Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã Đình Phúc vừa nghe lời này, liền vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ tới nhà họ Dương truyền lại lời nói của anh ngay.
Tô Hoài Dương gật đầu, trực tiếp lôi anh ta ra tới cửa, rồi một chân đá ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Nói xong, Tô Hoài Dương nói với Giang Ngọc Hằng và Thiên An: "Vợ à, Thiên An, từ nay về sau, anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt hai người nữa.
Giang Ngọc Hằng cắn môi nhìn đến Tô Hoài Dương, trong lòng cô muốn hận anh, nhưng lại không thể hận được.
Người đàn ông này đã lấy đi mất cái trinh tiết quý giá nhất của mình, sau khi cô kết hôn với anh, anh lại vô cớ biến mất bao nhiêu năm nay, khiến cho cô bị người khác chỉ trẻ soi mói nhiều năm như vậy, còn dẫn theo đứa con vất vả sống qua ngày.
Vốn dĩ, suốt cuộc đời này cô cũng không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa. Nhưng khi cô thực sự nhìn thấy anh, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy như thể tất cả mọi khó khăn cô từng trải qua đều không còn vất vả nữa.
Có lẽ anh thực sự có thể làm như lời mình đã nói, sẽ không để cho hai mẹ con họ chịu sự ức hiếp nữa?
Hơn nữa, hôm này cũng quả thực là nhờ có anh, mà mình và con gái mới có thể tránh được tai họa, nếu không sự việc này nói không chừng sẽ khiến cho gia đình cô chịu cảnh ly tan.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Giang Ngọc Hằng lại không ngừng rơi, nhưng cô chỉ khẽ thở dài, nghẹn ngào nói: “Anh trở về là được, sau này đừng bỏ rơi hai mẹ con em nữa, nếu còn có lần sau, hai mẹ con em có chết cũng không nhận lại anh đâu.
Tô Hoài Dương nghe được lời này, kích động liên tục gật đầu, vội vàng bế con gái lên, rồi nói: "Ngọc Hằng, em hãy yên tâm, cả đời này anh sẽ không bao giờ rời xa hai mẹ con em nữa.
Giang Ngọc Hằng nhẹ nhàng gật đầu
Cô không phải là một người phụ nữ tham lam vinh hoa phú quý, nếu anh trở về rồi thì đừng rời đi nữa, đó chính là yêu cầu duy nhất của cô đối với Tô Hoài Dương.
Một gia đình ba người rời khỏi cổng bệnh viện, Giang Ngọc Hàng nói với Tô Hoài Dương: "Hoài Dương, em biết trong lòng anh nhất định rất hận nhà họ Dương, nhưng nhà họ Dương có nhà lớn nghiệp lớn ở Hạ Thành, nhà họ Giang còn không thể đụng tới, huống chi là chúng ta. Hiện tại Thiên An cũng không xảy ra chuyện gì, chuyện này cứ thể bỏ qua đi.”
Trong mắt Tô Hoài Dương lóe lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, anh gật đầu nói: “Được thôi vợ, anh đều nghe theo lời em.”
Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng trong thâm tâm Tô Hoài Dương căn bản không hề có ý định buông tha cho nhà họ Dương.
Anh biết vợ mình chưa từng được tiếp xúc với sự đen tối của bản chất con người, nhưng bản thân mình đã lặn lộn sinh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ cái đạo lý đánh rắn ko chết, sẽ để lại vô số hậu hoạ.
Huống hồ nhà họ Dương đã quyết tâm muốn hại chết con gái của mình, mình tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiếp tục sống.
Giang Ngọc Hằng không biết suy nghĩ của Tô Hoài Dương, cô thấy anh đã đồng ý yêu cầu của mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi anh: “Trong năm năm qua anh biệt vô âm tín, rốt cuộc anh đã đi đâu?"
Tô Hoài Dương không biết nên giải thích với vợ như thế nào. Lẽ nào nói với cô là mình đã có một thể lực lớn nhất ở nước ngoài, chinh chiến khắp nơi, chém giết vô số sinh mạng, là
Long chủ của Long Môn với hai tay đã nhuốm đầy máu tươi sao?
Vợ anh chỉ là một người bình thường, không cần thiết phải cho cô tiếp xúc với những cuộc đấu đá chém giết này.
Thế nên Tô Hoài Dương tùy tiền nói: “Lúc đó anh sợ em bị người khác coi thường, nên anh đã chạy ra nước ngoài làm ăn, dự định sau khi thành công rồi mới trở về, nhưng không ngờ rằng em đã mang thai, nếu sớm biết như vậy dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không đi đâu.
Giang Ngọc Hằng liếc nhìn Tô Hoài Dương một cái, lắc đầu nói: “Em thấy với tính tình của anh, cũng không giống như một doanh nhân thành công. Em thấy chắc là anh làm ăn ở bên ngoài thất bại, nên mới trở về chứ gì.
Vừa nói, Giang Ngọc Hằng lại thở dài nói: “Thôi bỏ đi, trở về còn hơn là mất tích, buổi trưa ngày hôm nay đúng lúc là bữa tiệc của gia đình nhà họ Giang, anh cùng em đi đi, để mọi người biết được anh đã trở về"
Tô Hoài Dương có chút do dự
Là con rể của nhà họ Giang, lẽ ra anh phải cùng vợ đến tham dự bữa tiệc gia đình, nhưng nhà họ Dương cũng không thể dễ dàng buông tha như vậy.
Vì vậy, Tô Hoài Dương bèn nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ à, anh còn có chút chuyện cần giải quyết. Hay là em về nhà họ Giang trước, lát nữa anh sẽ tới đó sau?"
Giang Ngọc Hằng cau mày nói: “Anh có chuyện gì cần giải quyết?" Tô Hoài Dương ậm ờ nói: "Anh em ở cô nhi viện trước đây biết anh trở về rồi, nên hẹn anh ra gặp mặt, nhưng em hãy yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm lỡ buổi tiệc đầu
Giang Ngọc Hằng biết rằng Tô Hoài Dương từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, vì vậy cô cũng không nghi ngờ gì, chỉ là dặn dò một câu bảo đừng đến muộn, rồi dẫn theo Thiên An bắt taxi rời đi.
Tô Hoài Dương nhìn theo chiếc taxi dần dần đi xa, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lùng. "Sau ngày hôm nay, nhà họ Dương sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Hạ Thành
Bên trong một trang viên sang trọng ở Hạ Thành.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một bức ảnh của con gái Tô Hoài Dương.
Ông ta chính là Dương Hải Hùng, ông chủ của nhà họ Dương.
Bên cạnh Dương Hải Hùng còn có một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, khuôn mặt mang đầy vẻ độc ác, người này chính là vợ của Dương Hải Hùng, Đặng Lệ Hoa.
Lúc này, Đặng Lệ Hoa với vẻ mặt vô cùng u ám nói: "Chồng à, khi nào tên Mã Đình Phúc đó mới có thể đem thi thể của cô bé này tới đây? Con trai chúng ta đã ở nhà tang lễ hơn nửa tháng nay rồi, chỉ chờ cô bé đó đến an táng cùng thôi.”
Dương Hải Hùng an ủi nói: “Em yên tâm, chắc là trong hai ngày nay, chỉ cần cô bé này bước lên bàn mổ, thì rất nhanh sẽ trở thành một cái xác chết."
Đặng Lệ Hoa lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con trai chúng ta ra đi sớm như vậy, số nó thật là đã quá khổ rồi, anh nhất định phải giúp nó kết được mối nhân duyên này, sau này mới không để nó biến thành cô hồn dạ quỷ.
Dương Hải Hùng gật đầu, vẻ mặt lộ vẻ ác độc nói: “Cô bé này đáng yêu như vậy, con trai chúng ta nhất định sẽ thích."
Họ đang nói chuyện, quản gia trong nhà đi tới báo tin “Thưa ông chủ, bà chủ, chủ nhiệm Phúc đến rồi, nói có chuyện gấp muốn báo cáo với hai người.
Dương Hải Hùng vội vàng nói: “Mau mời vào đi."
Một lúc sau, Mã Đình Phúc ôm theo một cánh tay bị gãy, loạng choạng chạy vào "Hùng tổng, không hay rồi Hùng tổng
Ngay khi Mã Định Phúc vừa bước vào cửa, anh ta vừa khóc vừa la hét, vẻ mặt mang đầy vẻ ủy khuất.
Dương Hải Hùng cau mày, buột miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Mã Đình Phúc khóc lóc nói: "Hùng tổng, vì tìm vợ cho con trai ông, tôi đã đặt bố cục gài bẫy cho Giang Ngọc Hằng, đưa mặt nhìn sắp thành công rồi. Nhưng không ngờ chồng của Giang Ngọc Hằng lại trở về, anh ta không những tra ra được con gái mình không bị bệnh bạch cầu, mà còn đánh gãy cánh tay tôi." "Cái gì?" Đặng Lệ Hoa nghe vậy lập tức tức giận hỏi: "Vậy con trai tôi phải làm sao? Tôi đã chọn sẵn ngày lành tháng tốt, chỉ đợi cậu giết chết cô bé đó, sau đó chôn cất nó cùng với con trai tôi
Mã Đình Phúc nói với vẻ mặt khổ sở: “Bà chủ Hoa, chuyện này bà cũng không thể trách tôi được, Tô Hoài Dương đó quả thật chính là một tên hung thân, không những đánh gãy cánh tay tôi, mà còn bảo tôi đến chuyển lời với hai người, nói là bảo hai người lấy mạng chuộc tội.” “Lấy mạng chuộc tội?” Dương Hải Hùng giận dữ quát lên: "Mẹ nó, mạnh miệng quá nhỉ. Ở khắp Hạ Thành này, còn chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như thế này. Cái tên Tô Hoài Dương đó không phải chính là nhân viên bảo vệ từng xảy ra tình một đêm với Giang Ngọc Hằng sao? Lần này nếu như cậu ta còn dám trì hoãn hôn lễ của con trai tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng của nó”
Đặng Lệ Hoa cũng buột miệng nói: "Chồng à, hay trực tiếp tìm người giết chết hai cha con bọn họ, rồi đem thi thể của đứa con gái về đây chôn với con trai mình, còn tên Tô Hoài Dương thì trực tiếp băm ra cho chó ăn.
Ngay khi Mã Đình Phúc nghe thấy những lời này, tức thì kích động đến gật đầu lia lịa. "Bà chủ nói đúng lắm, cái tên Tôi Hoài Dương đó nên bị róc xương lóc thịt mới thỏa Dương Hải Hùng cũng lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cho tên Tô Hoài Dương đó phải trả giá"