Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 36: Bố mẹ tôi muốn gặp anh
Vân Mộc Thanh ngồi nghĩ ngợi trong phòng gần một tiếng đồng hồ mới trang điểm xong, cô đi xuống lầu một cách khó xử.
Trong phòng khách, Sở Phàm đã chuẩn bị một bàn ăn sáng phong phú từ lâu, gương mặt anh rất bình tĩnh: “Dậy rồi à? Ăn sáng đi, anh mua bánh bao mà em thích ăn nhất, còn có canh gừng táo đỏ nữa, ăn đi cho ấm người”.
Đan Đan cũng ăn đến miệng mồm dính đầy dầu mỡ, bàn tay mũm mĩm của cô bé đang cầm cái muỗng, vui vẻ cười nói: “Bố nấu canh trứng ngon lắm, mẹ mau ăn đi”.
Sau buổi tối mờ ám ngày hôm qua, Vân Mộc Thanh thường cảm thấy lòng mình quai quái, không khỏi nghĩ ngợi lung tung khi gặp Sở Phàm.
Nhất là lúc anh nhìn mình, cô không khỏi nhớ lại cảnh tên khốn này thay đồ cho mình, đến nỗi khiến cho cô có cảm giác mình chưa mặc đồ!
Cái tên khốn kiếp này!
Gò má Vân Mộc Thanh không khỏi nóng bừng, cô bực bội ngồi xuống, vốn dĩ muốn bỏ ăn để biểu tình nhưng không chống lại nổi sức hấp dẫn của đồ ăn, bắt đầu biến bi phẫn thành cơn thèm.
Món ngon vào bụng, mang đến sự ấm áp, khiến cho tâm trạng thấp thỏm lo âu của Vân Mộc Thanh cũng dịu xuống, cô nhìn Sở Phàm rồi nói một cách nghiêm túc:
“Sở Phàm, tối hôm qua cảm ơn anh”.
“Mặc dù đã xảy ra một vài chuyện lúng túng đáng xấu hổ, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh vì đã xông vào trong biệt thự nhà họ Vân để cứu tôi, cảm ơn anh đã chăm bệnh cho tôi suốt cả đêm”.
Nếu như tối hôm qua không có Sở Phàm bên cạnh mình, cô thật chẳng biết phải làm sao.
“Tôi nói rồi, giữa hai chúng ta, em vĩnh viễn không cần phải nói từ ‘cảm ơn’”, Sở Phàm bình tĩnh nói với cô, anh kẹp hai hái bánh bao đặt trước mặt Vân Mộc Thanh.
“Em chỉ cần nhớ, sau này có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho em chịu chút thiệt thòi nào đâu”.
“Còn có con nữa!”
Lúc đôi mắt Vân Mộc Thanh ửng đỏ, Đan Đan cũng cười hì hì rồi giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, cô bé nói với vẻ ngạo kiều: “Con và bố vĩnh viễn sẽ bảo vệ mẹ”.
Vân Mộc Thanh mím môi, cô nở nụ cười, trong lòng cảm thấy cảm động và ấm áp.
Sở Phàm cất tiếng nói: “Em bị sốt cũng vừa khéo, ăn nhiều hơn để bồi bổ sức khỏe đi. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết đẹp đẽ, đợi lát nữa tôi sẽ đưa em và Đan Đan đi thả diều với đi tản bộ”.
“Ừm”.
Đột nhiên vành mắt của Vân Mộc Thanh ươn ướt, mũi cô xon xót, cảm thấy hơi muốn khóc.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ ăn cơm rồi len lén lau đi nước mắt trên gò má mình…
Năm năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được người khác bảo vệ và có thể dựa dẫm vào người khác.
…
Ngọn gió mùa thu mang đến sự mát mẻ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh.
Những người trẻ tuổi đều ra công viên cách khu chung cư không xa dạo bộ, hiếm lắm mới có ngày cuối tuần thảnh thơi, tới đây giải tỏa áp lực.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh sóng vai cất bước, nam thanh nữ tú khiến người xung quanh quay đầu nhìn mãi, ai nấy đều sinh lòng hâm mộ, Đan Đan nhập bọn chơi với đám trẻ con, vui vẻ thả diều, bịt mắt bắt dê, tiếng cười đùa vang vọng không ngừng…
Có nhìn thế nào thì đây cũng là gia đình ba người khiến cho người khác phải hâm mộ.
Vân Mộc Thanh cảm thấy nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, thậm chí trong lòng cô còn đang nghĩ, nếu như, nếu như Sở Phàm thật sự là bố ruột của Đan Đan thì tốt biết bao nhiêu…
Chỉ tiếc rằng tất cả đều là giả, luôn là giả.
Sau này mình biết đối mặt với quan hệ giữa mình Sở Phàm thế nào đây? Sau khi Đan Đan biết sự thật thì phải làm sao?
Trong lòng Vân Mộc Thanh rối như tơ vò, cô cảm thấy quan hệ giữa mình và ‘chồng giả’ Sở Phàm càng lúc càng phức tạp, không cắt đứt được mà cũng không tìm ra manh mối.
Nào ngờ Sở Phàm lại chính là bố ruột hàng thật giá thật của Đan Đan! Tiếc là anh vẫn luôn do dự, không dám nhìn thẳng vào thân phận của mình, không dám nhận mà thôi.
Vận mệnh thường hoang đường trêu ngươi như thế…
“Sở Phàm, tôi nghĩ, mình vẫn phải về về biệt thự nhà họ Vân một chuyến”.
Vân Mộc Thanh vừa đi dạo, trong lòng vẫn ngổn ngang tâm sự: “Vân Hinh Nhi bị anh đánh trọng thương, tôi lo rằng bọn họ sẽ báo thù dì Triệu, là bảo mẫu nói giúp tôi vào ngày hôm đó, bà ấy được xem như người thân duy nhất của tôi trong biệt thự nhà họ Vân rồi, tôi phải cứu bà ấy”.
Giọng nói của Sở Phàm bình tĩnh nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất đỗi yên tâm: “Giao cho tôi đi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”.
“Thế, được thôi”, Vân Mộc Thanh gật đầu, trong vô thức, hình như cô đã bắt đầu lưu luyến Sở Phàm.
Điều này khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ, lo lắng và căng thẳng vô cùng…
Lẽ nào mình đã yêu cái tên này rồi sao? Không thể nào, chắc chắn không thể nào!
“Mẹ, mẹ ơi!”
Vào lúc này, Đan Đan vui vẻ chạy đến, cô bé nắm tay Đan Đan rồi nói: “Bên kia, lá phong ở bên kia đẹp lắm, có rất nhiều chị gái xinh đẹp và các cô chụp hình, chúng ta cũng qua đó xem đi”.
Vân Mộc Thanh cũng nhân cơ hội này gạt bỏ suy nghĩ rối loạn trong lòng mình, cô cười rồi nói: “Được rồi, chúng ta cũng đi”.
“Vừa khéo chụp vài tấm hình gia đình”, Sở Phàm cũng mỉm cười bước tới bên bọn họ.
Nhưng Đan Đan vội vàng dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đẩy anh ra, gương mặt cô bé rất ngạo kiều: “Bố không được đi, nhiều cô và chị gái xinh đẹp như thế, bố mà đi là hết biết đường về ngay, lỡ bố không cần mẹ nữa thì phải làm sao”.
Cô bé tỏ vẻ nghiêm túc: “Đàn ông đều là đồ lăng nhăng, không có tin tưởng được!”
Sở Phàm dở khóc dở cười, rốt cuộc con bé này đào đâu ra lắm suy nghĩ quái quỷ như thế.
Vân Mộc Thanh mím môi cười, cô nhìn anh với ánh mắt bất lực rồi dẫn Đan Đan đi chụp hình.
Còn Sở Phàm lại đi tìm một góc yên tĩnh, ánh mắt lấp lánh, bấm gọi một cuộc.
“La Cường, anh kêu chú theo dõi tình hình ở nhà họ Vân, bây giờ ra sao rồi?”
Tối qua, việc Vân Mộc Thanh một thân một mình đến nhà họ Vân đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho anh, trước kia anh sơ suất quá, vốn không xem những gia tộc ở Giang Lăng ra gì, suýt nữa đã thành họa lớn.
Kể từ bây giờ, anh phải khống chế hết mọi thứ trong lòng bàn tay mình, quyết không để cho người phụ nữ ấy gặp bất kỳ bất trắc nào.
La Cường lên tiếng bảo: “Anh Phàm, em đã cử các anh em theo dõi rồi, nhất cử nhất động của nhà họ Vân và nhà họ Lý đều nằm trong phạm vi giám sát của chúng ta”.
“Vân Hinh Nhi bị anh đánh trọng thương, được đưa vào bệnh viện hồi tối qua, chắc hẳn phải hai ba tháng sau mới có thể xuống giường được, tạm thời không có tính uy hiếp”.
Sở Phàm hờ hững hỏi: “Còn những người khác thì sao? Có tính toán báo thù gì không”.
“Không có, mà ngược lại, nhà họ Vân luôn che giấu chuyện tối ngày hôm qua, không muốn việc xấu mặt của nhà mình bị lan truyền ra ngoài. Nghĩ thấy cũng đúng, dù gì nhà họ Vân cũng là gia tộc giàu có trong Giang Lăng, cô cả của bọn họ bị người khác đánh trọng thương trước cửa nhà, còn quỳ xuống đất xin tha, việc xấu mặt này đã đủ để khiến cho nhà họ Vân mất sạch thể diện. Xem ra bọn họ muốn báo thù sau…”
“Theo dõi cho thật kỹ, có động tĩnh gì cũng phải báo cho anh biết, chúng ta từ từ chơi!”, Sở Phàm nhếch môi, tỏ vẻ đùa bỡn như mèo vờn chuột:
“Với lại nhà họ Vân có một bảo mẫu được gọi là dì Triệu, bà ấy đối xử với vợ anh khá tốt, chú tìm cách đưa bà ấy ra đây, lo liệu ổn thỏa cho nửa đời sau của bà ấy, ngoài ra chuyển ba trăm triệu trong tài khoản của anh cho bà ấy xem như là quà báo đáp”.
Dì Triệu có nằm mơ cũng không ngờ rằng một người làm người hầu cả đời như bà ấy, vận mệnh lại thay đổi long trời lở đất từ đây… Cũng chỉ vì bà ấy đã nói giúp cho Vân Mộc Thanh vài câu.
Dù chỉ là một mối thù nhỏ nhặt thôi cũng phải báo, có ơn phải đền đáp gấp trăm gấp ngàn. Đây là cách đối nhân xử thế của Sở Phàm.
“Em hiểu rồi”, La Cường do dự trong giây lát rồi nói: “Anh Phàm, với thân phận hiện tại của anh, chỉ đối phó với mỗi nhà họ Vân thôi mà cần gì phải phiền phức như thế, tùy tiện nói một câu thôi đã đủ để khiến cho bọn họ muôn kiếp không trở lại được, tan biến thành tro bụi rồi…”
“Thế chẳng phải hời cho bọn họ quá hay sao”.
Sở Phàm nhìn xa xăm, anh thấy hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan đang vui vẻ chụp hình ở gần đó, giọng nói rất lạnh nhạt: “Năm năm trước, người phụ nữ của anh đã quỳ bên ngoài biệt thự nhà họ Vân, gánh chịu đủ mọi tủi nhục và khinh thường…”
“Năm năm sau, anh muốn khiến cho người phụ nữ của mình giống hệt với nữ vương, ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà cất bước, đạp tất cả tiền bạc, quyền thế, vinh dự mà bọn họ lấy làm tự hào bên dưới chân mình, đạp cho vỡ nát!”
Giọng nói của Sở Phàm thành khẩn, ánh mắt rất dịu dàng:
“Anh muốn dùng vinh quang của mình để đúc thành vương miện rực rỡ nhất cho cô ấy, kể từ nay về sau không còn ai dám khinh thường cô ấy nữa…”
“Em đã hiểu rồi”.
Sở Phàm dặn dò vài câu ngắn gọn rồi cúp máy, anh nhìn ngắm cảnh thu với vẻ chán chường.
“Sở Phàm, có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ…”
Mười phút sau, Vân Mộc Thanh chạy đến bên cạnh anh, gương mặt cô ửng đỏ, nói với vẻ khó xử: “Bố mẹ tôi, muốn gặp mặt anh”.