Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4: Bố là anh hùng
Bốp!
Còn chưa dứt lời, Sở Phàm đã hung hãn tát mạnh một cái lên mặt Vân Dũng.
Mặt mũi cậu ta lập tức bầm dập, rơi mất ba cái răng ra ngoài!
Đan Đan vung nắm đấm nhỏ, hưng phấn nói: “Chú thật giỏi, chú cố lên!”
“Trẻ con đừng nhìn mấy cái này”.
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên vội vàng ôm Đan Đan vào lòng, che kín mắt cô bé.
Mấy vệ sĩ cũng hít sâu một hơi, người đàn ông này thật quá dũng mãnh!
“Anh… Anh dám đánh tôi?”, mặt Vân Dũng đầy máu tươi, thều thào nói: “Tôi là cậu chủ của nhà họ Vân, bố tôi là con trai trưởng, ông nội tôi là Vân Trường Thanh, giá trị con người mấy tỷ bạc!”
Bốp!
“Liên quan gì đến tôi”.
Sở Phàm lại tát mạnh một cái.
Đánh cậu thì cứ lo chịu đòn đi, lúc này lôi bố ra nói thì có tác dụng cái mẹ gì.
“Nhà họ Vân sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi muốn anh phải ngồi tù, không được chết tử tế…”
Bốp!
“Tôi… muốn giết anh!”
Chát, bốp, chát chát!
Liên tiếp hai mươi mấy cái bạt tai thật mạnh, từng quyền tới xương, đánh đến mức trên mặt Vân Dũng máu thịt mơ hồ, sưng thành đầu heo, cuối cùng chỉ có thể kêu rên, liên tục cầu xin.
“Tôi… tôi sai rồi, van xin anh đừng đánh, đừng đánh nữa…”
Chát!
Sở Phàm lại tát thêm cái nữa: “Cậu nói không đánh thì không đánh nữa à? Cậu nghĩ mình là ai!”
Vân Dũng sắp khóc luôn rồi…
Mấy vệ sĩ sợ đến mức run rẩy, trốn trong góc không dám lên tiếng.
Vân Mộc Thanh vội vàng ngăn cản: “Bỏ đi, còn tiếp tục nữa sẽ đánh chết cậu ta đó…”
Nếu Sở Phàm thật sự đánh chết người vì mình thì lớn chuyện rồi, huống hồ dù sao Vân Dũng cũng là em họ cô, trong lòng cô còn có tình thân ràng buộc, cũng không đành lòng.
Sở Phàm đá một cước khiến Vân Dũng văng đi thật xa, mấy vệ sĩ vội đỡ cậu ta dậy, che khuôn mặt máu thịt mơ hồ, oán hận nói: “Vân Mộc Thanh, chị đừng tưởng có tên đàn ông lỗ mãng này bảo vệ thì sẽ không có chuyện gì nữa, tôi cho chị biết, chị không trốn thoát được đâu!”
“Là ông nội tự mình quyết định chuyện chị gả cho anh Lý, nếu chị dám cãi lại lệnh ông thì chị cứ chờ chết đi!”
Khuôn mặt Vân Mộc Thanh trở nên trắng bệch, ở nhà họ Vân, cụ ông chính là trời, cụ có quyền lực trong tay, còn vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ cần là người dám cãi lại cụ ta đều sẽ không có kết cục tốt!
“Xem ra cái miệng này của cậu vẫn không được sạch sẽ lắm nhỉ”.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn cậu ta, xắn tay áo lên, Vân Dũng lập tức sợ đến mức la lên một tiếng rồi tè ra quần, chạy trốn như chó nhà có tang…
“Đồ nhát gan, phi phi phi!”
Người xấu bị đánh chạy, Đan Đan cũng vô cùng vui vẻ, hoa tay múa chân nói: “Chú thật lợi hại, chú thật giỏi!”
“Moa…”
Cô bé ôm lấy mặt Sở Phàm hôn mạnh một cái, khiến anh vô cùng vui vẻ.
Không hổ là con gái của mình.
“Đan Đan, không được quậy chú”, Vân Mộc Thanh oán trách một tiếng, Đan Đan bĩu môi miễn cưỡng đi xuống từ trên người Sở Phàm, sau đó Vân Mộc Thanh cảm ơn anh:
“Hôm nay cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, đúng rồi, không biết họ tên anh là gì thế?”
Vân Mộc Thanh chớp mắt cười dịu dàng, tò mò hỏi.
“Tôi tên Sở Phàm, tôi…”
Tôi là người đàn ông của em, là người chồng mà em đã chờ đợi suốt năm năm!
Sở Phàm muốn nói ra mọi chuyện, nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt và khuôn mặt đáng yêu ngây thơ của Đan Đan, anh lại không thể nào nói nên lời.
Thẳng thắn nói ra sự thật năm đó sao? Cô sẽ chấp nhận mình ư? Dù mình có nỗi khổ tâm lớn đến mức nào thì cũng đã khiến cô phải đau khổ chờ đợi suốt năm năm, khiến cô phải chịu biết bao nhiêu uất ức, biết bao nhiêu khuất nhục.
Còn cả Đan Đan nữa, con bé sẽ chấp nhận một người bố đột nhiên xuất hiện như anh sao? Cô bé sẽ hận mình không…
Cảm giác áy náy và bối rối mãnh liệt tràn ngập trong lòng Sở Phàm.
Chiến thần của Long Hồn từng oai phong một cõi, tung hoành khắp chốn này chợt trở nên luống cuống tựa như một đứa trẻ.
“Chú, là bố phái chú tới sao?”
Đan Đan đột nhiên chớp đôi mắt to, cất tiếng hỏi.
“Bố…”
Sở Phàm sửng sốt.
“Đúng vậy ạ, mẹ từng nói với Đan Đan bố là quân nhân, là một anh hùng”.
Lúc Sở Phàm ngẩn người, trong đôi mắt to đen láy của Đan Đàn tràn ngập kiêu ngạo và hạnh phúc, cô bé nói: “Bố còn lợi hại hơn cả siêu nhân, còn đẹp trai hơn cả chú Iron Man nữa”.
“Tuy… Tuy là bố chưa từng đến thăm Đan Đan, nhưng mẹ nói là vì bố phải bảo vệ nhiều người hơn, muốn bắt sạch tất cả người xấu! Đan Đan không trách bố, Đan Đan chỉ… chỉ nhớ bố thôi…”
Đôi mắt cô bé hiện lên một vòng nước mắt, nhưng lại nhanh chóng lau khô.
“Nhưng… nhưng mẹ từng nói chỉ cần Đan Đan gặp nguy hiểm, chỉ cần mẹ và Đan Đan bị ức hiếp, bố nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Đan Đan, bảo vệ Đan Đan!”
Cô bé chớp đôi mắt to đen nhánh, tràn ngập chờ mong và khát vọng: “Chú lợi hại như vậy chắc chắn là người bố phái đến bảo vệ Đan Đan, bố sắp về thăm Đan Đan rồi có đúng không?”
“Có đúng không ạ?”
Sở Phàm cảm thấy trong lòng như bị nhét vào thứ gì đó, khó chịu đến mức không thở nổi, anh đỏ mắt, mỉm cười gật đầu:
“Phải, Đan Đan thật thông minh”.
“Oa, bố sắp về rồi, Đan Đan có bố rồi!”
Cô bé lập tức vui vẻ nhảy lên, nụ cười của cô bé trong sáng, sạch sẽ, ngây thơ giống một giấc mơ vậy, như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan ngay lập tức.
Mắt Vân Mộc Thanh cũng đỏ ửng, cô lén xoay người lau đi nước mắt trên gò má.
Chua xót và khổ sở mấy năm nay chỉ có hai mẹ con cô biết, người thường khó mà hiểu được.
“Chú kỳ lạ, cháu cho chú biết một bí mật, chỉ có hai chúng ta biết thôi, cả cô và mẹ cũng không biết luôn”, Đan Đan kéo Sở Phàm đến phòng của mình, đầy vẻ ao ước lấy một bức tranh nguệch ngoạc ra:
“Chú kỳ lạ, chú nhìn đi, đây là cháu vẽ bố đó, người cao lớn mặc quân phục cầm súng là bố cháu, hai người màu đỏ nho nhỏ ở phía sau là cháu và mẹ!”
“Đợi bố về rồi, mẹ sẽ không bị người xấu bắt nạt, cũng không cần vì sợ chó hoang mà phải đi đường vòng rất xa để về nhà, bọn Tiểu Hổ cũng không dám mắng Đan Đan là đứa con hoang không có bố nữa…”
“Chú kỳ lạ, chú biết không, Đan Đan vui lắm đó”.
Hai tay Sở Phàm run rẩy cầm lấy bức tranh non nớt và ngây thơ kia, cảm xúc cuồn cuộn lên trong lòng, không thể chịu đựng cảm giác áy náy và tự trách nồng đậm kia nữa.
‘Xin lỗi con, bố của con không phải anh hùng đâu’.
‘Hắn là người đàn ông vô dụng nhất, ích kỷ nhất trên đời này, một tên súc sinh hèn nhát nhất, khốn nạn nhất!’
Anh chỉ hận không thể lập tức tát mình hai bạt tai.
“Chú kỳ lạ, chú sao thế?”, Đan Đan chớp đôi mắt to vô tội, giơ tay lau đi nước mắt trên má Sở Phàm: “Sao chú lại khóc thế?”
“Đan Đan, xin lỗi, chú còn có việc, hôm khác lại đến thăm cháu nhé”, Sở Phàm xoay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này tất cả suy nghĩ của anh đều tan thành mây khói, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến mình áy náy này!
“Sở Phàm…”
Vân Mộc Thanh đuổi theo gọi một tiếng, lại phát hiện anh đã sớm rời đi, cô hơi nhíu mày, lắc đầu nói:
“Đúng là một người kỳ lạ”.