Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dubai, khách sạn Marina.
Buổi sáng tinh mơ đầy yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng thét chói tai: "Con bà nó, chồng tôi đâu rồi?" "Cô quyến rũ anh ấy chứ gì?" "Không, không phải tôi!" “Vậy thì là cô đúng không, tối hôm qua chắc chắn là chồng tôi ê a với cô rồi đúng không?"
"Không, không phải tôi!"
Không lâu sau, tất cả các căn phòng trên tầng cao nhất đều bị lật tung lên, nhưng đến cả một cọng lông của chồng cũng không tìm thấy.
Mười sáu cô gái với vẻ ngoài có thể được gọi là tuyệt sắc thở phì phò xúm xụm lại với nhau. "Gã đàn ông chết tiệt này, chắc chắn là anh ấy về nước đi tìm người phụ nữ kia rồi" "Hu hu hu, cuộc sống không có chồng thật sự là không thể nào thở nổi" "Đừng hoảng, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp"
Mấy phút sau, tổng cộng mười sáu chiếc xe sang với đủ loại hãng như Bugatti Veyron, Ferrari 458 và Rolls Royce Phantom ầm ầm lao ra khỏi gara của khách sạn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dưới ánh nắng đầu tiên của sáng sớm, đoàn "hậu cung" lớn mạnh hối hả lên đường đi tìm người chồng duy nhất của họ, người đàn ông được thế giới ngầm công nhận là thần, một truyền kỳ kéo dài vĩnh viễn, lính đánh thuê hàng đầu, Long Dương.
Một tiếng sau, trên chuyến bay đến Việt Nam. Đường Hải ngồi ở chỗ gần cửa sổ, thuận tay cầm một cuốn tạp chí toàn cầu lên, tùy ý thưởng thức.
"Ơ, không phải Kerr đây sao? Cách ăn mặc lạ quá, suýt nữa làm mình nhận không ra luôn" Nhìn cô gái xinh đẹp trên bìa tạp chí, Đường Hải phì cười.
"Anh đẹp trai, có thể nhường vị trí cạnh cửa sổ cho tôi không? Tôi bị say máy bay nhẹ, phải xem cảnh sắc bên ngoài mới thấy thoải mái chút được!"
Lúc này, một cô gái ăn mặc thời thượng với dáng người quyến rũ đi qua, nháy mắt với Đường Hải một cái.
Bình thường Lư Bích Nhi rất chú trọng trong sinh hoạt, đi máy bay cũng phải ngồi khoang hạng nhất, còn phải là vị trí sát cửa sổ. Nhưng trên chuyến bay đến Dubai này, cô ta đi cùng với thương hội bản xứ nên khó tránh khỏi sai sót khi đặt vé máy bay.
Nhưng cũng không sao cả, dù sao với sắc đẹp của cô ta, với một anh chàng để hỏi là anh ta sẽ nhường chỗ ngồi thôi.
Nghe Là Bích Nhi nói vậy, Đường Hải nhìn cô ta một cái, sau đó rất lễ phép mà gật đầu nói: "Dĩ nhiên là, không thể rồi"
"Hả?" Lư Bích Nhi lập tức sửng sốt, cô ta cố ý cúi người xuống, sâu bên dưới cổ áo thấp thoáng hình ảnh đầy kiều diễm: "Anh đẹp trai, đừng nói đùa chứ, sao một người vừa có phong độ vừa lịch sự như anh có thể từ chối yêu cầu của người đẹp chứ"
Thế nhưng Đường Hải lại không thèm nhìn vào, chỉ đưa mắt về phía trước, tốt bụng nhắc nhở: "Mấy người đàn ông ngồi sát cửa sổ ở phía trước có vẻ sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô đấy, hay là cô đi tìm họ thử xem."
"Anh nói cái gì?" Khuôn mặt Lư Bích Nhi đỏ bừng lên.
Lộ ra cho anh nhìn, anh không ngẩng đầu thì thôi đi, còn bảo cô ta đòi mấy tên đàn ông khác nhường chỗ sao? Cho là bà đây đi xin cơm hay đi bán hoa vậy?
Có bề ngoài xinh đẹp và bối cảnh, từ trước đến giờ Lư Bích Nhi luôn kiêu ngạo hơn người, mắt cao hơn đầu, có khi nào bị người khác trào phúng thế này đâu.
"Bích Nhi, có chuyện gì vậy em?" Đột nhiên có một người đàn ông đi tới. Anh ta tên là Vương Đức Thành, là một trong những người theo đuổi trung thành nhất của Lư Bích Nhi, "Anh ta." Lư Bích Nhi vừa định giải thích thì bỗng nhiên nhanh trí nói: "Cái tên khốn nạn này dê xồm em" Không sai, chính là dê xồm! Giờ phút này, chỉ có việc phun máu chó đầy đầu mới có thể giúp Lư Bích Nhi trút cơn tức giận trong lòng.
"Mày đi ra đây, xin lỗi cô Lự mau!" Vương Đức Thành lớn tiếng mắng. Anh ta đang phiền muộn vì chưa tìm được cơ hội thể hiện trước mặt Lư Bích Nhi, giờ thì hay rồi, dùng tên ẻo lả này để mở màn vậy.
"Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta, chỉ dựa vào người phụ nữ xấu xí này nói tôi dê xồm cô ta sao?" Trên khuôn mặt Đường Hải đầy vẻ khó hiểu.
"Anh, anh dám nói tôi xấu xí ư?" Sắc mặt Lư Bích Nhi thay đổi, cô ta tức tối đến mức lồng ngực cũng nhập phồng lên.
Thấy vậy, Vương Đức Thành không thèm quan tâm thứ gì nữa mà đi lên muốn lôi Đường Hải ra ngoài.
Nhưng đối mặt với sự việc xảy ra rất bất ngờ này, Đường Hải chỉ giơ cánh tay lên, ngón tay nhanh như chớp mà búng một cái lên cánh tay của đối phương.
"Á, tay tôi!"
I:
Ngay lập tức, Vương Đức Thành như bị sét đánh, cơ thể ngã ngửa về phía sau rồi quỳ xuống đất, anh ta đau đến nỗi nhe răng toét miệng.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của toàn thể hành khách trong khoang.
"Ngon đấy, chẳng những dê xồm cô tư mà còn đánh cả tổng giám đốc Đức Thành nữa, ranh con, mày chết chắc rồi!"
"Tiếp viên hàng không đâu rồi, nhanh gọi cơ trưởng các cô tới đây, bắt tên lưu manh ác ôn này đi đi"
Những thành viên trong hội thương gia cùng đi theo có tổng cộng mười mấy người, hoàn toàn đều đứng sang một bên mà kêu la ầm ĩ. Còn Lư Bích Nhi, đầu sỏ đã khơi mào rắc rối này đang nghênh ngang đắc chí, trong lòng cảm thấy rất sung sướng vì sắp trả thù thành công.
"Thưa quý khách, anh đã gây ảnh hưởng đến trật tự trong chuyến bay này, mời anh đi cùng chúng tôi một lát" Không lâu sau, cơ trưởng và các tiếp viên hàng không vội vã chạy tới.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trong khoang hạng nhất này đang tụ hội một nhóm các doanh nhân của hội thương gia nào đó tại Việt Nam, toàn là cậu ấm cô chiêu, họ không muốn đắc tội, cũng đắc tội không nổi.
Bên phía Đường Hải thì lại chỉ có một người nên không cần biết đây có phải là lỗi của anh hay không, bây giờ mang anh đi khỏi đây mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
"Cô gái này bôi nhọ tôi, người đàn ông đó khiêu khích tôi, tôi chỉ làm chuyện mình nên làm thôi mà, sao lại bị phạt chứ?" Đường Hải nhướng mày.
"Chúng tôi sẽ điều tra chuyện này sau, nhưng bây giờ anh phải đi cùng với chúng tôi!" Thái độ của cơ trưởng vô cùng kiên quyết.
"Hừ, mấy nhân vật tại to mặt lớn trong hội thương gia chúng tôi mà tính tổng tài sản lại thì giá trị lên đến mấy tỉ, một tên ẻo lả như anh ta mà chống lại nổi sao?"
"Quỳ xuống, liệu hồn mà nói xin lỗi ngay đi, có khi chúng tôi sẽ tha cho anh một lần đấy!" Lũ thành viên trong hội thương gia hất mặt lên tận trời, không ngừng quát mắng. "Đồ đàn ông mặc váy, dám đấu với tôi à, giờ đã biết hối hận chưa?" Lư Bích Nhi vô cùng kiêu ngạo. Nhưng, cô ta vừa dứt lời thì... "Con điếm kia, tránh xa khỏi chồng bà ra!" "Thứ mặt hàng như cô làm gì xứng để quyến rũ ông xã tôi chứ?" Đột nhiên, ở lối vào truyền tới vài giọng nói êm tai nối tiếp nhau.
Mọi người kinh ngạc quay lại, nhìn về nơi âm thanh phát ra, thì thấy ở đó có mười mấy cô gái xinh đẹp đến từ nhiều quốc gia khác nhau đang đứng. Ai nấy đều có vóc dáng đỉnh cao, khí chất thời thượng, ngay cả trang phục trang sức cũng có thể được gọi là hàng cao cấp. Họ đứng thành một hàng ngang, tiến thẳng về phía trước như
đang trong một buổi diễn của Victoria's Secret.
"Trời đất, đội hình này, nổ đường phố rồi, à không, nổ cả máy bay luôn rồi!"
"Nhìn kia, không phải Jessica Pali, siêu sao đã hai lần đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ngành điện ảnh của Hollywood đó sao? Vừa rồi cô ấy gọi ai là chồng vậy!"
"Ôi mẹ ơi, cô gái đó là Randol, người mẫu hàng đầu thế giới, lãnh đạo mới của Victoria's Sec.ret đấy, nữ thần của tôi đấy!"
"Terry kìa, nữ ca sĩ có giọng hát oanh vàng nhất thế giới kìa, sao cô ấy cũng tới đây vậy, thần tượng của tôi!" Nổ tung! Cả khoang hạng nhất đều đã nổ tung.
Không còn một ai quan tâm đến chuyện Vương Đức Thành vừa bị thương, không còn một ai để ý đến chuyện Lư Bích Nhi có bị người khác dê xồm hay không.
Thậm chí, bọn họ còn cho rằng mấy người này sống hay chết cũng không quan trọng bằng những cô gái xuất sắc, ai cũng đều là nữ nghệ sĩ, siêu mẫu hàng đầu quốc tế này.
Những thành viên trong hội thương gia đồng loạt rối rít lôi di động ra quay phim, chụp hình gửi cho bạn bè.
Đến cả tiếp viên hàng không và cơ trưởng trên máy bay cũng sững người ra. Họ từng gặp nghệ sĩ nhưng chưa từng thấy nhiều nghệ sĩ cao cấp tụ tập lại như vậy.
Rốt cuộc các cô gái này muốn làm gì vậy? Nhưng ngay lúc đó, những người con gái với sức nóng trải rộng toàn cầu này đi thẳng tới trước mặt Đường Hải.
"Ông xã xấu xa, ông xã xấu xa, sao anh nỡ bỏ chúng em mà đi, chẳng lẽ tất cả chị em chúng em tụ tập lại còn không quan trọng bằng đứa con gái ở Việt Nam đó sao?"
Im lặng như tờ!
Bầu không khí chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc. "Nữ thần của tôi gọi tên ẻo lả đó là gì vậy?"
"Hình, hình như là ông xã đấy!"
Rắc rắc rắc!
Tiếng trái tim vỡ nát vang lên liên hồi, nhưng sau đó, vẻ mặt của những người này lại từ vô cùng ao ước, hâm mộ, ghen tị cho đến bàng hoàng và bất đắc dĩ.
Tôi có tài sản có gần tỷ! Tôi có nhà cao cửa rộng!
Tôi... không sờ được một cọng lông chân của những nữ thần tượng này. Thế mà thằng đàn ông trước mắt lại có được cả một dàn.
Chỉ cần Đường Hải gật đầu là những cô gái xinh đẹp này sẽ lập tức tiến hành tổ một bữa tiệc chấn động bầu trời ngay trên máy bay với anh. Sẽ không một ai nghi ngờ điều này là giả đầu.
"Các cô gái đáng yêu à, anh đã nói rất nhiều lần rồi, giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ nam nữ bình thường thôi, các em mà gọi anh là ông xã nữa thì anh sẽ tức giận đấy!"
Đường Hải thở dài thật bất đắc dĩ, sau đó lại nói: "Các em rất tốt, ai cũng là người đẹp tài giỏi về mọi mặt cả, nhưng vào rất nhiều năm về trước, trái tim anh đã thuộc về cô ấy rồi"
"Lúc các em gặp anh, anh đã là người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới, nhưng khi anh và cô ấy ở bên nhau, anh là một tên nhóc nghèo khổ ngay cả ăn cơm no cũng là một vấn đề khó khăn"
"Không phải tình cảm không đủ, chỉ là duyên phận không cho phép, nên bọn em về đi. Cả đời này, cho dù Đường Hải anh nắm trong tay số tài sản khổng lồ và đông đảo người đẹp, anh cũng chỉ yêu mỗi mình cô ấy".
Không ai biết "cô ấy" mà Đường Hải nhắc đến là ai, nhưng khi nghe anh nói vậy, sắc mặt của các cô gái xuất sắc này đều trở nên chán nản.
Những người còn lại đều xúc động mà gạt nước mắt, không ai là ngoại lệ. Một người đàn ông có tình có nghĩa, không hài lòng ấy thế mà lại bị Lư Bích Nhi nói đã dê xồm mình ư?
Dê xồm cải lòng bàn chân cô ấy!
Cút đi!
Đồ ma lanh!