Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay từ khi về thành phố Phong Nam đón Tết cùng Tuỳ Khâm, Lâm Bạch Du đã nghĩ sinh nhật năm nay sẽ tặng quà gì rồi.
Họ quen biết quá lâu, đã biết rõ ràng sở thích của đối phương, quà có thể tặng đã tặng từ trước rồi.
Cô muốn tặng thứ khác.
Cũng chính lúc này, Lâm Bạch Du nhận ra, sinh nhật năm nay Tuỳ Khâm đã đến độ tuổi kết hôn theo quy định rồi.
Hồi năm nhất họ từng bàn về chuyện kết hôn, lúc ấy chỉ buột miệng nhắc đến, bởi vì vấn đề tuổi tác, tuy Tuỳ Khâm không nói nuối tiếc, nhưng cũng không vui vẻ là bao.
Vậy nên Lâm Bạch Du định cho anh toại nguyện vào năm nay.
Lâm Bạch Du muốn giữ bí mật, Phương Diệu không hỏi nữa, mà nỏi: “Nhưng, đối với Tuỳ Khâm mà nói, chắc chắn cậu tặng gì cậu ấy cũng thích.
”“Có lẽ là thế.
” Lâm Bạch Du thử nghĩ đến phản ứng của Tuỳ Khâm.
“Quả nhiên bạn trai phải tìm ở cấp 3, tớ đã năm 3 rồi, vẫn không yêu thì sẽ thành đàn chị năm tư mất.
”“Đàn chị ngắm đàn em, cũng được phết mà.
”“Có lí.
”Phương Diệu nói chuyện với cô không tránh bạn cùng phòng kí túc, Lâm Thu Vũ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nói: “Nhưng nếu cậu không bằng người khác, sẽ ngại lắm đấy.
”Phương Diệu trợn ngược mắt, lại nữa.
Có những lúc, cô ấy còn không hiểu ý của Lâm Thu Vũ, dường như thường thích nói chuyện không ăn khớp một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, dường như cũng không có ác ý gì.
Chỉ là khiến người ta khó chịu.
Lâm Bạch Du bỏ sách xuống, quay sang cô ta: “Có gì mà ngại?”Lâm Thu Vũ nói: “Cậu là bạn gái, quà tặng còn không bằng người theo đuổi khác, không chừng bạn trai cậu sẽ nghĩ cậu không để tâm.
”Phương Diệu nói: “Quà không được so sánh, còn nữa, sao biết quà Tinh Tinh tặng không bằng người khác.
”Tô Trừng Trừng cũng xen miệng: “Quà bọn họ có tốt đến mấy, Tuỳ Khâm cũng không nhận đâu, chắc chắn chỉ nhận quà của bạn gái thôi.
”Hồi năm nhất cô ấy gặp Tuỳ Khâm, đã biết trong mắt anh chỉ có Lâm Bạch Du, nay đã gần ba năm trôi qua, quả nhiên là như vậy.
“Tớ chỉ nói tí thôi.
” Lâm Thu Vũ cúi đầu đọc sách: “Không có ý gì khác, dù sao những thứ này rất dễ so sánh.
”Lâm Bạch Du sắc mặt như thường: “Không cần so sánh, vì anh ấy sẽ không nhìn người khác.
”Phương Diệu nói: “Tinh Tinh, điểm tớ khâm phục cậu nhất là cậu luôn tự tin.
”Lâm Bạch Du mở sách vở, nói với cô ấy: “Sự tự tin của tớ đến từ Tuỳ Khâm.
”Tô Trừng Trừng thở dài: “Đừng nói nữa, cảm thấy câu nào cũng đang bón cơm chó, Phương Diệu cậu chẳng lẽ chưa ăn đủ à?”Phương Diệu ngậm miệng.
-Có lẽ là ông trời cũng thích họ, ngày 6 tháng 3 vừa khéo là thứ hai.
Ban đầu lúc Lâm Bạch Du nảy ra suy nghĩ này, còn sợ vào ngày nghỉ, sau đó xem lịch, mới yên tâm.
Còn nữa, hôm sinh nhật, cô và Tuỳ Khâm đều có tiết buổi sáng, buổi chiều lại không có tiết.
Lúc 0 giờ, báo thức Lâm Bạch Du cài vang lên.
Cô lơ mơ tỉnh dậy, quay người sang chỗ Tuỳ Khâm: “Sinh nhật vui vẻ.
”Tuỳ Khâm cũng mới tỉnh, nghe thấy tiếng này, ôm cô vào lòng.
Nhưng Lâm Bạch Du không nghe thấy trả lời, tưởng anh không nghe thấy, lẩm bẩm mấy lần liền, giọng nói chưa tỉnh giấc càng hấp dẫn.
Trái lại, anh tỉnh táo rồi.
Nhìn cô gái trong lòng lại chìm vào giấc ngủ.
Dù đã qua nửa tháng, anh vẫn cảm thán, duyên phận của anh và Lâm Bạch Du quá đỗi kì diệu.
Anh rất vui mừng, mình kiếm trước đã lựa chọn kết quả như thế.
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng Lâm Bạch Du rất căng thẳng.
Hôm nay Tuỳ Khâm không luộc trứng cho cô, nhưng pha một cốc sữa bò, nhìn cô uống hết trong một hơi, không uống giúp cô.
Lâm Bạch Du hỏi: “Chiều nay anh có bận không?”Tuỳ Khâm cất cốc đi: “Chắc là không.
”“Vậy chiều đi ra ngoài với em.
” Lâm Bạch Du chớp mắt: “Hôm nay em muốn hẹn hò, không được nuốt lời.
”Cô bồi thêm một câu: “Không thì mấy nữa em bận, không còn thời gian đâu.
”Tuỳ Khâm xoa đầu cô: “Được.
”Anh không đoán hôm nay cô muốn làm gì.
Đối với Tuỳ Khâm mà nói, hẹn hò vào hôm sinh nhật, đã là một món quà.
Lâm Bạch Du học hai tiết cuối, nhân lúc Tuỳ Khâm đi, cô tìm sổ hộ khẩu trong phòng ngủ.
Cũng may lúc trước cần dùng ở trường, nên tư liệu của cô và Tuỳ Khâm đều ở đây, không chỉ có bản gốc, còn có bản sao.
Cô nghĩ rất đẹp, nhưng không nhờ chiều nay có buổi tọa đàm.
Nhà trường lúc rảnh sẽ bày vẽ những chuyện này, còn chọn người theo mã sinh viên đến nghe, nếu không đi, lần sau sẽ phải đi bù.
Hôm nay đúng lúc đến lượt Lâm Bạch Du.
Tô Trừng Trừng đang xem diễn đàn: “Viện chính náo nhiệt thật đấy, có lúc tớ cũng không hiểu bọn họ, đã bị từ chối 3 năm rồi, sao không chừa vậy.
”Phương Diệu buồn cười: “Có người là sùng bái thật, có người mượn cớ sùng bái phá hoại, nói đến đây, tớ cũng khâm phục Trần Thanh Thanh phết, bỏ cuộc sớm hơn bất kì ai.
”Cô hỏi: “Cậu xem đã năm ba rồi, đàn em cũng nhiều hơn nhiều, trong trường có ai xuất sắc hơn Tuỳ Khâm chưa?”Đúng là có người xuất sắc, nhưng so sánh với Tuỳ Khâm, cũng giống như đèn và trăng.
Tuy Tuỳ Khâm không nói với bên ngoài, nhưng trường học vốn không phải nơi giữ bí mật, rất dễ bị lan truyền ra ngoài.
Tuỳ Khâm vẫn đang học năm ba, nhưng thứ anh đang học, đang làm, đã không chỉ có những thứ này, đã không cùng trình độ với họ nữa.
Lâm Bạch Du chống đầu, làm nũng với lớp trưởng: “Lần này tớ bận thật.
”Lớp trưởng hất đuôi tóc, không từ chối được: “Hay là, cậu nhờ ai đi hộ cậu?”Phương Diệu nói: “Tớ đi cho, hôm nay là sinh nhật Tuỳ Khâm, Tinh Tinh chắc chắn phải đi đón sinh nhật với bạn trai rồi.
”Lâm Bạch Du ôm lấy cô ấy: “Đợi tớ về mang quà cho cậu.
”Phương Diệu rất hưởng thụ, không hề chối từ: “Được rồi được rồi.
”-Sau khi tan học, Lâm Bạch Du đã nhìn thấy Tuỳ Khâm, anh đợi bên ngoài, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cánh tay đặt trên lan can nhìn xuống dưới toà dạy học.
Bạn học ở Viện Y học đa phần đều biết Tuỳ Khâm của khoa thiên văn, không thấy lạ, biết chắc chắn anh đang đợi Lâm Bạch Du tan học.
Nếu không phải vì quá trẻ, anh đã không ở trong trường, cùng đi học trong lớp với họ nữa.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tuỳ Khâm đứng thẳng dậy, quay người lại, nhìn về cửa sau lớp học, tầm mắt lướt qua đám người, nhìn thẳng trên người Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du ôm tay anh: “Đi ăn cơm trước.
”Tuỳ Khâm gật đầu.
Lâm Bạch Du lại nói: “Ăn xong đi dạo phố, mua sắm.
”Tuỳ Khâm không có ý kiến.
Lâm Bạch Du bỗng hỏi: “Anh mang căn cước công dân không?”Chân mày Tuỳ Khâm hơi động đậy.
Lâm Bạch Du dừng bước: “Không mang à?”Tuỳ Khâm thong dong hỏi: “Ăn cơm mà cũng cần mang căn cước công dân à?Anh cong người: “Có phải còn phải mang sổ hộ khẩu không?”“Sao anh biết!” Lâm Bạch Du chưa bao giờ giấu được bí mật với anh.
“Đoán đấy.
” Tuỳ Khâm cong môi.
Lâm Bạch Du trừng mắt: “Chẳng bất ngờ gì cả!”Tuỳ Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói với cô: “Chỉ cần chưa đến giây phút ấy, mãi mãi là bất ngờ chưa biết.
”.