Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc trời dần chuyển sang màu xanh xám, ánh đèn neon mờ dần, một tia sáng chợt lóe lên.
Cả đêm Thẩm Dực không chợp mắt, cuối cùng anh ngả người trên ghế sô pha rồi thiếp đi.
Khi mở mắt lần nữa là vì bị tiếng điện thoại kêu inh ỏi đánh thức, càng ngày càng chói tai, thật sự không thể làm người khác bỏ qua được.
Vì vốn ngủ không sâu nên anh càng tỉnh táo hơn, đầu có cảm giác đau như búa bổ.
Thấy điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy, trợ lý ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, vì sợ bước vào bãi mìn nên thận trọng nhắc nhở: “Sếp Thẩm, các quản lý đều đến rồi, sếp xem lúc nào có thể bắt đầu họp được?”
“Rời sang ngày mai đi!” Anh nói chuyện với giọng nói khản đặc.
Trợ lý nghe giọng anh hơi khác, lại nhớ tới tối qua Thẩm Dực còn ho nữa, không lẽ là bị bệnh chăng?
“Sếp Thẩm, anh ốm sao? Có cần đi khám không ạ?”
“Không cần.” Thẩm Dực nhăn mày, không kiên nhẫn nói: “Nếu cậu không muốn rời đi trong tháng này thì bảo họ giải tán ngay bây giờ đi.”
Nghe xong, chắc chắn tâm trạng của sếp Thẩm đang vô cùng tệ nên trợ lý không dám nói dài thành dại, vội vàng tìm lý do hợp lý nói với các quản lý.
Thẩm Dực đứng dậy, hai bên thái dương đau nhói, trong bụng trống rỗng đến cồn cào.
Nhưng lại chẳng có tâm trạng ăn uống tí nào.
Ngay cả cuộc họp đã được lên lịch sáng nay cũng bị anh quên mất một cách nực cười.
Từ trước tới giờ, anh là một người công tư phân minh, tuyệt đối không bao giờ mang cảm xúc cá nhân trong khi làm việc, nhưng hôm nay anh lại không kiểm soát được.
Trong Oceanwide International tấc đất tấc vàng thì mấy căn hộ lớn như vậy lẽ ra phải có cảm giác đầy sức sống, nhưng hiện tại bốn vách tường xung quanh lại rất trống trải, giống như một đống đồ đạc lạnh lẽo.
Thứ được gọi là “sinh vật sống” duy nhất lại là con robot quét nhà đang hoạt động tới lui.
Vừa thấp vừa dẹp, nhóc quét rác này mấy lần đều bị mắc ở chân bàn trà mà không ra được.
Nếu mà cô gái nhỏ còn ở nhà, chắc chắn sẽ nửa quỳ dưới sàn rồi quay người về phía anh để kéo con robot này ra.
Anh thích ôm cô từ phía sau, trong mắt anh là làn da mềm mại trơn bóng cùng với đường cong rõ ràng của cô. Khi không chịu được nữa cô sẽ quay lại cầu xin anh với từng tiếng mềm mại mơ hồ.
Bây giờ, ngay cả bóng người cũng không còn, anh chỉ có thể nhớ lại những hồi ức, nhìn thế nào thì cũng thấy bản thân giống như đang bị bỏ rơi vậy.
Thẩm Dực chậm rãi thử ngủ trên sopha thêm một lát nữa, vừa xoay người lại, những lời Khương Dư Dạng nói tối qua hiện lên trong đầu anh.
Cái gì mà đoạn đường này chỉ đi được với anh đến đây… Thật sự khiến lòng dạ người khác rối bời mà.
Anh chỉ nghĩ rằng Khương Dư Dạng cảm thấy đoạn tình cảm này cần một khoảng thời gian lắng lại, rõ ràng người đã nói sẽ không buông tay cô là anh, ấy vậy mà người tự tay đánh mất cô cũng chính là anh.
Giống như ngày Thẩm Tầm tổ chức sinh nhật cho anh. Rõ ràng tối hôm trước còn nói mua quà sinh nhật cho anh, nhưng tới đêm ấy, sau khi cãi nhau với
Thẩm Hách Liên, cô bé mười lăm tuổi đang trong thời kì nổi loạn đã chạy ra khỏi nhà mà không nghĩ đến hậu quả.
Bên ngoài phòng cấp cứu im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, anh đã cầu nguyện nhiều lần nhưng cuối cùng lại nhận được thông báo không qua khỏi.
Lúc Thẩm Hách Liên bảo anh đưa Khương Dư Dạng về nhà họ Thẩm, anh chỉ cảm thấy nực cười.
Con gái ruột vừa mới bị tai nạn xong mà ông ta lại có thể cho một cô gái nhỏ không quen không biết vào nhà họ Thẩm, cứ như đang bù đắp cảm giác tội lỗi trong lòng ông ta vậy.
Thẩm Dực nhíu chặt lông mày, cơn buồn ngủ bay sạch.
Đi vào phòng thay đồ, quần áo của anh được là phẳng phiu và được treo gọn gàng theo từng mùa, đồng hồ không ngừng chuyển động.
Vẫn còn đồ trong tủ quần áo của Khương Dư Dạng, anh cẩn thận nhìn những bộ quần áo đó mới phát hiện rằng những thứ mà cô để lại đều là anh mua cho cô.
Còn có những thứ như túi xách, đồ trang sức nhỏ xinh thì chỉ cần là đồ mà anh tặng cô cũng không mang đi.
Trả lại cho anh, cũng trả lại tòa thành trì lạnh lẽo này.
Anh nghĩ, Dạng Dạng, em muốn cắt đứt hoàn toàn với anh như vậy sao?
Thẩm Dực lại thong thả bước tới trước tủ lạnh, kéo tay nắm ra, bên trong trống rỗng.
Khó trách tối hôm qua cô làm nhiều đồ ăn như vậy, cũng không để ý có lãng phí hay không, hóa ra là muốn dọn sạch tủ lạnh trước khi đi.
Từ bé tới giờ Thẩm Dực chưa từng rửa bát bao giờ.
Nếu như bây giờ Khương Dư Dạng vẫn ở đây mà biết sức khỏe của anh không tốt, nhất định sẽ nấu cho anh một bát cháo thanh đạm, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo sẽ sờ lên trán anh, giọng nói sốt ruột đầy sự quan tâm.
“Thẩm Dực, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt vào.”
Thỉnh thoảng xã giao mà về muộn, cô gái nhỏ cũng chưa bao giờ quấy rầy anh. Cô là một người hiểu chuyện và luôn âm thầm chịu đựng, hết lần này đến lần khác đổ đi những mâm cơm lạnh ngắt.
Sự thất vọng cứ tích lũy dần cho đến khi đã đầy, song cô cũng không nói nặng lời với anh dù chỉ một lần.
Tính tình Khương Dư Dạng như làn nước ở vùng Giang Nam, dịu dàng lại bao dung, như là nước ấm trong trời đông giá rét có thể hòa tan tất cả lớp băng đau khổ.
Khi im lặng, cô gái nhỏ giống như không hề có cảm giác tồn tại.
Trong đám đông, cô chắc chắn là người xinh đẹp và nổi bật nhưng tính tình lại quá trầm lặng ít nói. Khi đi trong đám người nói không nhiều lắm nên rất dễ bị coi là làm nền.
Thời cấp ba, anh cũng thỉnh thoảng đụng mặt cô ở trường song hai người đều vờ như người xa lạ không quen biết nhau, không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán trong trường.
Bây giờ nhớ lại, rốt cuộc anh đang chối bỏ việc Khương Dư Dạng gọi anh là anh trai hay là sự tan nát của bản thân chứ?
…
Buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua từng lớp mây, chiếu rõ sự trơ trụi của cây bạch quả ở dưới tầng.
Hiếm khi Thẩm Dực ở nhà nghỉ ngơi, làm cái nghề đầu tư mạo hiểm này thì phần lớn thời gian của anh nếu không phải là xem các dự án trên toàn quốc, duy trì quan hệ hợp tác thì cũng là kiểm soát nguồn vốn cho dự án.
Ngay cả thời gian còn lại cũng tập trung vào việc điều hành công ty.
Nhưng chỉ cần anh không đi họp thì ai mà dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?
Có lẽ là được nuông chiều từ nhỏ nên đây là lần đầu tiên Thẩm Dực đặt đồ ăn bên ngoài, trước kia anh chẳng để ý mấy cái này lắm, bởi vì khi ở nhà ông nội muốn ăn gì thì bảo đầu bếp là được.
Vào năm đầu tiên mà Khương Dư Dạng đến nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm cũng ân cần hỏi han cô có quen với bữa tối đêm giao thừa ở thủ đô này hay không.
Mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch trạc vai vế với anh, nói năng với Khương Dư Dạng rất thô lỗ: “Đầu bếp nhà mình là đầu bếp có tiếng, người khác muốn mời còn không được thì làm gì có chuyện mà ăn không quen được chứ?”
Ông cụ Thẩm ghét nhất là bị người khác chen ngang khi nói chuyện, thấy vậy bèn dùng đũa gõ vào bát, không giận mà tự uy: “Càn quấy.”
Ông cụ Thẩm là người chu đáo, biết quê hương Khương Dư Dạng ở Giang Nam, thói quen ăn uống cũng thiên về khẩu vị ở đó. Ông nghĩ tới nghĩ lui, sau đó bèn dặn dò đầu bếp làm một món ăn đặc sắc ở quê nhà của cô, cũng xem như chăm sóc cô vô cùng cẩn thận.
Nhưng câu nói đó là sự thật, đầu bếp am hiểu nấu nướng đủ các vùng miền nên đã tạo cho anh một thói quen ăn uống vô cùng kén chọn.
Khương Dư Dạng gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói mềm mại: “Ăn quen rồi ạ, nhưng mà cháu thấy món cá này còn có thể nấu ngon hơn ấy ạ.”
Mọi người trong phòng ăn kinh ngạc, Thẩm Dực dừng đũa, hứng thú chờ câu nói sau.
“Cháu không nói là đầu bếp nấu không ngon.” Cô nói rõ ràng: “Giấm mà đầu bếp dùng không giống ở chỗ bọn cháu, chỗ bọn cháu dùng là giấm gạo của Giang Nam, hương vị sẽ ngon hơn.”
Đầu bếp gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay không mua được giấm gạo chính gốc nên mùi vị không được ngon bằng.”
Ông cụ Thẩm hiếm thấy cô bé nào mà lanh lợi thông minh như thế, hài lòng gật đầu nói: “Mấy thằng bé các cháu chỉ biết ăn uống hưởng thụ, không bằng người ta có kiến thức rộng rãi.”
Nghĩ đến đó, bụng dạ anh lại đói đến cồn cào.
Hoa mắt chóng mặt, anh đã đặt một suất cháo đậu Hà Lan kèm tôm bóc vỏ, có lẽ nửa tiếng sau sẽ giao đến.
Đồ ăn được giao đến, Thẩm Dực đi nhận rồi mở nắp hộp ra, nào ngờ chỉ ăn một thìa nhỏ đã lắc đầu.
Đúng vậy, rõ ràng chỉ là một món cháo đơn giản nhưng cô nấu còn ngon hơn đặt ở bên ngoài nhiều.
Thẩm Dực ném đồ vào thùng rác, không thèm nhìn mà cũng chẳng còn hứng ăn nữa.
Anh gọi điện thoại cho trợ lý, giọng nói hơi mệt mỏi: “bánh quế hoa mà lần trước cậu mua còn bán nữa không?”
Trợ lý vừa mới ăn no, không có tổng giám đốc Thẩm ở công ty nên mọi người cũng khá thoải mái.
Sau khi nghe máy, trợ lý ngơ ra vài giây, đến khi phản ứng lại mới vội gật đầu nói: “Vẫn còn ạ. Có một cửa hàng ở ngay bên cạnh công ty chúng ta, nhưng có lẽ anh không hay đi nên không để ý tới.”
Đợt trước anh ta mua bánh quế hoa thường chia cho tổng giám đốc Thẩm, cũng không biết Thẩm Dực có thích ăn hay không, bây giờ xem ra, tình cờ mà lại hợp ý sếp.
Thật ra Thẩm Dực không thích món ăn này. anh chỉ mơ hồ nhớ tới Khương Dư Dạng đã ăn bánh quế mà anh mang về, cô hình như đặc biệt thích món này.
Vậy nên anh muốn thử nếm xem nó ngon như thế nào.
Khi trợ lý hừng hực gõ cửa ở Oceanwide International thì chợt thấy Thẩm Dực có phần khác hẳn thường ngày, nhìn hơi tiều tụy và đi kèm theo đó là sự lôi thôi lếch thếch.
Anh ta ngạc nhiên một lát, bước vào trong nhà dưới cái nhìn đầy áp lực của Thẩm Dực, trên tay vẫn còn cầm túi bánh quế hoa.
Thẩm Dực hào phóng chuyển khoản cho trợ lý gấp mười lần giá gốc, trợ lý không dám nói gì mà chỉ nhìn quanh một lần, cứ cảm thấy căn nhà có điều gì đó là lạ.
“Sếp Thẩm, anh chuyển bớt đồ đi hay sao ạ? Nhìn căn nhà trống hơn nhiều.”
Không ngờ lại là kẻ không sợ chết.
Thẩm Dực đi rửa tay, dùng khăn lau sạch nước mới nâng mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt rất chăm chú: “Có chuyển một số thứ.”
“Tôi biết ngay mà.” Trợ lý cười hì hì: “Là chị dâu bảo chuyển đúng không ạ? Phụ nữ rất thích làm đi làm lại mấy chuyện như này…”
Sắc mặt của anh ngày càng u ám, lập tức tỏ ý “đuổi khách”: “Buổi chiều có người bên Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên tới, giúp tôi tiếp họ cho tốt.”
Trợ lý vừa nghe nói đến nhiệm vụ mới, lòng bàn chân như được bôi dầu, lập tức lao đi rất nhanh.
Lần đầu tiên Thẩm Dực ăn bánh quế hoa, chỉ cảm thấy vừa vào miệng đã tan, thanh ngọt dễ chịu, rất phù hợp với khí chất của cô.
Thế là anh lại cầm thêm mấy miếng để ăn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");