Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiều Hư Vai Phản Diện
  3. Chương 20: Đợi Ngày Cậu Mơ Thấy Tôi (2)
Trước /148 Sau

Chiều Hư Vai Phản Diện

Chương 20: Đợi Ngày Cậu Mơ Thấy Tôi (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc trưa, Tần Bắc Bắc ôm suy nghĩ “Sau này tớ chép bài tập của cậu, tớ mời cậu ăn trước”, kéo Lâm Bạch Du cùng đi canteen với cô.

Lâm Bạch Du gọi điện thoại cho mẹ, sau đó mới cùng đi.

Canteen rất đông người, đa phần đều tự giác xếp hàng ở các ô cửa chắn, trường còn bố trí một ô cửa phúc lợi, chuyên giúp đỡ các bạn học sinh khó khăn.

Nhưng không nói rõ là chuyên dụng cho học sinh khó khăn.

“Cậu mới đến lần đầu nhỉ?” Tần Bắc Bắc gọi một phần canh: “Đồ ăn trong canteen trường cũng ổn, còn về canh, tớ nghi là một xô canh chỉ cho một quả trứng.”

Lâm Bạch Du nhìn vụn trứng trôi lõng bõng trong xô: “Có thể có hai quả.”

Tần Bắc Bắc không nhịn được cười, thìa canh suýt thì cầm không vững.

Hay người bưng khay cơm đi về phía bàn, cô ấy cao, nhìn được xa hơn Lâm Bạch Du: “Đi, đằng kia có chỗ trống.”Đợi qua đó, Lâm Bạch Du mới phát hiện, ngồi cùng bàn với Tùy Khâm.

Ba người ngồi vào một chiếc bàn to, cũng không biết vì sao, những người khác không đến đây, chỗ cứ trống như vậy.

Tùy Khâm ngồi một mình ở một bên, không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, đôi chân dài để dưới bàn trông rất rõ ràng.

Phương Vân Kỳ vô cùng chào đón: “Ngồi đi! Khách quý.”

“Luyên thuyên cái gì.” Tần Bắc Bắc tự ngồi vào bàn, vỗ vào chỗ ngồi ở giữa mình và Tùy Khâm, nháy mắt: “Ngồi đi.”

Gương mặt xinh đẹp của cô gái đang viết: “Trông tớ vui quá ha!”

Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du ngồi xuống bên cạnh anh, đứng đắn đàng hoàng, dù sao cô cũng không làm chuyện gì có thẹn với lòng.

Cô chăm chú nhìn vào khay cơm của Tùy Khâm, có mặn có nhạt.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh không khắt khe với bản thân.

Tần Bắc Bắc hỏi: “Cuối tuần này các cậu có đi làm thêm không?”

Tề Thống nói: “Chưa chắc nữa, chắc tôi phải về nhà một chuyến, Kỳ Tử và A Khâm có lẽ sẽ đi, đúng không?”

Phương Vân Kỳ gật đầu: “Ừm ừm.”

Tùy Khâm chỉ ừ một tiếng coi như trả lời.-Lâm Bạch Du mới ăn mấy miếng, đồ ăn của trường Trung học số 8 quả thật không tệ, hay là sau này hôm nào cô cũng ăn ở canteen, mẹ không cần phải về nhà buổi trưa để nấu cơm nữa.

Phía sau truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào: “Tùy Khâm...”

Một bóng dáng màu đỏ lách qua đó, xuất hiện trước mặt bọn họ, Từ Phi Phi nhìn lướt qua Lâm Bạch Du, lần này được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cô rồi.

Chẳng qua là trắng hơn một chút, có một nốt ruồi son khác người thôi mà.Ánh mắt cô ta quay về chỗ Tùy Khâm.

“Các anh dịch sang bên kia xíu đi.” Từ Phi Phi thúc giục Phương Vân Kỳ và Tề Thống.

Tề Thống dĩ nhiên không vui vẻ gì, mắc gì bảo cậu nhường chỗ, đã thế cũng đâu có thân thiết gì với cô ta đâu, nhưng vẫn dịch sang một chỗ, vừa khéo đối diện với Tần Bắc Bắc.

Phương Vân Kỳ nhất quyết không chịu chuyển: “Tôi không đi, ai bảo cậu đến muộn, đây là chỗ của tôi, tôi còn chưa ăn xong, cậu cứ đợi đi.”

“...”

Từ Phi Phi tức giận, hết cách, lại không muốn ngồi ở giữa cậu và Tề Thống, bưng khay cơm nhìn sang phía Lâm Bạch Du, nhẹ giọng: “Bạn học, chị nhường chỗ được không?”

Tần Bắc Bắc nắm chặt đũa, sợ cô nhường thật.

“Tinh Tinh.”

Lâm Bạch Du chớp mắt: “Không phải đối diện chị cũng có chỗ à?”

Từ Phi Phi cắn môi: “Tôi muốn ngồi chỗ của chị.”

Giọng nói Lâm Bạch Du dịu dàng, nhưng cũng rất kiên định: “Chị cũng không muốn chuyển.”

Từ Phi Phi nhìn chằm chằm cô mấy giấy, định để Tùy Khâm mở lời, không ngờ từ đầu đến cuối, Tùy Khâm còn không cả ngẩng đầu lên.

Khéo thế nào, bên cạnh Tùy Khâm là lối đi, bạn học ở lối đi bên kia rời đi rồi, cô ta lập tức ngồi vào, đặt khay cơm xuống.

Cô ta đưa một lọ sữa chua: “Đây là đồ em vừa mới mua.”

Tần Bắc Bắc chịu không nổi cái giọng này, trợn ngược mắt.

Cũng không biết có phải vì cô ấy xinh đẹp hay không, Lâm Bạch Du cảm thấy cô ấy trợn mắt rất gây hứng thú, giống như sao nữ trong phim điện ảnh.

“Tớ không chịu nổi nhất là nhỏ đó bóp giọng, à đúng rồi, nhỏ đó tên là Từ Phi Phi, lớp 11.” Tần Bắc Bắc nhỏ tiếng.

“Trước mặt chàng trai mình thích, õng ẹo một chút cũng rất bình thường mà?” Bạn thân hồi trước của Lâm Bạch Du thích thầm anh khóa trên, hễ nói chuyện với anh ấy lại như thế này.

Bạn thân nói, đợi sau này cậu nói chuyện với chàng trai mình thích, cậu sẽ nói chuyện nhẹ nhàng trong vô thức, cậu thấy rất bình thường, người khác lại thấy quá õng ẹo.

Tần Bắc Bắc: “Cậu thì rất bình thường mà.”

“Quan trọng là nhỏ đó tiêu chuẩn kép, với con gái không có thái độ tốt thế đâu, với con trai thì nói năng ỏn ẻn, có cần phải cư xử khác biệt không hả.”

Lâm Bạch Du nói chuyện thầm thì với cô, không quên nhìn Tùy Khâm vẫn chưa ra tay, không động vào sữa chua của Từ Phi Phi... Rất phù hợp với tính cách của anh.

Từ Phi Phi cầm lọ sữa chua, ở lối đi phía trên gần đó, đúng lúc có bác quét dọn sắp đi ngang qua, nói oang oang bằng tiếng địa phương: “Học sinh này, nhường đường cái.”

Cô ta thẹn thùng không thôi, mặt nóng bừng bừng.

Từ Phi Phi vốn định đặt thẳng vào bàn Tùy Khâm, không ngờ phen này nam sinh giơ tay lên, thẳng tay ngăn chặn hành động của cô ta.

Trước khi đi cô ta còn lườm Lâm Bạch Du một cái.

Bạn cùng bàn thong dong đến muộn thấy cô ta chưa tặng được sữa chua, an ủi nói: “Lần sau nhất định sẽ được, hôm nay chắc chắn là vì bên cạnh có người, anh ấy ngại.”

Từ Phi Phi hỏi: “Chị ta đẹp hay tớ đẹp?”

Bạn cùng bàn nghiêm túc suy nghĩ: “...

Cậu.”

Tất nhiên là lời nói dối.

Chưa nói đến thành tích, chỉ nói về làn da, Lâm Bạch Du đã thắng Từ Phi Phi rồi, trơn bóng nhẵn mịn, còn trắng đến phát sáng, thân hình cân đối mảnh mai, là ai thì cũng sẽ ngưỡng mộ.

Từ Phi Phi nghĩ tới cái gì đó: “Tớ không tin! Đợi đấy!”-Lâm Bạch Du bị cô ta lườm hết sức khó hiểu.

Lườm cô làm gì, cũng đâu phải cô bảo Tùy Khâm từ chối đâu.

Tần Bắc Bắc ngâm nga mấy tiếng: “Tớ ghét nhỏ đó là vì lần trước nhỏ đó gây ầm ĩ rất lâu để nghe ngóng chuyện của Tùy Khâm, cả trường đều biết.”

“Lại còn giả làm dáng vẻ đáng thương, như thể bọn tớ bắt nạt nó vậy, mẹ nó đến trường nói bọn tớ bắt nạt, bọn tớ bị chủ nhiệm mắng.”

Tề Thống lại dịch lại về chỗ của mình: “Tôi cũng bị mắng, rõ là vô tội.”

Dĩ nhiên, Tùy Khâm bị mẹ Từ Phi Phi mắng nhiều nhất, gì mà ảnh hưởng đến chuyện học tập của con gái bà, không có ý tốt, lần sau đừng có đến gần con gái bà nữa, cho anh đẹp mặt các kiểu.

Lúc ấy anh cười khinh khỉnh nói: “Không bằng bác dạy dỗ con gái bác cho tốt.”

Lâm Bạch Du kinh ngạc, sao Tùy Khâm lại đen đủi thế.

Bị người ta theo đuổi mà còn bị mắng ngược lại, thế thì cũng quá thảm rồi.

Tại sao tất thảy chuyện bất công và không vui trên cuộc đời đều đổ hết lên người Tùy Khâm vậy.

Lâm Bạch Du thấy thương xót.-Ăn xong cơm trưa, mấy người bọn họ cùng nhau đi về lớp.

Bước chân của tụi con trai dài hơn, chưa đi được mấy bước đã để bọn cô tụt lại phía sau, đi nửa đường phải dừng lại để đợi, phàn nàn bọn cô đi quá chậm.

“Như ốc sên bò vậy.” Phương Vân Kỳ nói.

“Cậu giỏi, cậu chạy nhanh, sao cậu không tham gia thế vận hội Olympic ý?” Tần Bắc Bắc không chịu tỏ ra yếu thế: “Huy chương vàng của cậu hết.”

“...

Tôi mới nói một câu, cậu đáp lại những bốn câu.”

“Hứ.”

Lần trước thời gian học và nghỉ đổi thành giờ mùa thu, thời gian nghỉ trưa bị rút ngắn lại rất nhiều, nhưng ở trường vẫn có thể ngủ trưa.

Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đi đến phòng nước lấy nước nóng, lúc quay lại, trong lớp vẫn đang ồn ào, mở điện thoại ra xem, trên Wechat có một dấu chấm đỏ.

Là tin nhắn Q gửi, 3 phút trước.

Không ngờ Tùy Khâm lại chủ động nhắn tin cho cô? Nhắn gì vậy?

Lâm Bạch Du ấn ngón tay vào để xem.

Q: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]Q: [.]Lần liên lạc đầu tiên sau khi kết bạn Wechat, là chuyển tiền qua Wechat.

Lâm Bạch Du có thể đoán được, đây chắc chắn là tiền bữa sáng mấy ngày hôm nay.

Lâm Bạch Du xoay phắt ghế, nhìn về phía cậu thiếu niên vừa mới quay lại.

Hình như anh đã rửa mặt, mấy lọn tóc con trước trán đã thấm ướt, chưa lau khô, khuôn mặt vừa rửa nước được phủ một tầng hơi nước, phác họa lên khuôn mặt thanh tuấn.Đẹp đẽ quá đáng.

Lâm Bạch Du ngẩn người mất hai giây: “Cậu gửi tiền cho tôi làm gì?”

“Không có công không nhận lộc.” Tùy Khâm liếc mắt nhìn.

“Vậy lần trước cậu uống của tôi, có phải là cũng cần trả không?” Lâm Bạch Du ngẩng đầu, nốt ruồi son giữa trán in vào trong ánh mắt của cậu thiếu niên.

“...”

Tùy Khâm: “Được.”

Lần này đến lượt Lâm Bạch Du cạn lời: “Nước tôi lấy trong phòng nước ở trường, miễn phí, cậu tin thật đấy à.”

Phương Vân Kỳ liếc mắt ra hiệu.

Tùy Khâm dứt khoát ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, không giấu được nét sắc sảo trong khuôn mặt: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Anh hỏi thẳng.

Lời ẩn ý dường như đang bày tỏ: Đừng mong đạt được mục đích gì ở anh, bởi vì vô ích.

Lâm Bạch Du ngây người: “Hôm ấy tôi đã nói với cậu rồi.”

Tùy Khâm ngồi xuống, nâng mí mắt: “Không có độ tin cậy.”

Lâm Bạch Du vắt kiệt trí óc, cũng không nghĩ ra lí do gì có độ tin cậy cao hơn: “Dĩ nhiên tôi không cho không, chỉ là vẫn chưa tới lúc thu phí.”

“Đợi đến ngày cậu mơ thấy tôi, tôi sẽ không tặng nữa.”

Tùy Khâm úp tay trên bàn, im lặng hai giây, ánh mắt hơi lay động: “... Mơ thế nào?”

Và còn, mơ cái gì.

Quảng cáo
Trước /148 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net