Thiếu nữ Thời Hạ gặp vấn đề về thận nghiêm trọng, đáng lẽ còn có quãng đường dài tươi đẹp phía trước, thế nhưng giờ chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ đợi Tử thần.
Không ngờ trong lúc đó, lại có một người ở vạn dặm xa xôi trở về, tình nguyện hiến thận cho cô.
Một lần nửa mở mắt ra, Thời Hạ phát hiện mình sống lại thời cấp ba, gặp lại người mà cô luôn cho là học sinh toàn năng ba tốt, tấm gương mẫu mực toàn trường... hóa ra cũng biết đi trễ về sớm, trèo tường đánh nhau không ngán khoản nào.
Hơn nữa, kĩ năng tán gái cũng không phải dạng vừa.
Anh ấn cô lên tường trong ngõ nhỏ, cắn vành tai cô nói, "Thời Hạ, anh nhớ em tới tim gan đều đau nhức hết cả rồi."
Chân Thời Hạ mềm nhũn trong nháy mắt.
Anh trú ngụ nơi tim đã nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm tận xương tủy.
- ---------------------------------
Nữ chính biết suy nghĩ cho nam chính, hiền lành không bánh bèo, mèo con biết xù lông, lớn tuổi nhưng trung nhị, thích dê cụ nam chính, IQ không cao, không bàn tay vàng.
Nam chính mồm điêu chung tình, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử, thích con người ta chết mẹ nhưng giữ giá xào thịt bò, làm màu thứ 2 không ai thứ nhất, nhà mặt phố bố làm to.
Truyện đơn giản không có ngược, ngọt mà không ngấy, không đầu voi đuôi chuột, tình cảm là phụ tấu hài là chính. Nam nữ chính dê nhau bằng mồm là chủ yếu, suýt 30 nhưng trẻ trâu không khác gì mấy đứa cấp 2 cả, sở trường tự tay bóp...
- ------------------------------
Có thể giải thích một chút về ngôi xưng:
- Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành(trước chương 39) sẽ là Tớ - Cậu, (sau chương 39) là em - anh
- Thẩm Nhất Thành 18 tuổi với Thời Hạ: tôi - cậu
- Thẩm Nhất Thành 30 tuổi với Thời Hạ: tôi - em
- Thẩm Nhất Thành (sau chương 39) với Thời Hạ: anh - em.