Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho đến khi ráng chiều rút hết, sắc trời sẩm tối dần dần hạ xuống tấm màn đen, sao sáng hiện lên trên khắp bầu trời, mà Mặc Thanh ngồi bên cạnh ta hoàn toàn không có ý định đứng dậy rời đi.
Tựa như cứ ngồi cùng ta ở chỗ này thì có thể nhìn thấy trời tàn đất tận vậy.
Hắn không nóng vội, nhưng ta lại có chút không chịu nổi bầu không khí trầm mặc đến kìm nén này.
Tối hôm qua đã không đốt được tiền vàng, ngày nay cũng chẳng đốt được tí gì, đã thế tối nay còn chưa có cơ hội đi tìm người để đốt, lãng phí biết bao nhiêu thời gian rồi!
Ta bắt chéo hai tay trước ngực, đang định tùy tiện tìm một đề tài nào đó thúc giục Mặc Thanh rời đi thì hắn lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi chút nữa ta sẽ đến Tiên Đảo Lục Hợp ở hải ngoại.”
Hắn chủ động nói trước khiến cho ta nhất thời không còn gì để nói, chỉ có thể há miệng “À” một tiếng.
“Khi đến Tiên Đảo, thuật di chuyển sẽ bị cản trở, có lẽ hai ba ngày sau ta mới trở về được.”
“Ừm.”
“Thời gian ta không có ở đây…” Ta cho rằng nhất định là hắn muốn cảnh cáo ta, không để cho ta chạy loạn khắp nơi gây họa linh tinh, ai ngờ hắn lại nói, “Nếu như nàng muốn cái gì thì cứ nói cho Ám La vệ biết là được.”
Ồ, yên tâm về ta như vậy sao?
Ta muốn trong lúc ngươi không có ở đây, nói cho Ám La vệ biết ta muốn chiếm lấy vị trí Môn chủ của ngươi, bọn họ có đồng ý giúp ta không?
Dĩ nhiên, ta sẽ không nói ra những lời này.
Mặc Thanh nói xong lại trầm mặc, nhưng hắn vẫn chưa chịu đứng dậy. Một lát sau, hắn mới quay đầu sang nhìn ta, đôi đồng tử màu đen phản chiếu hình bóng ta cùng bầu trời đêm đầy sao. Hắn hỏi: “Nàng không có gì muốn nói với ta ư?”
Ta lặng lẽ chớp mắt một cái.
Được được được, ta biết rồi, ngươi muốn ta thể hiện một chút quan tâm âu yếm chứ gì? Muốn nghe thấy mấy câu lời ngon tiếng ngọt để an ủi phải không? Chờ đến lúc ngươi lấy được thanh kiếm về còn phải khen ngợi khích lệ nữa đúng chứ? Ta hiểu ngươi quá mà! Được thôi, ta đây sẽ làm hết cho ngươi!!!
Vì vậy ta phủ tay mình lên tay hắn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hắn để cho nhiệt độ của hai người cùng sưởi ấm lẫn nhau.
Ta nói: “Sư phụ, ngài nhất định phải hết sức cẩn thận, đừng để bị thương, sớm quay trở lại, ta sẽ nhớ đến ngài.”
Chỉ Yên ở một bên giả vờ làm động tác nôn ọe ghét bỏ ta: “Nữ ma đầu, ngươi giả tạo chết đi được!”
Hừ, con nhóc này, ngươi thì biết cái gì, mấy người đang yêu đều như vậy hết đấy, ngươi nhìn Mặc Thanh mà coi…
Ta lén lút liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn một chút … Hiện giờ cũng có thể coi là ta đang câu dẫn Mặc Thanh, nhưng đột nhiên ta lại bị vẻ mặt của hắn khiến cho nhất thời trở nên ngẩn ngơ.
Hắn đang mỉm cười. Không giống như tiểu hài tử vừa được cho ăn đường nên mới mỉm cười, mà là giống như một người đã chờ đợi rất nhiều năm, dần dần già đi, gần như sẽ tuyệt vọng cho đến lúc chết, không ngờ cuối cùng cũng đạt được thứ duy nhất mà hắn luôn tâm niệm.Mắt hắn chăm chú nhìn tay ta đang nắm lấy tay hắn, ánh mắt ấm áp, dường như có chút vui vẻ xen lẫn đau thương, có chút thẹn thùng lại cẩn thận dè dặt, tất cả hòa vào sao đêm lấp lánh.
“Ta sẽ nghe nàng.”
Mấy lời ta vừa thốt ra chỉ là thuận miệng nói cho vui, hư tình giả ý, nhưng lại nhận được một câu trả lời thực sự trân trọng và nghiêm túc; trong nhất thời, quả thực ta đã bị phần tình cảm hiện lên trong mắt Mặc Thanh khiến cho bản thân tự cảm thấy có chút…
Áy náy?
Lộ Chiêu Diêu ta … lại thấy có lỗi với hắn.
“Nếu có việc gì đó mà Ám La vệ không thể giải quyết được, thì cứ kéo dài cho tới lúc ta trở về nhé.”
Hắn để lại một câu này, sau đó lưu loát đứng dậy rời đi. Bởi vì biểu hiện quan tâm vừa rồi của hắn, ta ngồi lại ở trên bậc thang, đưa mắt nhìn trời đêm núi non thêm một hồi lâu.
Chỉ Yên ngồi bên cạnh ta cúi đầu dùng ngón tay vẽ vòng tròn: “Ta cảm thấy Lệ Trần Lan đối xử với ngươi quá tốt, ánh mắt khi nãy của hắn… có lẽ là hắn thích ngươi thật đấy. Giống như một người đã cô độc thật lâu… rốt cuộc cũng đã tìm được người mà mình yêu thích rồi…”
Ta nói: “Người hắn thích là ngươi.”
“Lúc ban ngày, hắn còn chẳng thèm nhìn thẳng vào ta ấy chứ.” Chỉ Yên nói, “Chỉ có tới buổi tối khi gặp ngươi hắn mới như thế thôi.” Chỉ Yên nghĩ một lát rồi tiếp tục, “Hay là ngươi đừng gạt hắn nữa, nói hết sự thật cho hắn nghe, nói không chừng … sau khi biết được ngươi là Lộ Chiêu Diêu, hắn đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, còn muốn giúp ngươi hoàn dương nữa thì sao?”
“Câm miệng.” Ta quát nàng một câu.
Quát to đến mức làm đám thị vệ hai bên câm như hến.
Những thứ giống như ‘tình cảm’ này, ta không cầu mong cũng không tin tưởng. Ta sinh ra đã làm ma, chỉ cầu quyền thế, tài phú và sức mạnh tuyệt đối. Nếu muốn cầu thêm những thứ khác, ngoài việc thêm mệt mỏi và lao lực ra thì chẳng bao giờ có kết quả tốt, bài học đó ta đã sớm được nếm qua rồi.
Ta giơ tay lên, nhìn đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của Chỉ Yên một cái. Nam nhân trên cõi đời này thích nhất là những người không có khả năng gì uy hiếp tới bọn họ, tỷ như Chỉ Yên. Mà loại người khiến cho bọn họ chán ghét nhất chính là những nữ nhân chiếm mất địa vị vốn thuộc về bọn họ, giống như Lộ Chiêu Diêu ta đây.
Mặc dù ta thực sự thật tâm trả giá, nguyện vì nó mà dốc hết tất cả…
Ta đứng dậy, vỗ vỗ xiêm áo, tính toán thời gian một chút. Bằng thuật di chuyển của Mặc Thanh thì đoán chừng lúc này hắn đã đến được bờ biển rồi, kế tiếp sẽ phải ra biển để đến Tiên Đảo, hắn chỉ có thể từ từ bay qua thôi.
Ta xoay người vặn eo, hoạt động giãn gân cốt, mở miệng nói: “Ta đi hoá vàng mã cái đã.” Ngay sau đó liền bấm quyết một cái, nháy mắt đã tới Giang thành.
Cũng giống như lần trước, ta đi mua nến thơm hương nhang, tiền vàng, đến gần chiếc cầu trên phố hoa, dựng tấm vải bố rồi ngồi xuống, nhìn đám người đi qua đi lại.Lần này tới đây, bởi vì nhớ tới một vài chuyện phiền não đã qua cho nên tâm tình của ta không được tốt cho lắm, bởi vậy ta nhìn chòng chọc vào hai kẻ có dáng dấp tương đối xấu xí, kéo mạnh bọn họ qua đốt tiền vàng cho ta. Chỉ có bắt nạt người khác mới khiến cho tâm tình của ta cảm thấy dễ chịu lên được một chút.
Nhưng ta vốn không phải là Khương Vũ, lại càng không phải là Lộ Chiêu Diêu của trước kia, mặc dù ta đang hô hào hóa vàng mã cho Lộ Chiêu Diêu nhưng ở trong mắt bọn họ ta lại chẳng có chút gì đáng sợ. Cho nên ta vừa định ngồi xuống bên cầu yên tâm chờ người tới đốt vàng mã cho mình thì cái kẻ bị ta bắt nạt kia lại cảm thấy ấm ức không phục.
Hắn ta dẫn theo một đám người hùng hùng hổ hổ đi tới đây.
Bao vây xung quanh cái quán nhỏ của ta, người nào người nấy xách đao lớn cầm đao nhỏ, khí thế vô cùng hung hãn. Trận thế hoành tráng dọa cho mấy người muốn đi qua hướng này đều đồng loạt vòng ngược trở lại.
Cái tên gầy gò trông như cây gậy trúc vừa bị ta bắt nạt hăm hở chen qua một đống người, bộ dạng tuyệt không giống như lúc bị ta bắt nạt sợ đến run cả da đầu. Hắn chống nạnh, ưỡn cao ngực, hất cằm lên, hận không thể dùng hai cái lỗ mũi để nhìn ta: “Hừ, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì hôm nay gia không dạy cho ngươi một bài học. Gia đây sống ở Giang thành còn chưa tới lượt ngươi ném cứt lên đầu gia đâu!”
Ta quét mắt nhìn một đám trai tráng ở trước mặt, cảm thấy có chút vui vẻ. Vừa rồi chỉ bắt nạt Tiểu Trúc Can (*) ta thấy còn chưa đủ, hiện tại lại dẫn thêm một đám người tới cho ta ức hiếp, chắc chắn sổ sách Âm phủ sẽ tăng lên không ít tiền đây.
(*) cây gậy trúc.
“Bây giờ ngươi phải quỳ xuống nhận lỗi với ta, dập đầu ba cái, gọi ta một tiếng Thanh gia gia, còn phải theo ta về ngủ một đêm thì có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Ô, được lắm Tiểu Trúc Can, những lời thể hiện “ta đây muốn chết” trên giang hồ ngươi đều nói hết ra rồi. Nếu vậy ta không giết ngươi thì thật có lỗi với lời thỉnh cầu của ngươi quá!
Ánh mắt ta rét lạnh, đang muốn xắn áo lên động thủ thì chợt nghe thấy phía sau đám trai tráng cầm đao có một kẻ rú lên thảm thiết. Tiếng thét thê lương, gần như làm tê liệt màng nhĩ. Tất cả mọi người nghe thấy động tĩnh đều quay đầu qua nhìn, sau đó đồng loạt biến sắc, lộ ra vẻ lo sợ.
Dường như có một sức mạnh vô hình chen ngang đi qua, đám người kia vừa rồi khí thế còn hung hăng nóng nảy thì bây giờ run lẩy bẩy, chủ động bước sang bên cạnh nhường đường.
Ta đưa mắt nhìn thử thì thấy Khương Vũ và một trong hai thuộc hạ lúc trước đang đi về hướng này.
Mà trên tay hắn còn cầm một cánh tay đang chảy máu ròng ròng, hẳn là vừa mới xé từ trên người của một tên trai tráng đang sống sờ sờ xuống.
Tên đó dùng tay còn lại bịt chặt vết thương, đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Nhưng dường như Khương Vũ chẳng nhìn thấy, đối với tiếng thét thảm thiết của hắn ta cũng chẳng để tâm, chỉ tùy ý vứt cánh tay còn đang co rút xuống sông, ánh mắt hắn nhìn ta chăm chú, sau đó nhếch miệng cười: “Ta nghe nói có người lại bày quán hóa vàng mã ở trên cầu, ta đoán chính là ngươi, quả nhiên không sai chút nào.”
Nghe Khương Vũ nói chuyện với ta như thế, sắc mặt của Tiểu Trúc Can nhất thời trở nên trắng bệch.
Khương Vũ bước lên phía trước, nhìn đống tiền vàng bên cạnh ta cảm khái một câu: “Uầy, vẫn nhiều như trước, ngươi phí tâm phí sức hóa vàng mã cho Lộ Chiêu Diêu như vậy, nàng có thể trả tiền công cho ngươi không?”
Ta thoáng suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng coi như là có một ít.”
Khương Vũ cười ha hả. Trong khi hắn còn đang cười sảng khoái thì Tiểu Trúc Can bên cạnh đột nhiên run rẩy quỳ sụp xuống: “Khương… Khương đại hiệp, tiểu nhân có mắt như mù, không biết đây là bằng hữu của ngài. Tiểu nhân … tiểu nhân …”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong, sắc mặt Khương Vũ đã trầm xuống, quay đầu qua nhìn: “À phải rồi, mấy lời ngươi nói vừa rồi ….”
Tiểu Trúc Can liều mạng đập đầu bôm bốp xuống mặt đất: “Xin lỗi, thực xin lỗi cô nương. Là ta đáng chết, là ta miệng tiện, ta…” Không muốn tiếp tục nghe hắn ta lải nhải nữa, áp lực quanh thân Khương Vũ bất chợt tăng mạnh, toàn thân Tiểu Trúc Can lập tức cứng đờ. Dưới sức ép vô cùng lớn, hắn ta hoàn toàn mất đi khả năng cử động.
“Suýt chút nữa thì quên phải dạy dỗ ngươi rồi.” Khương Vũ nói xong, cánh tay vung lên một cái, máu trên cổ của Tiểu Trúc Can văng ra tung tóe, mà đầu của hắn lại giống như cỏ mùa thu, “xoẹt” một cái đã rớt.
Cái đầu bay lên tạo thành một đường vòng cung trên không trung, rồi “tõm” một tiếng rơi xuống nước.
Chỉ còn lại thân thể đang quỳ gối ở trên cầu, sau giây phút ngắn ngủi máu me phun mạnh, thân thể xụi lơ đổ ập xuống. Máu tràn ra đầy đất, theo độ dốc của cầu mà chậm rãi chảy xuống, nhuộm ướt giầy của đám trai tráng Tiểu Trúc Can gọi tới.
Đối với cảnh tượng này, ta đã sớm chẳng có cảm xúc dao động gì quá lớn. Vậy mà đám trai tráng thoạt nhìn hung hãn khỏe mạnh kia lại bắt đầu run lẩy bẩy, đứng không vững. Bọn họ đổ đầy mồ hôi lạnh, xô đẩy nhau lùi về phía sau; tuy vậy động tác cũng không dám làm quá lớn, thậm chí còn chẳng có gan kêu ra tiếng. Giữa đám người đó sinh ra một bầu không khí đè nén nặng nề, hô hấp của từng người trở nên dồn dập, hết sức cẩn thận.
Một đám người nhát chết bị hù cho sợ xanh mặt rồi…
“Này.” Ta gọi bọn họ một tiếng: “Lùi cái gì mà lùi, phải đốt tiền xong mới được đi đấy nhé.”
Bọn họ không ai dám động, cho đến khi Khương Vũ lên tiếng, nói một câu: “Không nghe thấy cái gì à? Đốt tiền xong thì mới được đi; còn nếu như không đốt …” Hắn bật cười, nụ cười tùy tiện lại đáng sợ, “Là muốn trực tiếp chôn cùng luôn sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả trai tráng liền tranh nhau giành giật chạy tới chỗ ta, muốn hoá vàng mã thật nhanh.
Ta dứt khoát đứng qua một bên, khoanh tay nhàn nhã nhìn bọn họ làm việc.
Khương Vũ đứng bên cạnh ta, nhìn đống lửa cháy rừng rực, cười không ngừng: “Ta rất thích ngươi, thực sự rất thích ngươi. Lúc trước ngươi nói ngươi tên là gì ấy nhỉ?”
“Chỉ Yên.”
“À, vậy lần này tiểu mỹ nhân tới Giang thành, có phải là cố ý tới để mời ta đi uống rượu hay không?”