Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuỳ Khâm hỏi rõ ràng câu này, dường như có vài thứ bị đánh vỡ, lộ ra mối quan hệ hai người hiểu rõ trong lòng.
Lâm Bạch Du trước giờ không giấu diếm suy nghĩ của mình: “Rất nhiều rất nhiều.”
Nói miệng dĩ nhiên là vô dụng, phải hành động thực tế mới được, cô muốn cố gắng nhất có thể, khiến Tuỳ Khâm vui vẻ.
Tuỳ Khâm nghe mà bật cười, nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Về ngủ đi.”
Nhưng Lâm Bạch Du kéo anh lại: “Đợi đã.”
Cô mang hộp ra, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cái này mang về, đợi đến mai hẵng mở ra, không được mở trước.”
Tuỳ Khâm nhướn mày: “Tôi mở trước cậu cũng không biết.”
Lâm Bạch Du phồng mặt: “Đúng là thế, nhưng cậu đừng thế.”
Tuỳ Khâm nói: “Được.”
Anh đồng ý rồi, thì sẽ không nuốt lời, Lâm Bạch Du tin anh.
Chiếc hộp nhỏ có hơi trĩu nặng, cầm trên tay cũng không đoán được bên trong là gì, Tuỳ Khâm biết là quà sinh nhật.
Ban ngày anh đã chú ý đến mấy động tác nhỏ của cô.
Nếu không phải vì 12 giờ quá muộn, có thể sẽ bị Liễu Phương phát hiện, cô có thể sẽ muốn tận tay đưa cho anh.
Tuỳ Khâm nói được làm được, không mở ra, để ở đầu giường.
Anh không ngủ, mà đọc sách.
Tất cả thành tích của anh đều đến từ thiên phú và năng lực của anh.
Vài người sẽ thấy Tuỳ Khâm giống tên côn đồ, nhưng thật ra, anh chưa từng trốn tiết. Dẫu có xao lãng trong một vài tiết học, cũng là bởi vì, những thứ ấy anh đã học được từ lâu.12 giờ đến, báo thức điện thoại mới vang lên một tiếng, đã bị ấn tắt.
Tuỳ Khâm đợi mãi, cuối cùng chính tay mở hộp ở giây phút này, bên trong đặt một chiếc vòng cổ Quan m.Điện thoại lại rung lên, Wechat có tin nhắn mới.
Lâm Bạch Du: [Sinh nhật vui vẻ!]Tuỳ Khâm cầm Quan âm nhỏ màu trắng ngọc lên, lộ ra tờ giấy nhớ bị đè bên dưới, bên trên viết một câu—[Quan m nhỏ sẽ mãi mãi phù hộ cậu.]Đầu ngón tay cái thon dài của Tuỳ Khâm vuốt ve chiếc vòng mát lạnh, lướt qua mặt ngoài, chiếc dây đen treo Quan m nhỏ rũ trên bàn.
Anh rũ mắt, cầm dây đen lên.
Nếu dây đen không đứt, Quan m nhỏ sẽ được buộc lại mãi mãi.
Rất tốt.-Sáng sớm hôm sau, lúc ăn sáng, Lâm Bạch Du mới nói: “Chiếc vòng đó là tôi năn nỉ Châu Mạt mua về từ chùa Huệ Ninh đấy, linh lắm.”
Tuỳ Khâm ăn cháo, thờ ơ hỏi: “Linh đến mức nào?”
Lâm Bạch Du không ngờ anh hỏi thật: “Thành tâm ắt linh?”
Ai cũng nói như vậy.
Tuỳ Khâm gật đầu, không nói gì.
Lâm Bạch Du nhìn lên cổ anh, đáng tiếc là đầu tháng 3 vẫn mặc áo dày, chiếc cổ thon dài của anh cũng không để hở ra ngoài.
Chỉ để hở ra yết hầu ở cổ áo, và nốt ruồi gợi cảm nho nhỏ đó thôi.
“Cậu đeo chưa?” Cô hỏi thẳng.
“Ừm.” Tuỳ Khâm không giấu diếm.
Lâm Bạch Du tò mò: “Tôi xem xem.”
Tuỳ Khâm buông thìa xuống, nhìn cô: “Nhìn kiểu gì? Cởi ra cho cậu xem à?”
Nói vớ vẩn gì vậy, Lâm Bạch Du mắc cỡ: “...
Móc ra đi!”
Tuỳ Khâm cong ngón tay cái, móc ra chiếc dây đen, kéo Quan m nhỏ ra, trên miếng ngọc vẫn giữ lại nhiệt độ cơ thể của anh.
Lâm Bạch Du hài lòng: “Lúc nào cũng phải đeo, ngọc dưỡng người, họ nói vậy.”
Tuỳ Khâm không tỏ rõ ý kiến: “Bao nhiêu tiền?”
Lâm Bạch Du suy nghĩ: “Không bao nhiêu cả.”
Thứ quan trọng là chính món quà, không phải là tiền bạc, bởi vì cô vẫn có thể kiếm lại.
Con mắt đen láy của Tuỳ Khâm bọc lấy ánh mắt của Lâm Bạch Du, ngón trỏ anh lướt qua đường viền Quan m nhỏ, sau đó nhét lại vào trong áo.Ánh mắt Lâm Bạch Du bị kéo theo, từng bước từng bước.
Trứng luộc buổi sáng bây giờ có hai quả, vì có hôm Liễu Phương phát hiện Lâm Bạch Du không ăn, nên đã luộc một lần hai quả.Để Tuỳ Khâm trông cô ăn.
Học sinh trong trường đều biết Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm hình như ở cùng chỗ, cùng đi học, thậm chí hình như còn ở cùng nhau.
Bởi vì, có bạn học nghe thấy Lâm Bạch Du nói với Tuỳ Khâm: “Sáng mai mẹ phải đi làm, mai chúng ta phải tự hấp sủi cảo.”
Nghe xem!
Tuỳ Khâm không tính là một mình, nhưng bạn thân thiết chỉ đếm trên một bàn tay, những bạn học khác chỉ là mối quan hệ xã giao.
Ai cũng không dám hỏi thẳng.
Từ Phi Phi lại đi hỏi, chặn ngay Tuỳ Khâm lại, nhưng một câu chưa nói được mấy chữ, anh đã vòng qua người cô ta đi khỏi.
Vậy nên mọi người bèn tìm Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du tính tình tốt, được công nhận là dịu dàng xinh đẹp.Đối với lời bàn tán lén lút này, Lâm Bạch Du không muốn nói Tuỳ Khâm ở nhà đối diện mình, ở một mình, có lẽ sẽ truyền đến tai mẹ Hoàng Trạch.
“Ở nhà tôi” hiển nhiên sẽ khiến người ta kiêng dè.
Không ai ngờ Lâm Bạch Du cũng không giải thích.
Lúc tự học tối, Lâm Bạch Du nhớ lại chuyện ở nội trú: “A Khâm, mấy tháng còn lại cậu có từng nghĩ sẽ ở nội trú không? Lúc trước cô chủ nhiệm bảo có thể miễn phí.”
Tuỳ Khâm chỉ ngước mắt: “Tiền thuê nhà nộp nửa năm.”Ý ngoài lời, không ở thì cũng để không.
Lâm Bạch Du ờ một tiếng, thở dài, lại vui vẻ trong lòng. Vẫn ở đối diện, vậy có thể đi cùng nhau, có thể đi vào trong cuộc sống của đối phương.