Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến Vương Ở Rể
  3. Chương 145: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Trước /1147 Sau

Chiến Vương Ở Rể

Chương 145: Ân đoạn nghĩa tuyệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Liễu Kiến Quốc lấy điện thoại lại. “Bố, con xin bố, cho con một cơ hội nữa, đừng đuổi con ra khỏi gia tộc! Gia đình hòa hợp vạn sự vui, bố đuổi bọn con đi, bố bảo bọn con phải đối mặt với tổ tiên nhà họ Liễu chúng ta sao

Ông cụ lạnh lùng nói: "Con cầu xin bố có tác dụng gì? Đúng là đồ hèn nhất! Con làm Tiêu Hào ly hôn với Nguyệt Hân không, trả lời ngay bây giờ cho bối” “Nếu không, bố không có đứa con trai như con!”

Liễu Kiến Quốc khó chịu vô cùng, cảm xúc dao động kịch liệt, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh. “Ông là đồ hèn nhát!” Lưu Ngọc Lan chịu không nổi tát Liễu Kiến Quốc một tai. “Ông còn ngần ra gì hả? Ông còn suy nghĩ gì hả? Cả nhà chúng ta bị ức hiếp cả đời, ông có thể cứng rắn một chút được không! Bây giờ ông còn suy nghĩ cái gì?” “Hôm nay, ông để Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân ly hôn, trước hết là tôi không đồng ý! Tiêu Hào sững sở, trước kia Lưu Ngọc Lan chỉ mong sao

Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân ly hôn. Mỗi lần ông cụ nhắc đến chuyện này thì Lưu Ngọc Lan là người đầu tiên ủng hộ cả hai tay. Bà ta vẫn luôn không thích Tiêu Hào, cho rằng Tiêu Hào không xứng với Liễu Nguyệt Hân. Lần này, mặt trời mọc ở hướng tây nên vào thời điểm quyết định cuối cùng này, Lưu Ngọc Lan lại đứng về phía Tiêu Hào!

Lưu Ngọc Lan là người phụ nữ thông minh. Thật ra, Lưu Ngọc Lan cũng không phải không thích Tiêu Hào, bà ta trước giờ luôn muốn để Liễu Nguyệt Hãn gả cho người có tiền, người có kết cục tương lai tốt đẹp. Sáu năm trước, thế lực nhà họ Tiêu cực kỳ mạnh mẽ, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân là kim đồng ngọc nữ được người người ở thành Danh Nam ngưỡng mộ. Hơn nữa, hai người còn là thanh mai trúc mã

Tiêu Hào năm đó là thế hệ giàu có thứ hai danh xứng với thực.

Liễu Kiến Quốc và bố của Tiêu Hào cũng là bạn tốt. Mọi người thân càng thêm thân. Nhưng, Tiêu Hào của sáu năm sau là tên tội phạm cường tráng, không có gì cả, muốn tiền không có tiền, muốn công việc không có công việc, người như vậy đương nhiên khiến Lưu Ngọc

Lan xem thường.

Lại nói, lúc Tiêu Hào vừa trở về, thì quậy phá tiệc tối sinh nhật của ông cụ nhà họ Liễu, tiếp theo lại ầm ĩ gây ra rất nhiều chuyện, khiến Lưu Ngọc Lan càng thêm không bằng lòng.

Nhưng không bằng lòng thi không bằng lòng, Lưu Ngọc Lan vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của con gái mình. Con gái luôn là ưu tiên. Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên Lưu Ngọc Lan nhìn ra được Tiêu Hào là thật tinh chân thật với Nguyệt Hân. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Hai người yêu thương nhau, Lưu Ngọc Lan dần dần cho phép Tiêu Hào.

Tiêu Hào thành công hết lần này đến lần khác, lần lượt chiến tháng mọi cuộc chiến với kẻ thù. Hơn nữa, lần này vì cứu hai người bọn họ mà vứt bỏ công ty, vứt bỏ mười lăm nghìn tỷ

Rất nhiều chuyện đủ để nhìn ra được Tiêu Hào đối xử tốt với gia đình bọn họ.

Cái tát này của Lưu Ngọc Lan, hoàn toàn đánh thức tỉnh Liễu Kiến Quốc.

Kết hôn mấy chục năm, Lưu Ngọc Lan chưa bao giờ đánh

Liễu Kiến Quốc, đây là lần đầu tiên. “Tôi nói với ông, Liễu Kiến Quốc, năm đó tôi gả cho ông là vì ông thành thật, có trách nhiệm. “Thành thật là thành thật nhưng không phải chậm chạp, không phải cứng nhắc! Nếu ông muốn trở về nhà họ Liễu, muốn ở cùng với ông cụ thì ông đi đi." "Một mình ông đi đi, tôi và Tiêu Hảo, Nguyệt Hân không đi cùng được!" "Di di, di di!"

Nói xong, Lưu Ngọc Lan đẩy Liễu Kiến Quốc ra ngoài cửa.

Liễu Kiến Quốc biết phải quyết định như thế nào.

Ông ta nhìn vợ mình, nhìn Tiêu Hào, nhìn Liễu Nguyệt Hãn. Ông ta biết, nhiều năm như vậy, họ là những người luôn ở bên cạnh mình, chứ không phải ông cụ

Ngược lại, ông cụ những năm nay vẫn luôn chèn ép gia đình bọn họ, thậm chí cuối cùng còn bắt cóc, vơ vét tài sản...

Ông ta cần răng, hít sâu một hơi

Vẻ mặt đau khổ, thất vọng, tức giận, đã hoàn toàn biến mất, đổi lại vẻ mặt kiên quyết. “Bố giống như bổ nói, những năm nay bố luôn không quan tâm bọn con. Từ nhỏ đến lớn bổ đều không thích con, con không nghe lời của bố, làm việc cũng không được vừa ý của bố" “Nếu bố muốn đuổi bọn con ra khỏi nhà vậy thì không còn lời nào để nói nữa. Từ nay về sau, con đi đường con, bố đi đường bố. Bố con mình." “Ân đoạn nghĩa tuyệt “Ha ha ha." Trong điện thoại vang lên tiếng cười của ông cụ, tiếng cười mang theo sự kỳ dị như thể đan xen sự vui sướng và đau xót. “Kiến Quốc, con nghe rõ cho bố, quản cho tốt Tiêu Hào, đừng để nó đến chọc bối”

Ông cụ cúp điện thoại, ông cụ mềm nhũn ngồi trên ghế số pha, thở phì phò

Một đứa con trai đã chết, một đứa thì cắt đứt quan hệ với ông ta

Cuộc đời ông ta cực kỳ thất bại..

Về phía Liễu Kiến Quốc, ông ta cũng nằm trên ghế sô pha, tâm trạng sớm đã sụp đổ. Ông ta châm một điều thuốc, hút một hơi thật mạnh, nhưng không có ích gì cả.

Lưu Ngọc Lan vỗ lưng thuận khí cho ông ta, an ủi nói: "Kiến Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Quốc, ông đừng buồn nữa, ông cụ những năm nay vẫn luôn đổi xử không tốt với chúng ta, tôi cũng đã quen rồi." “Tình hình bây giờ đã rất tốt rồi, cả nhà bình an quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì. Ông nghĩ thử xem, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, công ty luôn đối mặt với sự phá sản, nếu không phải nhờ chuyện Tiêu Hào lật lại bản án thì công ty Liễu gia sớm đã phá sản rồi, Nguyệt Hân cũng nợ nần đầy mình, đừng quên chúng ta là vì chuyện này mà đã phải trốn ở bên ngoài mấy ngày. “Nguyệt Hân giao công ty đi, cũng coi như được cuộc đời nhẹ nhõm, với năng lực của Nguyệt Hân, tìm một công việc khác hoàn toàn không thành vấn đề “Tôi cũng đã xem truyền hình trực tiếp phiên tòa xét xử anh cả, y thuật của Tiêu Hào rất giỏi, tuy tôi không tin Tiêu Hào giỏi hơn gia chủ nhà họ Lâm nhưng tôi tin rằng, Tiêu Hào làm bác sĩ hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Sau này cả nhà chúng ta sống cuộc sống yên ổn bình thường.

Tiêu Hào không dám tin những lời này lại phát ra từ trong miệng Lưu Ngọc Lan.

Những gì bà ta nói tốt nay khiến Tiêu Hào bất ngờ hết lần đến lần khác.

Ngay cả Liễu Nguyệt Hân cũng cảm thấy mẹ mình tối nay có phải đã hoàn toàn biến thành người khác không vậy?

Lưu Ngọc Lan an ủi Liễu Kiến Quốc một lúc, tâm trạng của ông ta cũng tốt lên rất nhiều, cảm xúc cũng ổn định lại. “Nghe thấy chưa?” Lưu Ngọc Lan liếc nhìn Tiêu Hào: “Nếu thật sự có bản lĩnh thì tìm việc gì đó để làm, làm bác sĩ cũng là một công việc tốt” “Chỉ cần sau này không làm mất mặt chúng tôi là được, hiểu chưa?"

Tiêu Hào khẽ cười đồng ý: "Mẹ, bố mẹ hãy yên tâm, con nhất định sẽ thu xếp tốt công việc cho mình. Chắc chân sẽ không khiến bố mẹ thất vọng"

Đối với trình độ y thuật của Tiêu Hào, người hiểu được Tiêu Hào, hoàn toàn không tin.

Gia chủ nhà họ Lâm là gia chủ của thế gia y thuật số một Tam Thành.

Nếu thật giỏi hơn gia chủ nhà họ Lâm thì tiền tài quyền thế sớm đã cao ngút trời rồi, sẽ giống như bây giờ sao?

Hoặc là nói Tiêu Hào đã giảm phải vận may mắn nào đó, giải được chất độc giết người, còn chữa được bệnh của Thái Lệ Quyền.

Hoặc nói một cách khác, những chuyện này đều là sự sắp xếp của Cao đại đô đốc, tất cả đều là Cao đại đô đốc giúp đỡ Tiêu Hào. Tóm lại, hai ông bà không tin, đa số cư dân mạng cũng không tin mục tiêu của Tiêu Hào là xây dựng lại thương hôi.

Đến lúc đó Tiêu Hào nhất định sẽ cho hai ông bà một bất ngờ thật lớn.

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Quảng cáo
Trước /1147 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Copyright © 2022 - MTruyện.net