Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến Vương Ở Rể
  3. Chương 46: Người giỏi còn có người giỏi hơn
Trước /1147 Sau

Chiến Vương Ở Rể

Chương 46: Người giỏi còn có người giỏi hơn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Chương 46: Người giỏi còn có người giỏi hơn

Sau khi Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân bước đi, Âu Dương Chanh Kỳ bất mãn nói: "Ông ơi, sao ông lại khách sáo với Tiêu Hào như vậy? Tiêu Hào chỉ giỏi hơn long quyền một chút mà thôi." "Ông nội, ông không thường xem tin tức sao? Ông xem, Tiêu Hào này là người như thế nào? Anh ta là một tội phạm cường tráng!" "Liễu Nguyệt Hân, nhìn một chút, cắm sừng chồng của mình, cùng với cặn bã của Lương Thiếu Thu!"

Âu Dương Chanh Kỳ nghĩ đến sự kiêu ngạo và vô của Tiêu Hào càng nghĩ càng tức giận.

Cô ta chưa bị ủy khuất như vậy bao giờ. lễ

Âu Dương Thịnh hỏi: "Chẳng phải ông đã dạy con không được nhìn bề ngoài của mọi thứ sao. Cái gì có thể đưa tin tức là cái được phép đưa tin." "Thử nghĩ xem, cho dù là nhà họ Liễu, hay nhà họ Lương, để trấn áp những tin tức tiêu cực này, có thể tùy tiện vứt ra một ít tiền là có thể áp chế được. Tại sao họ lại không làm điều này?"

Âu Dương Thành giật mình, Anh ta đương nhiên hiểu được những sự thật này: "Nhưng mà ông ơi, không có lửa làm sao có khỏi. Những chuyện này nhất định tám chín phần là sự thật. Khi những tin tức này được đưa ra và xử lý, tự nhiên có người góp thêm lửa" "Những chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta không quan tâm. Con hỏi ông, ông là người giàu nhất thành Nam Tương. Tiêu Hào, tên khốn này, đã từ chối lòng tốt của ông, còn vô lễ với ông. Ông có thấy thái độ của Tiêu Hào có phải hơi quá hay không?"

Âu Dương Thịnh cười: "Bé con, con nghĩ thế nào về long quyền của Tiêu Hào?" “Tốt hơn con nhiều. Điểm này, Âu Dương Chanh Kỳ thừa nhận: “Con tự hỏi mình không phải là đối thủ của Tiêu Hào. Long quyền mà anh ta đánh ra trông có chút lộn xộn, nhưng con thấy thủ thuật sức mạnh của anh ấy bay bổng và tuôn chảy, nó tự hợp thể, vô cùng lợi hại"

Âu Dương Phúc nói: "Những gì con nhìn thấy chỉ là bề ngoài, ông nói cho con biết, cho dù bố con có đánh long quyền, sức mạnh cũng không bằng một phần trăm của Tiêu Hào." "Cho dù ông không có bị bệnh, đánh ra long quyền cũng một trời một vực so với Tiêu Hào!" "Nói cách khác, nếu mười ông cộng lại, cũng không phải đối thủ của Tiêu Hào!"

Âu Dương Chanh Kỳ hoàn toàn ngày người khi nghe thấy điều này. "Ông ơi, không thể nào, Tiêu Hào còn trẻ như vậy và thoạt nhìn cùng độ tuổi với con, làm sao có thể mạnh mẽ như vậy được? Ông nội, ông sẽ không nói dối con chứ?"

Âu Dương Chanh Kỳ biết ông nội sẽ không nói dối, chỉ là cô ta không thể tin được!

Cô ta biết bố mình quyền lực như thế nào, ông nội mình quyền lực như thế nào!

Ông nội là người hùng trong tâm trí cô ta!

Bây giờ, ông nội nói với cô ta rằng ông không phải là đối thủ của Tiêu Hào!

Tiêu Hào nhưng là còn quá trẻ

Âu Dương Thịnh nói: “Chanh Kỳ, lý do tại sao ông nội tôn trọng Tiêu Hào là sự tôn trọng của ông ấy đối với long quyền, sự tôn trọng của ông đối với các võ sĩ và sự tôn trọng của ông đối với kẻ mạnh." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Chuyện này đã làm mới hoàn toàn thế giới quan của Âu Dương Chanh Kỳ. Cô ta là cô chủ của gia tộc Âu Dương, được vạn người yêu mến và cũng là người có thực lực nhất trong đám đàn em, bố cô ta còn khen ngợi cô ta, nói nếu cô ta rèn luyện vài năm thì có thể đi báo danh ở Long Tổ.

Nhưng sau khi gặp Tiêu Hào, người trạc tuổi cô ta, cô ta nhận ra mình nhỏ bé cỡ nào!

Âu Dương Chanh Kỳ chịu một cú sốc rất nặng, cả người sắp ngã quỵ

Cố gắng vượt khó khăn của cô ta trong nhiều năm qua có bị phải là vô ích rồi không?

Ngồi ở trên bãi cỏ, Âu Dương Thịnh hít sâu một hơi: "Người mạnh mẽ tự nhiên biết tiết khí của chính mình, hôm nay gặp gỡ Tiêu Hào cũng là cơ hội của chúng ta." "Tiêu Hào để cho ông tĩnh tu và nhìn ra được ông uống khí hoàn. Cậu ta không kiểm tra mạch, mà vẫn có thể nhìn ra bệnh của ông." "Bệnh của ông đã hoàn toàn bị thuốc áp chế, gia chủ nhà họ Lâm vẫn chưa kiểm tra ra được ngay, nhưng Tiêu Hào trong nháy mắt có thể nhìn ra được!"

Âu Dương Chanh Kỳ ngạc nhiên nói: "Ý của ông nội, Tiêu Hào này là thần y sao? Y thuật lợi hại hơn so với thần y của gia chủ nhà họ Lâm ở Nam Tương sao?” “Đúng.” Âu Dương Thịnh khẳng định: “Ông nội con nhìn người vẫn rất chuẩn. "Ông đã dành phần lớn cuộc đời mình trên chiến trường, chiến đấu với quỷ dữ, tham gia Chiến tranh, chịu quá nhiều thương tích" "Bây giờ bệnh ngấm vào xương tủy, mấy năm này dựa vào thuốc của nhà họ Lâm để chống đỡ. Chỉ sợ cũng không sống qua được ba tháng" "Tiêu Hào này còn trẻ và đầy triển vọng, với khí chất điềm tĩnh. Tám chín phần cậu ta là người của Long Tổ. Cậu ta cũng là một thần y, một thần y cực kỳ lợi hại!"

Âu Dương Thịnh đánh giá Tiêu Hào càng ngày càng cao!

Ông ta thậm chí còn nói rằng Tiêu Hào là thành viên của Long Tổ! "Con không tin, con không tin... Âu Dương Chanh Kỳ vẻ mặt ủy khuất không cam lòng. "Con luôn là niềm tự hào trong tâm trí mọi người, là người tài giỏi nhất trong gia tộc Âu Dương của chúng ta" "Ông nội, ông nói cho con biết bây giờ Tiêu Hào mạnh hơn con gấp trăm lần, mạnh hơn gấp ngàn lần!" "Con không tin, không tin...

Âu Dương Chanh Kỳ như sắp khóc. "Nếu anh ta thực sự tốt như vậy, chẳng lẽ anh ta ở thành phố Nam Tương, sẽ ở bên người phụ nữ họ Liễu đó sao?" "Con muốn kiểm tra anh ta, con muốn kiểm tra, anh ta căn bản không thể là người của Long Tổ!” “Đừng” Âu Dương Thịnh nói: “Hôm nay Tiêu Hào dạy con quyền pháp. Đó đã là một ân huệ lớn rồi. Chuyện này ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài. "Con không nên nhụt chí. Cơ hội của mỗi người là khác nhau. Ví dụ, con được sinh ra là cháu gái của người giàu nhất. Con lớn lên được giáo dục tốt nhất, mà có người sinh ra ở một gia đình bình thường, mục tiêu cả đời của bọn họ, có lẽ là muốn trở thành người như chúng ta. "Tiêu Hào hẳn đã được trao cho một cơ hội mạnh mẽ để trau dồi võ thuật và y thuật, biết rằng Tiêu Hào cũng là cơ hội của chúng ta." "Bên ngoài trời còn còn có trời cao hơn, ngoài thiên hạ người giỏi còn có người giỏi hơn. Con có hiểu ông nội nói gì không?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Âu Dương Chanh Kỳ đương nhiên hiểu được những nguyên tắc này, chẳng qua là cô ta không cam lòng!

Âu Dương Thịnh vô cùng đắc ý nói: "Chanh Kỳ, nhớ kỹ không nên điều tra Tiêu Hào, một khi để cậu ta biết có người điều tra mình, bị người như này để mắt tới, hoặc coi như kẻ địch là điều rất đáng sợ. "Có thể kiểm tra thông tin cơ bản của cậu ta ở thành phố Nam Tương, như vậy sẽ không đánh rắn động cỏ, không được kiểm tra thực lực sau lưng cậu ta, hiểu chưa?"

Âu Dương Chanh Kỳ mím môi, nặng nề gật đầu. "Đến thời cơ chín muồi, ông sẽ đích thân đến thăm Tiêu Hào. Có lẽ cậu ta có thể chữa khỏi bệnh cho ông?"

Trong mắt Âu Dương Chanh Kỳ lộ ra vài phần chờ mong.

Ông nội bệnh nặng, mấy năm gần đây thường xuyên phát tác liên tục bị hành hạ, mỗi lần ông nội ốm đau đều cảm thấy vô cùng khó chịu, người như lửa đốt.

Người nhà họ Lâm chỉ có thể trấn áp chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Giờ đây, Tiêu Hào đã khơi dậy chút hy vọng trong lòng họ.

Tiêu Hào đi đến phòng y tế ở sân sau và gặp Lâm Quốc Khang, bác sĩ đứng hàng thứ ba trong nhà họ Lâm.

Lâm Quốc Khang có dược liệu mà Tiêu Hào cần. “Cậu muốn cây cỏ hồi hồn? Còn có một vạn quả độc?" "Đúng vậy." "Có thể đổi sang dược liệu khác cùng thuộc tỉnh không?" "Không được." "Hai dược liệu này cực kỳ quý giá, vận chuyển tận nơi rất khó, mấy ngày nữa có thể trở lại được không?” "Không được, tôi muốn nó hôm nay"

Lâm Quốc Đông đẩy cặp kính gọng vàng trên mũi một cách mất tự nhiên, ông ta rất ngạc nhiên về dược liệu mà Tiêu Hào cần.

Nếu bên kia không cầm thẻ vàng, Lâm Quốc Khang chắc chắn sẽ không tiếp, Lâm Quốc Khang có địa vị rất cao trong gia tộc họ Lâm và nằm trong top năm, nhưng nằm giữ thẻ vàng trong tay thì ông ta nhất định phải gặp

Những người có thẻ vàng đều có địa vị rất cao quý, ít càng thêm ít, ai cũng là người đứng đầu trong lĩnh vực y học, người của nhà họ Lâm cũng không thể dễ dàng xúc phạm bọn họ.

Nhưng Lâm Quốc Khang không hiểu được, người thanh niên trước mặt, xem ra còn chưa tới ba mươi tuổi, làm sao có thẻ vàng?

Lâm Quốc Khang nói: "Cậu Tiêu, thật không dám giấu điểm, đúng là hai dược liệu cậu muốn đã được đặt trước từ năm ngày trước." "Vì vậy, không có cách nào để bán nó cho cậu được." "Nếu như cậu nguyện ý đợi thêm vài ngày nữa, nhà họ Lâm chúng ta sẽ làm mọi cách có thể lấy được hai loại dược liệu này cho cậu."

Tiêu Nam nhíu mày: "Tôi có thể đến nhà họ Lâm mua thuốc, đương nhiên tôi nhận được tin tức mới đến đây. Dược liệu của nhà họ Lâm nhất định ở trong kho." "Ra giả, tiền không thành vấn đề"

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Quảng cáo
Trước /1147 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khoáng Thế Kim Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net