do Tô Hoài Dương sắp xếp, đây nhất định là có sự hiểu lầm nào đó thôi. Toàn bộ tài sản của nhà họ Giang lấy ra cũng không đổi lại được hai chiếc máy bay trực thăng đó, cho dù tính cả nhà họ Vương chúng tôi, cũng không có được năm sau chiếc, anh ta chỉ là phế vật, dựa vào đâu chứ?”
Ngay vào lúc này, đội máy bay trực thăng đã bay đến phía trên đầu đám đông.
Bắt đầu có mấy trăm người đệ tử Long Môn từ trong hàng trăm chiếc xe sang trọng bước xuống. Trong khách sạn Hương Các Lưu Mộng cũng có hàng ngàn đệ tử Long Môn chen chúc nhau bước ra.
Hơn hai nghìn người đứng trước quảng trường khách sạn Hương Các Lưu Mộng, đồng thanh hô to: “Cung nghênh Long chủ và Long chủ phu nhân”
Tiếng vang định tại nhức óc, nhà họ Giang và các khách khứa đều bị làm cho giật nảy mình.
Cục diện lớn như vậy, trong TV cũng chưa từng được nhìn thấy qua. Nếu không biết còn tưởng là đang tập huấn quân sự.
Nhưng ai lại có thể ngờ được, nhiều người như vậy, có nhiều xe hơi sang trọng như vậy, lại nhiều máy bay trực thăng như vậy, tất cả đều là đến để ăn mừng đám cưới của Long chủ đó.
Kết hợp với bức tranh được treo dưới máy bay trực thăng, mọi người không khỏi kinh hãi nhìn nhau, buột miệng thốt lên: “Lẽ nào...lẽ nào thật sự là tên nghèo kiết xác Tô Hoài Dương đó?”
Cô em vợ Giang Ngọc Như lẩm bẩm nói: “Nếu đã treo tên của chị và Tô Hoài Dương thì đúng là không thể nghi ngờ được nữa, người mà bọn họ nói nhất định chính là Tô Hoài Dương”
Ba vợ và mẹ vợ của Tô Hoài Dương cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nếu sớm biết Tô Hoài Dương ngầu lòi như vậy, bọn họ còn ai muốn đến tham gia đám cưới của Giang Trúc Nhi chứ.
Giang Trúc Nhi tổ chức cái đám cưới kiểu gì mà ngay cả cửa khách sạn còn không vào được kìa. Trong lòng Vương Tài đã lo lắng muốn chết. Tô Hoài Dương thật sự ghê gớm như vậy sao? Vậy trước kia mình còn đi đắc tội với anh nữa? Nếu anh tức giận, sẽ không đến tiêu diệt cả nhà của mình đó chứ?
Dù sao anh đã có được thực lực hùng mạnh như thế này, tiêu diệt nhà mình còn không phải là dễ như trở bàn tay ư?
Đúng vào lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh.
Người ngồi đầu trên chiếc trực thăng đó, chính là Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng, còn có cả con của hai người họ Tô Thiên An.
Tuy nhiên, Tô Hoài Dương cũng không vội lập tức xuống máy bay ngay.
Trên hàng trăm chiếc máy bay trực thăng đó, lại đồng loạt bước ra hơn trăm người đệ tử của Long Môn.
Trần Vũ cũng bước xuống máy bay, dẫn theo bọn họ cung kính một gối quỳ xuống, nắm đấm tay phải đặt ngay trước ngực, hô to: “Chúc mừng đám cưới của Long chủ, chúng tôi cung nghênh long chủ”
“Chúc mừng đám cưới của Long chủ, chúng tôi cung nghênh long chủ.” “Chúc mừng đám cưới của Long chủ, chúng tôi cung nghênh long chủ.” Tiếng gầm rung trời, vang khắp quảng trường của khách sạn. Khí thế này có thể nói là không bao giờ có lại.
Nhà họ Giang đã bị chấn động đến không nói nên lời. "Tô Hoài Dương thật sự là Long chủ”.
“Nhân viên bảo vệ mà năm năm trước chúng ta từng coi thường kia, năm năm sau lại có thể lắc mình biến hoá trở thành nhân vật quan trọng”
“Chúng ta đều sai rồi, chúng ta đều sai rồi”
“Tô Hoài Dương mới là con rể tốt của nhà họ Giang, Giang Ngọc Hằng mới là đứa con gái nổi bật nhất của nhà họ Giang”Bỗng chốc, tất cả những người nhà họ Giang và nhà họ Vương có mặt tại đây đều hối hận không thôi.
Nghĩ đến những lời chế nhạo trước đây đối với Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng, cùng với sự nhục mạ đối với Thiên An con gái của anh, trong lòng của bọn họ đều đang điên cuồng run rẩy.
Giờ đây Tô Hoài Dương đã lớn mạnh đến mức này rồi, lỡ như anh giảng tội xuống, chẳng phải tất cả bọn họ đều sẽ xong đời sao?
Bà cụ nhà họ Giang mới là người bị kinh sợ đến mức thảm nhất.
Chính là bởi vì ngày hôm qua bà ta còn giở trò với Giang Ngọc Hằng, chuẩn bị lợi dụng đứa cháu gái vô dụng này tăng lên giường của giám đốc ngân hàng Hạ Thành.
Nếu như Tô Hoài Dương biết được chuyện này là do bà ta làm nên, với năng lực hiện tại của anh, nhất định sẽ tiêu diệt nhà họ Giang mất.
Bà cụ kinh ngạc hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đám người Giang Minh Nguyên cũng giống như vậy, trong lòng ai cũng âm thầm than trách, hối hận không thôi.
Vào thời khắc này đây, trên chiếc máy bay trực thăng ở đầu kia.
Giang Ngọc Hằng trợn mắt há hốc mồm nói: “Tô Hoài Dương, tất cả những chuyện này đều là thật sao? Làm sao em vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”
Tô Hoài Dương khẽ mỉm cười nói: “Vợ à, đương nhiên tất cả những chuyện này đều là sự thật, hơn nữa đây chỉ là khúc dạo đầu, đám cưới thế kỷ của chúng ta còn chưa chính thức bắt đầu
Nói xong, Tô Hoài Dương đưa tay ra cười nói: “Vợ à, chúng ta đi xuống nào”.
Giang Ngọc Hằng lau đi vệt nước mắt trên mặt và khóe mi đi, ra sức gật đầu, rồi đưa tay mình cho Tô Hoài Dương.
Tô Hoài Dương nắm tay vợ và bế con gái trong tay, cả gia đình ba người bước ra khỏi trực thăng.
Khi nhìn thấy gia đình ba người họ, nhà họ Giang và nhà họ Vương, tất cả đều đã sợ đến hai chân mềm nhũn.
Nhưng ba vợ Giang Chí Lâm và mẹ vợ Ngô Tâm của Tô Hoài Dương lại tỏ ra rất kích động. Hai người bọn họ vội vàng kéo theo Giang Ngọc Như đang há hốc mồm bước ra khỏi đoàn người.
Ngô Tâm dẫn đầu, mặt lộ đầy vẻ nịnh nọt nói: “Ôi trời ơi Hoài Dương, con đúng thật là con rể tốt của mẹ, mẹ sớm đã biết con không phải là người bình thường mà, quả nhiên mẹ không nhìn lầm con, hôm nay đúng thật là khiến mẹ hãnh diện đấy”
Ba vợ Giang Chí Lâm cũng lộ đầy vẻ a dua nịnh hót: “Con rể tốt của ba, con thật sự là Long chủ của Long Môn đó sao? Có nhiều xe hơi sang trọng và máy bay trực thăng như vậy, cảnh tượng này của con còn lợi hại hơn cả người giàu nhất thế giới đấy. Đúng thật là ngầu quá đi, ba cũng không biết khen con như thế nào nữa đây này.”
Mẹ vợ cũng cười xòa nói: “Hoài Dương này, bây giờ con phát đạt rồi, còn trở thành Long chủ nữa, sau này đừng quên mẹ đã từng đối tốt với con như thế nào đấy.”
Tô Hoài Dương nghe nói như thế, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Mẹ vợ này của mình quả nhiên không biết xấu hổ, còn có thể nói ra lời như vậy, đúng thật là trơ tráo không biết hổ thẹn.
Thấy vậy anh nhàn nhạt nói: “Con còn nhớ lúc nãy khi ở nhà, hai người còn nói là không muốn tham gia đám cưới của con và Ngọc Hằng mà, chê rằng sẽ làm bẽ mặt hai người, tại sao bây giờ lại nói những lời như vậy?”
Mẹ vợ ngượng nghịu không thôi, một lúc sau mới vội vàng nói: “Trời ơi con rể, mẹ lúc đó không phải là đang nói giỡn với con hay sao? Ngọc Hằng là con gái ruột của mẹ, con lại là con rể của mẹ, mẹ không tham dự đám cưới của hai con, còn có thể tham dự đám cưới của ai được chứ?”
Tô Hoài Dương cười lạnh nói: “Hai người không phải muốn tham dự đám cưới của Giang Trúc Nhi và Vương Tài sao? Khắp cái nhà họ Giang này, hình như chả có ai muốn đến tham dự đám cưới của con và Ngọc Hằng nữa đâu.”
Bà cụ vội vàng đi tới phía trước: “Ui trời Hoài Dương à, trước đây là do bà nội có mắt không trọng, bà nội xin lỗi cháu nhé. Hôm nay nhà họ Giang đều là đến để dự đám cưới của cháu và Ngọc Hằng đấy, những người lặt vặt khác đều không quan trọng nữa”
Giang Trúc Nhi nghe nói như vậy, lập tức tức giận nói: “Bà nội, bà nói vậy là có ý gì, mọi người còn không phải là đang đến tham dự lễ đám cưới của cháu, tới chúc mừng cháu hay sao?”
Bà cụ giận dữ nói: “Cháu câm miệng cho bà, ở đây không có phần cháu nói chuyện, kết hôn mà đến khách sạn cũng không vào được, còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện này nữa”
Vương Tài cũng thẹn đỏ cả mặt.
Thật đúng là xấu hổ chết đi được.
Bản thân mình tự đặt khách sạn để làm lễ cưới, kết quả là khi đến còn bị người ta ngăn trước cửa không cho vào, như vậy còn không đủ mất mặt sao?Giang Minh Nguyên ở luôn giữ im lặng, lúc này lại tiến đến gần, nịnh nọt nói: “Em rể tốt, từ nay về sau anh chính là trụ cột của nhà họ Giang chúng ta, ở nhà họ Giang anh nói gì cũng đúng cả, mọi chuyện chúng tôi đều sẽ nghe theo lời của anh, chỉ mong anh đừng so đo với chuyện khi xưa nữa”.
Nói rồi anh ta lại cười xòa nói: “Hơn nữa hôm nay là ngày vui của anh và Ngọc Hằng, nếu có gia đình đến dự, đám cưới nhất định sẽ càng hoàn mỹ hơn, anh nói có phải không nào?”.
Tô Hoài Dương rất chán ghét vẻ mặt hai lòng hai dạ của nhà họ Giang, lạnh lùng nói: “Các người vốn không phải đến để chúc mừng đám cưới của chúng tôi, lúc này cũng không cần nói những lời trơ tráo như thế nữa”
Dứt lời, anh nói với vợ Giang Ngọc Hằng: “Vợ ơi, hay là chúng ta trực tiếp ngồi trực thăng vào khách sạn Hương Các Lưu Mộng nhé. Đám cưới này có em và có Thiên An, cả gia đình ba người chúng ta đều ở đây, vậy là đủ rồi.”
Giang Ngọc Hằng nhẹ nhàng gật đầu, cô cũng đã cực kỳ thất vọng với cách làm của người nhà họ Giang
rồi.
Thế là dưới sự chú ý của mọi người, cả gia đình ba người họ lại ngồi trở lại trong máy bay trực thăng.
Ngay sau đó, trực thăng chậm rãi cất cánh, trực tiếp lướt qua cao ốc khách sạn Hương Các Lưu Mộng, dừng lại ở sân đỗ riêng biệt trên đỉnh lầu.
Con gái Thiên An liền ngơ ngác hoan hô: “Máy bay lại bay lên cao rồi này”
Còn đám người mẹ vợ thì ngơ ngác đứng đó, trơ mắt nhìn chiếc máy bay lướt qua đầu tất cả bọn họ rồi bay vào trong khách sạn Hương Các Lưu Mộng, để lại một đám người hối hận đến tái ruột ở phía dưới.
Bà cụ giận đến toàn thân phát run, nhưng bà ta không phải là giận Tô Hoài Dương, mà là giận Giang Trúc Nhi.
Bà ta tức giận chỉ vào Giang Trúc Nhi, mắng chửi ầm lên: “Thật là cái đứa phá nhà mà, nuôi tốn tiền cơm gạo, chọn ngày nào kết hôn cũng được đi, lại cứ nhất quyết chọn cùng một ngày với Tô Hoài Dương, đúng thật là chẳng yên ổn được chút nào.”
Giang Trúc Nhi oan ức bật khóc thành tiếng: “Bà nội, đám cưới của cháu đã đặt trước nửa năm rồi, chuyện này làm sao có thể trách cháu được?”
Bà cụ nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nếu cháu sớm biết thân biết phận thì nên hoãn lại lễ cưới này đi. Bây giờ tốt rồi, nhà họ Giang khó khăn lắm mới xuất hiện được một con long phụng, tất cả đều là tại cháu đắc tội người ta hết rồi”.
Giang Trúc Nhi bị mắng một trận xối xả, trong lòng tức giận trực tiếp mặc chiếc váy cưới ngồi bệt dưới đất khóc rống lên.
Vương Tài ở một bên cũng không dám tiến lên phía trước khuyên bảo.
Anh ta cũng sợ Tô Hoài Dương sẽ tìm đến mình tính sổ, đến lúc đó anh ta còn không phải sẽ bị anh lột mất một lớp da sao?
Hiện tại đối với anh ta mà nói, kết hôn không còn là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là phải nghĩ cách để Tô Hoài Dương tha thứ cho mình.
Trong lòng Ngô Tâm lúc này cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng thầm mắng: “Đúng là mắt bị mù thật mà, sao lại không nhận thấy được Tô Hoài Dương lại lợi hại đến như vậy chứ, bây giờ phải làm sao đây?
Chỉ cần nghĩ đến sau lưng Tô Hoài Dương có thể đang sở hữu vô số tài sản và thể lực, bà ta nhất thời hạ. quyết tâm, trực tiếp lao về phía cửa khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Bà ta vừa chạy đến vừa gào khóc nói: “Con rể ngoan của mẹ, mau để mẹ vào đi, mẹ thật sự rất muốn tham dự lễ đám cưới của hai con”
Ba vợ cũng tiến đến gần gào thét nói: “Con rể ngoan, ba là ba của con mà, con không cho những người khác vào thì thôi đi, nhưng làm sao có thể bỏ lại ba và mẹ con ở bên ngoài được chứ?”
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng lớn tiếng kêu lên: "Anh rể, anh rể cầu xin anh hãy cho chúng tôi vào trong đi anh rể à.”
Nhà họ Giang cũng đều bắt đầu biết tự giác, người nào người nấy đều kích động lao tới.
Đối với bọn họ mà nói, vấn đề hiện tại rất đơn giản, mặc kệ trước kia mình có phải đã từng ức hiếp Tô Hoài Dương hay không, có phải đã từng nhục mạ Tô Hoài Dương và làm nhục vợ con của anh hay không, chỉ cần có cơ hội thắt chặt quan hệ với anh, cho dù là bị anh đánh cho một trận cũng là điều xứng đáng.Nhà họ Giang cho rằng chỉ cần tham dự lễ đám cưới của Tô Hoài Dương, cũng coi như là hóa giải hết mọi sự hiềm khích trước kia với anh.
Nếu bọn họ đã tham gia đám cưới và đã trao lời chúc phúc rồi, về sau mọi người có tìm đến anh giúp đỡ, tìm đến anh vay tiền, tìm đến anh làm dự án, anh còn có thể bỏ mặc làm ngơ sao?
Nhà họ Giang xưa nay đều là nhân vật lấy tiền mà không biết ngại, chỉ vì lợi ích của họ, da mặt đã sớm được nhét vào đũng quần rồi.
Vì vậy, một nhóm người đổ xô chạy đến cửa khách sạn Hương Các Lưu Mộng, người nào người nấy đều thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đứng ở trước cửa lớn tiếng kêu to, khổ sở van xin.
Trần Vũ đến ngăn hết đám hề trơ tráo này lại, lạnh lùng nói: “Long chủ đã căn dặn không cho các người vào trong, nếu như các người còn tiếp tục ở lại càn quấy, thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Bà cụ ngồi bệt xuống đất, khóc lóc om sòm nói: “Tôi là bà nội của Long chủ các người, ông dám đụng tôi thử xem. Tôi nói cho ông biết, nếu biết điều thì mau đi mở cửa cho chúng tôi vào trong tham dự đám cưới, nếu không tôi sẽ đập đầu chết ở chỗ này
Giang Minh Nguyên cũng lớn tiếng kêu lên: “Đúng vậy, nếu ông làm lỡ chuyện tốt của chúng tôi, về sau tôi sẽ bảo anh vợ Tô Hoài Dương đuổi việc ông đi.”
Ngô Tấm cắn răng nói: “Các người tránh qua một bên đi, Tô Hoài Dương là con rể ngoan của tôi, tôi phải là người đầu tiên vào trong đó trước”
Tất cả bọn họ đều giống như quý khát máu vậy, lúc này hoàn toàn coi Tô Hoài Dương như là một củ khoai lang nóng, ai cũng không chịu buông tha.
Nhưng lại khiến cho một trong mười hai người phụ trách của Long Môn, Trần Vũ không khỏi cười nhạo.
Ông ta nhìn bộ mặt giả tạo của nhà họ Giang, trong số đó có người tên là Vương Tài và Giang Trúc Nhi kia, giờ đây cũng đang giống như người nhà họ Giang vậy, đều hận không thể đeo bám nịnh nọt, lợi dụng Long chủ của mình.
Chỉ là ngay từ khi mới bắt đầu, Trần Vũ đã nhận được lời căn dặn của Tô Hoài Dương, lúc này đương nhiên là ông ta biết cách đối phó với đám người này rồi.
ỖNgay sau đó.
Trần Vũ không hề khách khí nói: “Câm miệng hết cho tôi đi, đám người các anh lúc trước còn dám nói lời bất kính nhục mạ Long chủ, đối xử với cô Hằng càng là sỉ nhục đến cực điểm, đây đã phạm phải sai lầm lớn. rồi, lại còn không biết xấu hổ mà muốn vào tham dự đám cưới thế kỷ này, các người xứng hay sao?”
Bà cụ lúc này cũng không cần mặt mũi nữa: “Ông biết tôi là ai không hả? Tôi là người đứng đầu của nhà họ Giang đấy, ông lại dám không cho tôi vào?”
Trần Vũ khinh thường mắng: “Bà sao? Hồi đó bà làm nhục Long chủ của tôi, đối với cô Giang Ngọc Hằng lại càng tìm cách châm chọc đủ đường, còn đuổi cả gia đình Long chủ ra khỏi nhà họ Giang, bà cũng xứng đáng để Long chủ gọi bà một tiếng bà nội sao?”
Trần Vũ vừa nói vừa trực tiếp đi đến trước mặt bà cụ nhà họ Giang, giơ tay liền giáng một cái tát xuống, lạnh lùng nói: “Mẹ cái bà già chó chết này, ông đây từ lâu đã muốn đánh bà rồi”
Bà cụ nhà họ Giang bị tát một cái tát vào mặt, giận đến run cả người, liền lập tức kêu gào: “Ông...một hạ nhân như ông mà còn dám đánh tôi, ông hãy đợi đấy, bây giờ tôi sẽ bảo Tô Hoài Dương xử lý ông ngay. Ngô Tâm, mau chóng gọi điện thoại cho Tô Hoài Dương đi, để nó đánh chết cái ông già này”.
Mẹ vợ Ngô Tâm lúc này mới chen qua nhìn bà ta với vẻ kinh thường: “Bà già chết tiệt, bà cũng xứng ra lệnh cho con rể của tôi?”
Bà cụ thét lên một tiếng rồi mắng lên: “Ngô Tâm, cô dám mắng tôi là bà già chết tiệt hả? Cô muốn chết phải không?”
Ngô Tâm chát một bạt tai đánh vào mặt bà cụ, đanh đá nói: “Bà già chết tiệt, nể mặt bà còn dám làm càn à? Trước kia là do tôi không chấp nhặt với bà, bây giờ con rể của tôi là Long chủ rồi, bà còn dám kiếm chuyện với tôi nữa hả? Năm xưa bà đuổi cả gia đình tôi ra khỏi nhà, tôi từ lâu đã muốn đánh cho thỏa một trận rồi, đồ chó già”
Bà cụ nhà họ Giang hung dữ nói: “Ngô Tâm, cô cũng đừng quên là Tô Hoài Dương cũng là cháu rể của tôi”
Ngô Tâm cười lạnh nói: “Năm năm trước, chính là dô bà đích thân đuổi gia đình chúng tôi, bao gồm cả cháu rể ngoan Tô Hoài Dương của bà tới khu dân nghèo đó, bà còn không biết xấu hổ mà nhận nó là cháu rể của mình nữa? Bà giữ lại chút mặt mũi được không?”.Bà cụ nhà họ Giang không ngờ rằng Ngô Tâm lại dám mắng mình, hơn nữa còn dám ra tay tát mình nữa, cả người bà ta tức giận đến run lên.
Thế nên bà ta lập tức nói với Giang Minh Nguyên: “Minh Nguyên, xé nát cái miệng của Ngô Tâm người đàn bà đanh đá này cho bà, bà xem cô ta còn dám đối nghịch với bà hay không?”
Giang Minh Nguyên sợ hãi rụt cổ lại: “Bà nội, bà ta là mẹ vợ của Tô Hoài Dương, cháu không dám đụng vào bà ta đâu”
Bà cụ nhà họ Giang tức giận đến liên tục giậm chân: “Phế vật, cái đồ phế vật này”
Ngô Tâm khinh thường trừng mắt nhìn bà cụ một cái, quay đầu lại hất hàm sai khiến Trần Vũ nói: “Cái ông kia, tôi là mẹ vợ của Long chủ các người, bây giờ ông lập tức mở cửa cho tôi vào trong đi, có nghe hay không?”
Trần Vũ lạnh nhạt liếc nhìn bà ta một cái: “Xin lỗi, Long chủ chúng tôi không có nói cho bà đi vào”.
Ngô Tâm nói với vẻ đương nhiên: “Tôi là mẹ vợ của Hoài Dương, các người là thuộc hạ của Hoài Dương, vậy cũng là thuộc hạ của tôi, các người phải nghe theo lời của tôi, nó không căn dặn các người chắc chắn chỉ là do quên chuyện này thôi”.
Trần Vũ do dự một chút, rồi lòng nghĩ thầm: “Mặc dù Long chủ rất chán ghét nhà họ Giang, nhưng dù sao hôm nay cũng là đám cưới của anh và cô chủ, Long chủ vốn là một đứa trẻ mồ côi, nếu ba mẹ của nhà gái cũng không có mặt thì đúng là sẽ có chút buồn tẻ”
Vì vậy, ông ta mới hòa hoãn lại chút thần sắc, nói với Ngô Tâm: “Bà đợi một chút, tôi gọi điện thoại cho Long chủ xin chỉ thị đã.”
Ngô Tầm nhìn thấy có hy vọng, liền kích động nói: “Nhanh lên, nhanh lên, gọi nhanh lên đi.”
Trần Vũ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Hoài Dương, mở miệng nói: “Long chủ, hôm nay là đám cưới của anh và cô chủ, anh có chắc là không cho ba mẹ của cô chủ vào không?”
Giang Ngọc Hằng lúc này đang ở bên cạnh anh, cũng không khỏi có chút mềm lòng, nói: “Hoài Dương, cứ để cho ba mẹ và Ngọc Như vào đây đi, đám cưới của hai chúng ta, nếu có bọn họ ở bên cạnh chứng kiến, cũng coi như là công đức viên mãn rồi, anh nghĩ sao?”
Tô Hoài Dương suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, cứ làm theo em nói”.
Nói xong, anh nói với Trần Vũ: “Ông hãy nghe cho kĩ, ngoại trừ ba vợ và mẹ vợ, cùng với cô em vợ của tôi, những người khác ai cũng không được phép cho vào đây.”
Trần Vũ cúp điện thoại, nói với mọi người: “Long chủ mời ba mẹ của cô chủ với em gái vào trong.”
Ba vợ và mẹ vợ nhất thời vui vẻ khoa tay múa chân, hai người kéo theo Giang Ngọc Như muốn đi vào bên trong.
Bà cụ nhà họ Giang buột miệng nói: “Cũng cho tôi vào luôn đi, tôi là bà nội của Ngọc Hằng”
Trần Vũ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, Long chủ của chúng tôi đã nói rồi, những người khác không được phép vào.”
Giang Trúc Nhi kéo lấy váy cưới đứng lên, vội vàng cười xòa nói: “Vị đại ca này, tôi cũng là em gái của chị Ngọc Hằng, cũng để cho tôi vào đi”
“Cút” Trần Vũ khinh thường nói: “Em gái ruột mới có thể đi vào, cô là cái thá gì chứ?”
Giang Trúc Nhi vội vàng nói: “Tôi đi làm phù dâu cho chị Ngọc Hằng, hôm nay chị ấy kết hôn, không thể không có phù dâu được?”
Trần Vũ khinh thường nói: “Không cần, Long chủ nói rồi, chỉ cho người nhà thân thuộc của cô chủ vào thôi, các người đều không có tư cách”
Vương Tài ở một bên thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cũng đành chấp nhận bỏ cuộc, liền đi tới bên cạnh Giang Trúc Nhi, mở miệng nói: “Trúc Nhi, nếu không cứ như vậy đi, đám cưới của chúng ta hãy hoãn lại. trước, đợi qua ngày hôm nay rồi mới sắp xếp lại thời gian”
Giang Trúc Nhi tức giận nhìn anh ta: “Đều tại anh cả, nếu không phải anh cứ thích chế nhạo anh rể của em, anh rể làm sao có thể không cho chúng ta vào được.”
Vương Tài sững lại tại chỗ, buột miệng hỏi: “Tại anh sao? Lời này của em cũng thật là quá không nói đạo lý rồi đấy? Anh chỉ là một người ngoài, nếu không phải các người đều đi chế nhạo Tô Hoài Dương, anh cũng không rảnh rỗi mà đi chế nhạo anh ta làm gì”
Trong lòng Giang Trúc Nhi lúc này chỉ toàn nghĩ đến cảnh tượng hoành tráng của Long Môn vừa rồi, cô ta cảm thấy nếu mình có thể được thơm lấy một phần trăm mà thôi, cũng được lớn mạnh hơn nhà họ Vương rất nhiều rồi, nói không chừng còn khiến mình trở thành người thượng đẳng nữa.
Kết quả là bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, tất cả đều là lỗi của Vương Tài cả.
Nghĩ vậy, cô ta vô cùng tức giận nói: “Không tại anh thì tại ai hả? Chúng tôi và anh rể đều là người một nhà, người nhà chúng tôi dù có nói gì đi nữa, thì cũng là nói nhanh quên cũng nhanh thôi. Nhưng anh chỉ là một người ngoài, đứng ở bên ngoài nhúng tay vào chuyện này làm gì chứ?”
Chương 26: Đường ai nấy đi
Vương Tài bị những lời nói của Giang Trúc Nhi làm cho tức điên lên.
Đây có phải là lời nói của một con người không?
Bản thân mình sắp phải kết hôn với người đàn bà này rồi, tại sao lúc trước không phát hiện người đàn bà này lại trơ trẽn đến như vậy nhỉ?
Chuyện này hoàn toàn là do gia đình bọn họ tự mình không biết xấu hổ, bây giờ lấy đá tự đập phải chân của mình rồi, trái lại còn quay qua trách mình nữa?
Nghĩ đến đây, anh ta tức giận nói: “Giang Trúc Nhinhững lời này của em nói cũng quá đáng lắm rồi đấy?”
“Em quá đáng?” Giang Trúc Nhi tức giận chất vấn: “Em giờ đây áo cưới cũng mặc lên người rồi, chuẩn bị kết hôn với anh, kết quả thì sao hả?Anh còn không lo được một bữa tiệc cưới, có người đàn ông nào trên thế giới này vô dụng như anh không? Anh còn không biết xấu hổ mà nói em quá đáng?”
“Anh...em..”
Vương Tài gần như bị lời nói của cô ta tức đến ói ra máu.
Ngay sau đó, anh ta liền cắn răng nói: “Được được được, là mắt tôi bị mù rồi. Giang Trúc Nhi, từ này về sau, hai chúng ta đường ai nấy đi, sau này cô cũng đừng đến tìm tôi nữa”
Giang Trúc Nhi cũng đang trong cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai sợ ai hả? Anh đừng nghĩ hôm nay anh rể giận gia đình chúng tôi, để qua vài ngày nữa gia đình chúng tôi sẽ đến nhà anh rể xin lỗi tạ tội, thì sẽ lại trở thành một gia đình vui vẻ hòa thuận mà thôi. Đến lúc đó tôi mà muốn người đàn ông nào, anh rể của tôi cũng có thể giới thiệu cho tôi, tôi tùy tiện chọn đại một người thôi, cũng lợi hại hơn anh gấp trăm lần rồi”
"Mę nó."
Vương Tài không ngăn nổi cơn tức giận, tát vào mặt Giang Trúc Nhi một bạt tại, cắn răng nói: “Mày cút cho tao đi, từ hôm nay trở đi, tao với mày coi như hoàn toàn chấm dứt”
Giang Trúc Nhi tức đến nhảy dựng lên, thế nhưng Vương Tài lại không quan tâm đến cô ta nữa, cùng với những người của nhà họ Vương trực tiếp hùng hổ rời khỏi khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Giang Minh Nguyên ít nhiều cũng có chút lo lắng, mở miệng nói: “Em gái, em làm như vậy có phải là quá manh động rồi không? Nếu đứng núi này trông núi nọ, núi nọ còn chưa đứng vững nữa, sao đã vội bỏ núi kia rồi?”
Bà cụ nhà họ Giang chán ghét nói: “Nhà họ Vương tính là cái ngọn núi gì chứ, ở trước mặt Tô Hoài Dương, cùng lắm cũng chỉ là một con bọ hung thôi, bọn họ tự động cút đi càng tốt nữa, mắc công chúng ta còn phải nói nhiều lời”
Trần Vũ đem hết mọi chuyện này nhìn rõ trong mắt, cười lạnh nói: “Nhà họ Vương cút đi rồi, các người cũng mau chóng tự giác cút theo đi. Đám cưới của Long chủ sắp bắt đầu, tôi không có thời gian để ý tới đám người ngu ngốc như các người”
Trần Vũ vừa nói vừa vẫy tay, thuộc hạ của Long Môn lập tức bước tới đuổi tất cả người nhà họ Giang ra khỏi cửa khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Người nhà họ Giang không khỏi kêu than, đặc biệt là Giang Trúc Nhi, cô ta không những tức giận, mà còn rất đố kị Giang Ngọc Hằng.
Tô Hoài Dương là Long chủ đấy, làm sao có thể trở thành chồng của con tiện nhân đó được chứ?
Nếu mình có thể kết hôn với Tô Hoài Dương, đoán chừng tất cả những người phụ nữ trên thế gian này đều sẽ rất ngưỡng mộ mình.
Còn bà cụ nhà họ Giang cũng rất khó chịu.
Bà ta mặt dày mày dạn mà ở lại của khách sạn Hương Các Lưu Mộng để làm gì chứ?
Còn không phải là muốn bám theo Tô Hoài Dương, mong anh có thể dẫn dắt nhà họ Giang một bước lên mây sao?
Nhưng không ngờ đeo bám cũng đeo bám rồi, kết quả ngay cả cửa khách sạn còn không vào được nữa, chứ đừng nói đến là tham dự đám cưới rồi.
Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được.
Bà ta không tin là mình còn không thể
Chương 27: Cậu không phải là Long chủ, ai mà tin được chứ
Mà ở bên trong khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Bầu không khí lại không náo nhiệt như bên ngoài nghĩ.
Nơi này chỉ có âm thanh yên bình của âm nhạc, cùng với Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng nắm lấy tay con gái, cất bước đi vào ngưỡng cửa hôn nhân những năm tháng tĩnh lặng của mình.
Tất cả những người đệ tử của Long Môn đều ở một bên yên lặng dõi theo, ai cũng không dám lên tiếng.
Giờ phút này đây, trong lòng Giang Ngọc Hằng vô cùng hạnh phúc, cô nhìn người chồng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của mình, hốc mắt đã đỏ ửng.
Ai có thể ngờ được người chồng từng bị mọi người coi thường khi đó, năm năm sau quay trở về, anh lại mang đến cho mình một sự bất ngờ lớn như vậy.
Mấy năm nay Giang Ngọc Hằng đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi khổ sở, một mình cô nuôi nấng Thiên An thành người, chịu đựng sự châm chọc và chế giễu của tất cả mọi người. Trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, cô ngày nào cũng mong ngóng Tô Hoài Dương có thể như một siêu anh hùng mà trở về với cô.
Giờ đây, giấc mơ đã thành hiện thực, sau khi Tô Hoài Dương trở về đã tổ chức lại một lễ đám cưới thế kỷ cho cô, khiến cô vô cùng cảm động.
Tô Hoài Dương nhìn người vợ của mình, tâm tình cũng vô cùng phức tạp.
Mấy năm nay vợ đã phải chịu biết bao nhiêu điều khổ cực, bất giác trên tóc cô đã có một sợi tóc bạc.
Ngay lập tức, Tô Hoài Dương thâm tình nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ à, năm năm qua anh đã mặc nợ em và con gái rất nhiều, Tô Hoài Dương anh lúc này xin thề là từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em phải chịu nửa điểm ủy khuất nữa”
“Anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Hôm nay là đám cưới thế kỷ của chúng ta, những bông hoa tươi trên khắp thành phố đều vì em mà nở rộ”
Giang Ngọc Hằng cũng thâm tình nhìn Tô Hoài Dương, dịu dàng nói: “Thật ra em không quan tâm đến những thứ này, điều em quan tâm là thái độ của anh. Anh có thể trở thành một người chồng tốt, một người ba tốt, mới chính là điều hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời em”
Nói xong, cô lại nói: “Hoài Dương, bây giờ em vẫn còn có chút không hiểu rõ tình huống lắm, anh thật sự là Long chủ của Long Môn người có thế lực lớn nhất ở nước ngoài sao?”
Tô Hoài Dương vừa định lên tiếng thừa nhận, thì đúng ngay lúc này, ba vợ và mẹ vợ cùng với cô em vợ bước vào.
Vừa bước vào, ba vợ và mẹ vợ đã cực kỳ hưng phấn kêu lên: “Ôi trời, Ngọc Hằng à, con còn nghĩ gì nữa? Tô Hoài Dương làm ra cảnh tượng hoành tráng như vậy, nó khẳng định chính là Long chủ rồi”
Vừa nói xong, mẹ vợ Ngô Tâm bước tới, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Dương: “Con rể ngoan, con đã là Long chủ rồi còn không nói với mẹ một tiếng nữa, một mình con quản lý thế lực lớn như vậy, chắc chắn là mệt lắm phải không? Nhưng mẹ thương xót con, con hãy đem toàn bộ quyền quản lý tài chính của Long Môn giao lại cho mẹ đi, sau này mẹ sẽ giúp con gánh vác, để cho Long Môn được nâng lên một tầm cao mới.”
Ba vợ Giang Chí Lâm cũng hưng phấn nói: “Con rể ngoan, Long Môn có phải có rất nhiều đồ cổ có giá trị không? Con biết ba thích nhất những món đồ chơi này mà, mau để ba mở mang tầm mắt nào”
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng không có tham mê lợi lộc, chỉ nhìn Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương từ sâu trong nội tâm chúc phúc nói: “Chị gái, anh rể, chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, gia đình vui vẻ”
Giang Ngọc Như mỉm cười nói: “Cảm ơn em gái”
Tô Hoài Dương cũng cười đáp với cô em vợnhưng nhìn bộ dạng mong chờ của ba vợ và mẹ vợ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử.
Lần này anh có ý định nói cho vợ mình biết thân phận Long chủ của mình, nhưng một khi nghĩ đến ba vợ và mẹ vợ, anh lại cảm thấy vô cùng băn khoăn.
Ba vợ Giang Chí Lâm còn xử lý được, ông ta cũng chỉ thích chơi đồ cổ, cả đời cũng không có sở thích nào khác.
Nhưng mẹ vợ thì khác, bà ta chỉ thích tiền, vả lại còn cực kỳ tham lam, cho dù có đưa bà ta mấy chục nghìn tỷ, mấy trăm nghìn tỷ, mấy triệu tỷ, thì bà ta cũng sẽ không thoả mãn.
Bây giờ còn dám hỏi mình lấy quyền quản lý tài chính của Long Môn, sau này còn đưa ra những yêu cầu ghê gớm hơn nữa.
Hơn nữa Tô Hoài Dương biết rất rõ rằng một khi Ngô Tâm biết được thân phận của mình, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nói không chừng lúc đó còn không biết bà ta dám làm ra những chuyện gì khác.
Vì vậy, Tô Hoài Dương mới thay đổi lời nói: “Ba mẹ, thật ra mọi người hiểu lầm rồi, con căn bản không phải là Long chủ gì cả, trên đời này cũng không có nơi nào gọi là Long Môn. Về buổi lễ đám cưới này, cũng không giống như mọi người đã nghĩ”
Cái gì?
Giang Ngọc Hằng sững sờ, ba vợ và mẹ vợ cùng với cô em vợ cũng đều sững sờ.
Thế như vậy là có ý gì đây?
Tô Hoài Dương cậu thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao, cậu đã làm ra buổi lễ đảm cưới thế kỷ này rồi, còn dám nói mình không phải là Long chủ, ai mà tin được chứ.
Chương 28: tâm lý của Ngô Tâm suy sụp
Ngô Tâm lại lập tức cười nịnh nọt nói: “Con rể ngoan, con đừng nói giỡn với mẹ nữa, con không phải là Long chủ, chẳng lẽ mẹ là Long chủ sao? Con kêu đến một đoàn xe sang trọng như vậy rồi còn kiếm được hàng trăm chiếc máy bay trực thăng, những thứ này còn có thể là giả hay sao?”
Tô Hoài Dương nhàn nhạt cười nói: “Mẹ, mẹ chỉ biết một mà không biết hai, thật ra những thứ này đều không liên quan gì đến con cả”.
Ngô Tâm sững lại một chút: “Ý của con là sao? Con đừng nói là những chiếc xe sang trọng và máy bay đó đều là giả đấy, mẹ không tin đâu nhé”
Tô Hoài Dương bật cười thành tiếng: “Mẹ, con cũng đâu có nói là những chiếc xe sang trọng và máy bay đó đều là giả đâu. Chiếc xe sang trọng là thật, máy bay cũng là thật, nhưng những thứ này đều không có liên quan gì đến con cả, bởi vì những thứ này đều là do ông chủ của khách sạn Hương Các Lưu Mộng giúp con bố trí cả”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đám người Trần Vũ càng là cố nén ý cười, nhìn Long chủ nhà mình bịa chuyện.
Khách sạn Hương Các Lưu Mộng chính là một phần sản nghiệp của Long Môn, Lông Môn lại là thể lực của Long chủ, cũng chính là Tô Hoài Dương thôi.
Nói cách khác là ông chủ thực sự của Hương Các Lưu Mộng vẫn là Tô Hoài Dương.
Nói quanh đi quẩn lại, người Long chủ nói cũng chẳng phải là bản thân mình đó sao.
Ngô Tâm cắn răng nói: “Tôi không tin, cậu và Ngọc Hằng cùng với Thiên An đều là ngồi máy bay trực thăng tới cả, cậu đừng hòng lừa tôi”
Giang Ngọc Hằng cũng gật đầu hỏi: “Đúng vậy, Hoài Dương, em và Thiên An đều là ngồi máy bay trực thăng tới đây, đó là chiếc máy bay trực thăng hàng thật giả thật đấy”
Tô Hoài Dương ho khan một tiếng nói: “Mẹ, mẹ nên biết rằng con đã đi nước ngoài trong năm năm qua, ông chủ của khách sạn Hương Các Lưu Mộng, trước đây đã từng được con cứu qua một lần, anh ta nợ con một ân tình, cho nên anh ta mới chịu giúp con chuyện này, nào là xe sang trọng và máy bay đều là do anh ta sắp xếp cho con cả”
Giang Ngọc Hằng há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Trong lòng cô có chút thất vọng, nhưng lại lờ mờ cảm thấy điều này mới là đúng.
Dù sao chồng mình vào năm năm trước vẫn chỉ là một nhân viên bảo vệ, nếu lắc mình biển trở thành Long chủ, nghe mới không thực tế.
Ngô Tâm tức thì đặt mông ngồi bệt xuống đất, mặt đỏ bừng rồi dần biến thành trắng bệch, tức thở, nén giận, nhìn đã biết là đang khó chịu như thế nào.
Giang Chí Lâm cũng không thể chấp nhận được, không nhịn được mắng lên một tiếng: “Cho nên cậu thật sự căn bản không phải là Long chủ, tất cả những chuyện này đều là cậu tạo ra để cố ý lừa gạt mọi người?”
Tô Hoài Dương ho khan một tiếng nói: “Hiện trường đám cưới là thật, mấy năm nay con cũng thật sự ở nước ngoài kiếm được chút ít tiền, con bỏ ra hẳn ba trăm triệu để bố trí đấy”
Giang Chí Lâm lên tiếng chửi rủa: “Mày còn cho rằng cái này hay ho lắm hả? Tao còn tưởng rằng mày thật sự thành công rồi, nhưng không ngờ đều là giá cả, người ta nợ mày một cái nhân tình, mày làm gì không làm, mà lại đi sử dụng vào chuyện vớ vẩn như vậy, mày có phải là bị mất trí rồi không?”
Ngô Tâm cũng bò dậy lên tiếng mắng: “Tô Hoài Dương mày điên thật rồi, tao còn chưa thấy người nào thích khoe mẽ như mày đấy, tất cả mọi người đều lầm tưởng mày là Long chủ, nhưng không ngờ mày chỉ là một người bình thường”
“Mày có biết là Trần Vũ bọn họ còn đánh người nhà họ Giang và người nhà họ Vương rồi không, đám cưới của Vương Tài và Giang Trúc Nhi cũng tan tành rồi, tất cả những chuyện này đều là do mày làm ra cả đấy”.
“Hơn nữa, tạo còn đi đắc tội người của nhà họ Giang rồi, còn tát bà cụ một bạt tai, mắng của bà ta xối xả”
“Bà cụ lại đi mắng rửa hết nhà họ Vương một trận”
“Nếu để nhà họ Vương biết được tất cả những chuyện này đều là giả, người nhà bọn họ nhất định sẽ trả thù nhà họ Giang”.
“Nhà họ Giang mà bị trả thù, nhà chúng ta cũng đừng hòng thoát tội”
Ngô Tâm gần như suy sụp, bà ta còn không
Chương 29: Để cho Tô Hoài Dương làm gia chủ
Giang Chí Lâm gật đầu lia lịa: “Vợ yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không nói đâu”
Ngô Tâm lúc này mới chán chường ừ một tiếng, rồi lại nhìn qua Tô Hoài Dương với ánh mắt càng thêm chán ghét.
Thế này là cái chuyện quỷ quái gì chứ.
Tô Hoài Dương cái tên khốn ưa thích khoe mẽ này gây phải rắc rối lớn, kết quả là mình còn không thể tiết lộ đi nói cho người khác biết chuyện anh căn bản không phải là Long chủ.
Cả đời này của Ngô Tâm cũng chưa bao giờ buồn bực như vậy, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng chán ghét, ánh mắt nhìn đến Tô Hoài Dương đã tràn ngập lửa giận.
Giang Chí Lâm cũng hừ lạnh một tiếng, cùng Ngô Tâm rời đi.
Cô em vợ Giang Ngọc Như nhìn Tô Hoài Dương với ánh mắt không được thiện cảm lắm, cuối cùng bất lực mà nói một câu: “Con người của anh đúng thật là thích khoe mẽ, chị của tôi cũng bị anh hủy hoại rồi”
Nói xong, cô em vợ quay lưng bỏ đi.
Còn Giang Ngọc Hằng cũng rất bất lực, cô lạnh mặt nói: “Tô Hoài Dương, anh không thể thành thật một chút được sao? Anh xem anh làm cho ba mẹ tức giận đến như thế nào?”
Trong lòng Tô Hoài Dương thầm nghĩ mình cũng muốn thành thật lắm chứ, nhưng ba vợ và mẹ vợ lại không biết xấu hổ như vậy, anh không dám nói ra sự thật.
Anh chỉ có thể cười dỗ nói: “Vợ em đừng tức giận, anh chỉ là muốn tổ chức lễ đám cưới của chúng ta hoành tráng thêm một chút thôi.”
Con gái Thiên An cũng hiểu chuyện nói: “Mẹ đừng trách ba nữa, ba còn đưa chúng ta ngồi máy bay nữa”
Giang Ngọc Hằng xoa xoa cái trán đau nhức của mình, thở dài nói: “Bỏ đi, thật ra em cũng không tức giận, nếu anh thật sự trở thành Long chủ, em sẽ cảm thấy không thích ứng. Bây giờ biết mọi thứ đều là giả, trong lòng em cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều
Tô Hoài Dương có chút cảm động, liền nhịn không được nói: “Vợ à, em hãy yên tâm, lời thề anh vừa trao với em tuyệt đối không phải là lời giả dối, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc”
Giang Ngọc Hằng mỉm cười nói: “Vậy em và Thiên An sẽ trông chờ đấy”
Đám cưới thế kỷ đã đến hồi kết.
Chuyện này đến và đi cũng rất nhanh chóng.
Tô Hoài Dương cố ý để cho Long Môn phong tỏa tin tức, trên mạng rất nhanh liền mất hết tin tức về người Long chủ thần bí này.
Nhưng người nhà họ Giang lại không biết sự thật, bọn họ đều đứng đợi ở cửa nhà Giang Ngọc Hằng.
Ngay cả bà cụ cũng ở đó cùng với bọn họ tính toán bố cục.
Tô Hoài Dương không cho bọn họ tham dự đám cưới cũng chẳng sao, nhưng anh khẳng định phải về nhà, đến lúc đó nếu như anh không cho nhà họ Giang một khoản tiền hợp lý, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Người nhà họ Giang đang suy nghĩ.
Đột nhiên, có hai chiếc taxi dừng lại.
Cả gia đình Tô Hoài Dương vừa mở cửa xe, thì đã nhìn thấy người nhà họ Giang đang đứng đợi ở cửa nhà.
Bà cụ nhà họ Giang có chút nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ Tô Hoài Dương đã là Long chủ rồi, tại sao còn phải đi ngồi xe taxi? Những chiếc xe sang trọng của anh đâu, những chiếc trực thắng của anh đâu?
Nhưng bà cụ cũng không nghĩ nhiều, dù sao Tô Hoài Dương là Long chủ, cho nên đi làm chuyện gì cũng không kỳ lạ cả.
Giang Minh Nguyên và Giang Trúc Nhi càng trực tiếp tiến lại gần nịnh nọt.
“Ui da, em rể Hoài Dương, anh còn nói vừa rồi sao lại thấy chim chích chòe kêu, hóa ra là anh trở về rồi.”
Trước đây, Giang Minh Nguyên hết sức coi thường Tô Hoài Dương, nhưng bây giờ lại tỏ ra vẻ a dua nịnh nọt, hận không thể quỳ xuống dập đầu.
Bà cụ nhà họ Giang cũng không chịu lép vế, nịnh nọt nói: “Hoài Dương à, lần này bà nội đến tìm cháu, là rất có lòng thành đấy. Từ nay về sau nhà họ Giang sẽ nghe theo lời của cháu cả, cháu nói gì cũng là đúng hết, ai cũng không dám làm trái ý cháu nữa”
Cả gia đình Tô Hoài Dương sửng sốt.
Sắc mặt của Ngô Tâm càng trở nên trắng bệch, cười đều cười không nổi, bây giờ bà cụ mà càng nịnh nọt, trong lòng Ngô Tâm lại càng sợ hãi.
Tô Hoài Dương tên phế vật này chẳng phải Long chủ gì cả, một khi để bà cụ biết được, gia đình bọn họ coi như xong đời rồi.
Ngay lập tức, Ngô Tâm nói với giọng điệu run rẩy: “Mẹ, mẹ đừng nuông chiều Hoài Dương, nhà họ Giang chúng ta có nhiều cơ nghiệp như vậy, sao có thể để nó làm gia chủ được”.
Giang Chí Lâm cũng gật đầu lia lịa nói: “Đúng đó mẹ à, tên phế vật này, à không Hoài Dương là Long chủ đấy, cũng không để ý tới nhà họ Giang chúng ta đâu, chuyện này hay là thời đi.”
Bà cụ cau mày nói: “Hai người nói vậy là có ý gì? Muốn hoàn toàn phân rõ quan hệ với nhà họ Giang đúng không? Tôi nói cho hai người biết, đừng có mà hàng”
Bà cụ lần này coi như đã nhận ra được hai vợ chồng Ngô Tấm bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì.
Bản thân mình còn chưa vơ vét được món đồ gì từ Tô Hoài Dương nữa, mà hai người này đã bắt đầu muốn đuổi mình đi rồi, hòng độc chiếm tiện nghi.
Bà ta không thể để bọn họ chiếm lợi được.
Chương 30: Giao lại vị trí gia chủ cho vợ tôi
Tô Hoài Dương đem những trò hề của người nhà họ Giang và ba mẹ vợ thu hết vào mắt, không khỏi khoái trí mỉm cười.
Anh thầm nghĩ trong lòng những người của nhà họ Giang không hơn không kém đều là quỷ hút máu cả, khi không có tiền tài và quyền thế bọn họ chỉ biết chế nhạo đủ điều, khi có tiền tài và quyền thế rồi thì bọn họ mới đi nịnh bợ ton hót.
Loại người này căn bản không xứng làm thân thích của anh.
Bà cụ nhìn thấy Tô Hoài Dương im lặng không nói, con người đảo một vòng lại chuyển mục tiêu lên người Giang Ngọc Hằng và Thiên An.
“Ôi trời ơi, Ngọc Hằng con gái của cháu thật là đáng yêu, mau để bà nội ôm đi.”
Giang Ngọc Hằng đưa mắt nhìn bà cụ, vô thức lùi lại về sau một bước, bảo vệ Thiên An ở phía sau.
“Bà nội, Thiên An sợ người lạ, hay là thôi đi”.
Sắc mặt Giang Ngọc Hằng lạnh nhạt, lúc trước khi mình sinh Thiên An, điều kiện kinh tế trong nhà vẫn luôn không tốt, cũng không thấy bà cụ cho một sự trợ giúp nào, đa phần đều thừa cơ đến thả đá xuống giếng.
Bà cụ nghe vậy nhất thời cũng có chút lúng túng, bèn nói: “Ôi trời Ngọc Hằng, những chuyện trước kia cứ để nó trôi qua đi, bây giờ bà nội cũng đã già rồi, e là cũng không sống được vài năm nữa”
Bà ta vừa nói vừa cố vắt ra vài giọt nước mắt.
Giang Ngọc Hằng không khỏi nói: “Bà nội, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi”
Bà cụ vội vàng nói: “Ngọc Hằng, con có muốn làm gia chủ không?”
Giang Ngọc Hằng sửng sốt: “Gia chủ?”
Những người khác cũng sửng sốt.
Giang Minh Nguyên càng ghen tị đến đỏ cả mắt, lòng thầm nghĩ tình tiết phát triển tới đây hình như không đúng lắm, mình mới là cháu đích tôn của nhà họ Giang, vị trí gia chủ này nên giao cho anh ta mới phải.
Ngô Tâm lại lộ đầy vẻ kích động, tên rác rưởi Tô Hoài Dương này quá mức vô dụng, sau này cũng không thể trông chờ anh có thể làm nên trò trống gì, nhưng nếu bà cụ có thể giao vị trí gia chủ này cho con gái mình, vậy thế này cũng là quá hời đi.
Về phần sau đó bà cụ có biết được chuyện này mà nổi trận linh đình hay không, vậy cũng không thể theo ý bà ta được nữa.
Chỉ cần con gái của mình trở thành gia chủ này, chẳng lẽ còn phải đi sợ cái bà già chết tiệt này nữa sao.
Dù có nằm mơ Ngô Tâm cũng không ngờ được vở kịch mà tên phế vật Tô Hoài Dương này bày ra, lại có thể phát sinh ra chuyện tốt như vậy, lúc này lập tức lớn tiếng nói: “Trời ơi, Ngọc Hằng sinh ra đã có sổ làm gia chủ rồi, bà cụ bây giờ bà hãy tuyên bố đi, Ngọc Hằng chắc chắn sẽ không để bà thất vọng đâu.”
Bà cụ nghe thấy lời này, nhất thời trở nên vô cùng khó xử.
Thật ra bà ta cũng chỉ là tùy tiện nói đến mà thôi, chứ không thật sự có ý định giao vị trí gia chủ này cho Giang Ngọc Hằng. Cho dù phải giao lại, cũng phải có được lợi ích mới giao được, nếu không bà ta cũng sẽ không bằng lòng.
Vì vậy bà cụ chỉ ậm ờ nói: “Để sau rồi nói, để sau rồi nói”.
Nhưng lúc này, Tô Hoài Dương lại khoái chí nở nụ cười: “Bà nội, nếu bà đã có ý định giao lại vị trí gia chủ cho Ngọc Hằng, vậy sao không thừa dịp hiện tại mọi người đều có mặt ở đây mà tuyên bố chuyện này luôn đi”.
Bà cụ trước đây luôn đối xử tệ bạc với vợ mình, bây giờ có thể giúp vợ trút được cơn tức này, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Bà cụ càng thêm khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Ui trời, Hoài Dương cháu là Long chủ, bà chắc chắn là phải nghe theo lời cháu rồi.”
Giang Minh Nguyên ở một bên vội vàng nói: “Bà nội, bà không phải nói vị trí gia chủ kia là của cháu sao?”
Bà cụ trừng mắt nhìn anh ta một cái, lên tiếng mắng: “Vị trí gia chủ thuộc về người có