Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 24: Lật ngược tình thế
Mấy chục người đứng chờ bên ngoài nhà hàng Ngọc Thực. Những người này đều xếp hàng ăn cơm, lúc trước họ đều thảo luận Tiêu Dao Vương, bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói, họ đều bật cười.
“Phòng Kim Cương, con rể nhà họ Đường thật giỏi làm màu”
“Cậu ta chính là phế vật, xe cũng không mua nổi, lúc trước toàn lái xe điện tới Vĩnh Nhạc đón Đường Sở Vi tan tâm. Một thằng phế vật không mua được xe hơi mà còn đòi đặt phòng Kim Cương.”
“Tôi nghe nói phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực không phải có tiền là đặt được. Ông chủ của nhà hàng Ngọc Thực là người đến gia tộc lớn ở thủ đô, danh gia vọng tộc chân chính, toàn bộ thành phố Tử Đằng này số người có thể đặt phòng Kim Cương đếm được trên đầu ngón tay.”
“Ngay cả bốn gia tộc lớn cũng không có tư cách đặt phòng Kim Cương.”
Lời nói của Diệp Phùng bị coi như trò cười.
Những lời nói khó nghe này lại chọc giận Hà Diệp Mai, bà ta lập tức mắng to: “Giang Cung Tuấn, cậu sợ mất mặt còn chưa đủ sao?”
“Cung Tuấn, anh bớt nói mấy câu đi” Đường Sở Vi cũng kéo Giang Cung Tuấn. Cô là người ở thành phố Tử Đẳng, cũng biết lai lịch của nhà hàng Ngọc Thực, biết phòng Kim Cương ở nhà hàng Ngọc Thực có nghĩa là gì.
“Chu Đăng, thẻ hội viên bạc của con đâu, lây ra cho bọn nghèo kiết xác này nhìn xem thẻ hội viên bạc của nhà hàng Ngọc Thực trông như thế nào” Lưu Ngọc Phương ngửa cổ, vẻ mặt đắc ý, còn khinh bỉ nhìn Hà Diệp Mai. Thấy Hà Diệp Mai chịu nhục, bà ta rất vui vẻ.
Chu Đăng lấy một tấm thẻ màu trắng tinh, vô cùng tinh xảo, bên trên có dòng chữ VỊP Silver.
“Woa, đây chính là thẻ hội viên bạc à? Lân đầu tiên tôi được thầy”
“Không hổ là người nhà họ Chu. Tôi nghe nói muốn thăng cấp lên thẻ hội viên bạc cần tốn ba tỷ, còn thẻ hội viên vàng thì cân chỉ tiêu hơn 30 tỷ trở lên. Thẻ hội viên kim cương, dù chỉ tiêu bao nhiêu tiền cũng không phát, cần ông chủ của nhà hàng Ngọc Thực coi trọng thì mới đích thân phân phát”
“Cậu Chu thật tuấn tú, tuổi trẻ giàu có, ai gả cho cậu ấy đúng lúc phước đức từ kiếp trước”
Nghe thấy người qua đường khen ngợi, Lưu Ngọc Phương cười đắc ý. Hà Diệp Mai càng bất mãn hơn. Vốn dĩ chuyện này đã qua rồi, nhưng Giang Cung Tuấn lại nói một câu khiến bà ta mất mặt.
“Đồ nghèo kiết xác. Ông xã, chúng ta đi thôi”
Lưu Ngọc Phương ôm tay chồng mình, bước vào nhà hàng Ngọc Thực dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người. Lúc rời đi, bà ta còn không quên quở trách Hà Diệp Mai: “Còn 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc nữa chứ. Cả thành phố Tử Đằng này ai chẳng biết Đường Bình là phế vật. Ông chồng phế vật sinh ra đứa con gái xấu xí, chọn một thằng rể phế vật, ha ha ha ha”
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của người nhà họ Đường tái mét. Hà Diệp Mai nghiến răng nghiến lợi, khiến Đường Sở Vi hoảng sợ nấp sau lưng Giang Cung Tuấn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một người đàn ông khoảng chừng 25 26 tuổi, vóc đáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đi ra.
“Woa, ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, Cổ Dật Hàn: “Đây mới là nhân vật lớn có quyền mà kín tiếng”
“Tôi nghe nói Cổ Dật Hàn là người nhà họ Cổ ở thủ đô, anh ấy mở nhà hàng Ngọc Thực ở thành phố Tứ Đăng, nhưng rất ít khi lộ diện, bên ngoài biết rất ít về anh ấy”
Thấy Cố Dật Hàn vội vàng đi ra, vô số thiếu nữ đều si mê nhìn anh ta, đây mới là danh gia vọng tộc chân chính, bốn gia tộc lớn ở thành phố Tử Đảng thua xa.
Cổ Dật Hàn vừa nhận được điện thoại, không dám chậm trê. Anh ta nhìn thấy Uông Phi, con gái của Lưu Ngọc Phương, tưởng räng đó là Đường Sở Vi nên khom lưng, tôn kính nói: “Xin lôi, là tôi sơ suất làm chậm trễ các vị, phòng Kim Cương đã chuẩn bị xong xuôi, mời các vị vào trong”
Cảnh tượng này khiến người bên ngoài nhà hàng Ngọc Thực vô cùng khiếp sợ.
“Vân là nhà họ Chu có năng lượng, ngay cả ông chủ nhà hàng Ngọc Thực cũng đích thân ra nghênh đón”
“Đúng là, người nhà họ Uông thật có phúc, sinh một đứa con gái ngoan gả cho nhà họ Chu, xem ra quan hệ giữa Chu Đăng với ông chủ nhà hàng Ngọc Thực không kém chút nào.”
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, người nhà Lưu Ngọc Phương cũng trợn tròn mát. Chu Đăng đần mặt ra, thế là thế nào? Anh ta chỉ đặt phòng Bạc thôi, anh ta chưa từng thấy ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, sao ông chủ nhà hàng Ngọc Thực lại tới đón mình? Song khi thấy ông chủ nổi tiếng này đích thân ra tiếp đãi mình, anh ta càng thêm đäc ý, ngẩng cao đầu ôm Uông Phi, hưởng thụ ánh mặät hâm mộ của mọi người Lưu Ngọc Phương càng đäc ý, còn quay lại liếc nhìn Hà Diệp Mai, kiêu ngạo hừ một tiếng. Hà Diệp Mai tức giận vô cùng, bà ta lại đổ tội lên đầu Giang Cung Tuấn, chính tại thăng phế vật này không có chút tài cán gì.
“Đồ phế vật! Mày nhìn người ta mà xem, giỏi cỡ nào, ngay cả ông chủ nhà hàng Ngọc Thực cũng đích thân ra đón!” Hà Diệp Mai măng Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn cau mày. Anh gọi điện thoại cho Ngô Huy, Ngô Huy làm việc thì anh yên tâm, nhưng bây giờ là sao?
Anh thấy Cổ Dật Hàn khom lưng đứng trước cửa, lập tức hiểu ra. Chắc chăn Cổ Dật Hàn nhận nhầm người, cả nhà Lưu Ngọc Phương vừa lúc đi vào nên anh ta cho răng Uông Phi là Đường Sở Vi.
Thế là anh hét lên: “Đường Sở Vi, chúng ta không ăn cơm nữa, về thôi” Nói rồi, anh kéo Đường Sở Vi rời đi.
Cổ Dật Hàn nghe thấy cái tên này, nhất thời chấn động, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi xoay người, không khỏi rùng mình, cho mình một cái tát. Anh ta quá sốt ruột nên mới nhận nhầm người. Thế là anh ta nhanh chóng đuổi theo, chạy đến trước mặt Đường Sở Vi, tôn kính hỏi: “Cô… Cô là Đường Sở Vi đúng không?”
“Hả?” Đường Sở Vi ngây người, gật đầu: “Tôi đây.
“Cô Đường, phòng Kim Cương đã sẵn sàng, mời cô.”
Cốt truyện thay đổi quá nhanh, mọi người đều ngây ra như phông, không hiểu ra sao. Hà Diệp Mai, Đường Bình, Đường Tấn, Ngô Mịch đều trợn mặt há hốc mồm. Họ chưa bao giờ gặp ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, nhưng từng nghe nói anh ta không phải là người ở thành phố Tử Đảng mà đến từ thủ đô, là một nhân vật lớn.
“Ông… Ông chủ Cổ, cậu… cậu nói đặt phòng Kim Cương, mời Sở Vi nhà tôi vào ăn cơm hả?” Hà Diệp Mai ngập ngừng hỏi “Dì chính là mẹ của Sở Vi đúng không? Mời vào! Nhân viên phục vụ, làm ăn cái gì không biết!
Còn không mau ra đây đón khách Cổ Dật Hàn vừa kêu to, lập tức có mấy nhân viên phục vụ đi ra, đứng thành hai hàng khom lưng, đồng thanh kêu to: “Chào mừng khách quý”
“Bảo vệ, đuổi mấy người này ra ngoài cho tôi!”
Thấy cả nhà Lưu Ngọc Phương còn ngơ ngác đứng ở cửa, Cổ Dật Hàn lập tức ra lệnh. Chính vì những người này nên anh ta mới nhận nhầm người. Mặc dù anh ta chưa từng gặp Häc Long, nhưng đây chính là mệnh lệnh của Häc Long, đặt phòng riêng chồ Đường Sở Vi. Anh ta không dám chậm trễ, nếu đắc tội Đường Sở Vĩ thì xong đời.
Vậy là một đám bảo vệ ùa tới, bát đầu đuổi người. Cả nhà Lưu Ngọc Phương đều bị đuổi ra ngoài trong ánh mắt của bao người.
Thấy vậy, Hà Diệp Mai bật cười. Mặc dù bà ta không biết thế này là thế nào, nhưng thấy Lưu Ngọc Phương lúng túng, bà ta lại rất vui vẻ. Bà cười ôm bụng chỉ vào Lưu Ngọc Phương: “Ha ha ha, cười chết mất, còn phòng Kim Cương nữa chứ, cậu mà cũng xứng à?”