Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh mới tốt nghiệp mẫu giáo à? Ngay cả vấn đề này cũng cần phải so sánh hơn thua.
Cô nở một nụ cười đáp lại, đôi mắt màu hổ phách vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Vâng, anh nhanh nhất, được chưa?”
Thẩm Dực đút một tay vào túi, cợt nhả đáp: “Tôi có nhanh hay không mà em còn không biết à?”
Khương Dư Dạng ngây người một lát, hồi lâu mới hiểu được ý tứ của anh, sắc mặt bỗng đỏ bừng như tôm luộc.
Một năm không gặp, ban ngày ban mặt mà dám tán tỉnh gạ gẫm, được lắm.
Trời đang nắng gắt, cô lấy kính râm ra đeo lên. Gọng kính to đến mức che gần hết khuôn mặt, cô cho rằng khí thế không được thua.
Anh quay người chỉ về phía đằng kia: “Xe của tôi đỗ ở phía Đông.”
Chỉ có người Thủ đô gốc mới có thể phân biệt rõ ràng các hướng Đông Tây Nam Bắc. Khương Dư Dạng vô thức nhìn theo hướng mà tay anh chỉ, tức khắc nhận ra chiếc siêu xe. Đơn giản là vì màu xe vô cùng bắt mắt.
Nhưng mà… Thẩm Dực dám đích thân đến đón cô à?
Tuy trong gara của anh có rất nhiều ô tô, nhưng chiếc duy nhất tài xế có thể lái là chiếc Maybach chuyên để sử dụng cho công việc. Còn lại đều là “đồ sưu tầm” mà thỉnh thoảng anh mới lấy ra dùng.
Thẩm Dực cũng đang tắm nắng dưới tiết trời giữa trưa, đôi mắt hơi nheo lại còn vẻ mặt thì rất dịu dàng.
Anh xích lại gần hơn, bóng hình cao lớn của anh phủ lên cô. Cô còn có thể ngửi thấy mùi hương tùng mộc quen thuộc.
“Nóng lắm à?”
Khương Dư Dạng nhanh chóng chớp mắt, cảm giác như anh đã cài đặt GPS trong đầu cô vậy. Cô đang nghĩ, nếu không phải vậy thì giữa thời tiết oi bức thế này, làm sao anh có thể biết được cô ở đâu?
Thấy cô định lùi lại vài bước, Thẩm Dực ngăn cô lại: “Đừng cử động.”
“Dạng Dạng, để em chờ lâu rồi. Hôm nay tắc đường nghiêm trọng quá…”
Nửa câu sau của Kiều Tụng nghẹn lại trong cổ họng. Cô ấy không thể tin được ngước mắt lên hỏi: “Sao Giám đốc Thẩm lại ở đây?”
Thẩm Dực hơi hất cằm, nhẹ giọng hỏi: “Cô tới đón được còn tôi thì không à?”
“Không phải như vậy.” Miệng lưỡi Kiều Tụng sắc bén, nắm lấy cổ tay Khương Dư Dạng rồi kéo cô về phía sau để bảo vệ: "Vậy anh cứ thong thả đợi người, tôi đưa Dạng Dạng về đây.”
“Đáng tiếc.” Đầu lưỡi của anh chạm vào vòm miệng, khóe môi dần lộ ý cười: “Người mà cô muốn đón chính là người của tôi.”
Đừng vì không phải là người xuất gia mà ăn nói ngông cuồng vậy chứ? Cô là người của anh từ khi nào vậy?
Khi ánh nắng chói chang chiếu xuống, Khương Dư Dạng cuối cùng cũng hiểu tại sao anh cho cô lùi về sau. Vóc dáng cao lớn của anh lúc đó vừa đủ che khuất ánh nắng trước mặt cô.
Cô không khỏi sửng sốt, Thẩm Dực biết chăm sóc người khác như vậy từ khi nào?
Kiều Tụng tức đến mức bật cười. Cô ấy nghiêm mặt nói: “Giám đốc Thẩm, chiều nay tôi còn có buổi phỏng vấn, không rảnh cùng Dạng Dạng lãng phí thời gian chỗ ngài.”
“Buổi chiều cô còn có buổi phỏng vấn.” Thẩm Dực vô cùng hứng thú khi đề cập đến chủ đề này, vẫn án binh bất động rồi nói: “Cô mở điện thoại lên mà xem.”
Kiều Tụng nghi hoặc liếc nhìn anh, không hiểu Thẩm Dực đang có ý đồ gì.
Tổng biên tập Manh Manh: [Gửi nhóc tiên nữ, tôi đã đổi cuộc phỏng vấn buổi chiều của cô và Lý Nguyên với nhau. Đối tượng phỏng vấn của cô là Thẩm Dực. Tôi đã bảo cô ấy gửi câu hỏi phỏng vấn vào email của cô rồi đó.]
Kiều Tụng vừa bất lực vừa tức giận: [Tại sao?]
Tổng biên tập Manh Manh: [Thẩm Dực đích thân yêu cầu. Có thể là do năng lực chuyên môn của cô tốt. Khó khăn lắm anh ấy mới đồng ý phỏng vấn, vậy
nên tôi đã chấp thuận. Chúng ta phải cố gắng hết sức để đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào mà anh ấy đưa ra.]
Cuộc sống thường ngày của nô lệ tư bản chính là nhìn sắc mặt của nhà tư bản mà sống.
Kiều Tụng nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cái đuôi cáo của người này đang vẫy vẫy rất vui vẻ nhưng lại không thể làm gì được.
Thẩm Dực nhìn đồng hồ, ngước mắt lên nhắc nhở: “Cô không còn nhiều thời gian, ba tiếng rưỡi sau tôi còn có cuộc họp.”
“Dạng Dạng, chị...” Kiều Tụng lắc lắc cánh tay cô, ra hiệu cầu cứu.
Khương Dư Dạng không có phản ứng quá lớn, trong đầu thầm tính toán, so sánh nặng nhẹ rồi nói: “Tiểu Kiều, không sao đâu.”
Chuyện riêng giữa cô và Thẩm Dực đã là chuyện quá khứ. Dù thế nào cũng không thể can thiệp vào công việc của Kiều Tụng, khiến cô ấy mất việc đúng chứ?
Người thông minh như Thẩm Dực lẽ nào không biết được suy nghĩ Khương Dư Dạng, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Chúng ta ăn cơm trước. Tôi đặt bàn ở Minh Nhã Uyển.”
Anh quay người đi lấy xe, bóng lưng có chút phóng khoáng.
Khương Dư Dạng ngồi ở ghế phụ của Kiều Tụng, đón lấy chai nước khoáng từ Kiều Tụng rồi nhấp một ngụm.
Điều hòa trên xe thổi ra hơi lạnh, cảm giác nóng nực giảm đi nhanh chóng.
“Đúng là dùng thủ đoạn không đấu lại được Thẩm Dực.” Kiều Tụng có chút áy náy nói: “Dạng Dạng, em không sao thật à?”
Khương Dư Dạng thờ ơ lắc đầu, rất hiểu chuyện nói: “Em và anh ấy đã là quá khứ rồi. Hai người làm việc với nhau, chẳng cần vì em mà hợp tác không vui vẻ.”
Kiều Tụng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Thẩm Dực si tình hơn chị nghĩ.”
Kiều Tụng cảm khái nói: “Chị học cùng lớp với anh ta mấy năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta để ý đến điều gì. Một năm nay em du học ở Paris, còn anh ta thì lao mình vào Quân Liên. Tuy rằng không quấy rầy nhau, nhưng luôn cảm giác giữa hai người có một nam châm thu hút lẫn nhau.”
Cô ấy không thể đối phó được với Thẩm Dực. Nhưng sự xuất sắc của anh thì không thể phủ nhận.
Sau nhiều năm tốt nghiệp, anh là người duy nhất trong số các bạn cùng lớp đạt đến đỉnh cao của ngành.
Khương Dư Dạng khựng lại một lúc, nghĩ tới một câu trong “Trang tử”, nhẹ nhàng nói: “Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ*.”
(*) Hai con cá gặp mắc cạn, phun nước bọt để làm ướt mình nhau, không bằng quay trở về nước quên đi chuyện trên bờ. Nghĩa là sống chết có nhau, chi bằng quên nhau mà sinh tồn.
Màn hình sáng lên, hiển thị tin nhắn gửi đến.
Lục Triều Dã: [Chị, chị đến chưa?]
Cô báo bình an: [Đến rồi.]
Lục Triều Dã ngang ngược nói: [Lời nói của em rất chân thành đấy. Chị phải suy nghĩ cho kỹ nhá. Tủi thân.jpg]
Khương Dư Dạng không trả lời, cô cảm thấy mình khó động lòng với người khác rồi. Lục Triều Dã trao tình cảm cho cô khác nào đem than hồng đặt cạnh tảng băng.
Kiều Tụng tò mò hỏi: “Ai đấy?”
“Một em trai.” Cô không thể nói là Lục Triều Dã, sợ làm Kiều Tụng kinh ngạc.
Kiều Tụng nháy mắt: “Chớp lấy cơ hội này đi, em trai tốt hơn anh già nhiều. Trẻ tuổi thì sức lực dồi dào, mỗi tội bình thường hơi mệt mỏi chút thôi.”
Khương Dư Dạng bị cô ấy trêu chọc, chỉ cười không nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên ba người họ ăn cùng nhau.
Minh Nhã Uyển được trang trí hoàn toàn theo phong cách Trung Quốc. Bên trong nhà hàng có một hang động độc đáo. Dọc trên tường treo những bức họa thư pháp non nước hùng vĩ, uy nghiêm. Không gian yên tĩnh nên có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh của dàn nhạc giao hưởng.
Người phục vụ dẫn họ đến phòng ăn đã đặt trước. Thẩm Dực đến sớm hơn bọn họ, áo khoác treo trên giá, anh đang cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ một cách thành thạo.
Anh đặt điện thoại lên bàn, đầu bên kia đang báo cáo điều gì đó bằng tiếng Anh.
Người phục vụ không dám quấy rầy, chỉ có thể yên lặng gỡ bỏ lớp màng bọc thực phẩm xuống, cẩn thận tráng qua nước nóng mấy lần.
Thẩm Dực nhẹ nhàng mấp máy đôi môi mỏng, nhanh chóng trả lời bằng tiếng Anh. Giọng nói trong trẻo như tiếng nước chảy róc rách.
Sau khi gọi điện thoại xong, người phục vụ nhắc nhở: “Mời ba vị chọn món.”
Thẩm Dực đưa thực đơn cho Khương Dư Dạng, ánh mắt sâu thẳm: “Em muốn ăn gì thì cứ chọn đi.”
Thật hiếm khi vị này thỏa hiệp.
Nếu đã như vậy thì dễ cho Khương Dư Dạng rồi. Trong ba người trên bàn, Thẩm Dực là người kén ăn nhất.
Kiều Tụng không ăn kiêng, cho nên cô đều chọn món theo sở thích của mình, hoàn toàn không để ý đến tính cách con nhà giàu của anh.
“Cá giấm Hồ Tây, sườn xào chua ngọt, tôm nõn xào, sườn hấp bột gạo…”
“Món tráng miệng thì tôi chọn đậu phụ hạnh nhân, phô mai hấp đường... Và một chút sốt ô mai.”
Khương Dư Dạng gập cuốn thực đơn lại. Người phục vụ xác nhận với cô rồi vội vàng ra ngoài để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Thẩm Dực nhướng mày, khẽ thở dài.
Được lắm, chẳng có mấy món hợp khẩu vị anh.
Cá giấm Hồ Tây được bày ra trên bàn, Thẩm Dực dùng đũa gắp một miếng cá nhỏ, thầm nghĩ quả nhiên không ngon bằng Khương Dư Dạng làm.
Tất cả đồ ăn nhanh chóng được đặt lên bàn, nhưng Kiều Tụng lại nhận được cuộc gọi từ nơi làm việc.
Kiều Tụng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy điện thoại ra ngoài nghe điện thoại.
Làm phóng viên đồng nghĩa với việc lúc nào cũng phải nhận nhiệm vụ. Lần trước, Khương Dư Dạng nghe nói tổng biên tập Manh Manh của Kiều Tụng trước giờ sinh một tiếng vẫn đang xử lý công việc. Cô chỉ biết tặc lưỡi.
Bây giờ chỉ còn hai người trong phòng ăn. Tiếng điều hòa phả ra khe khẽ.
Thẩm Dực dựa vào ghế, dáng lưng thẳng tắp, mặt mày như vừa được gió xuân thổi qua nên cực kỳ ôn hòa.
Ánh mắt anh quét qua cơ thể cô, nhẹ nhàng mà nói ba từ: “Gầy đi rồi.”
Khương Dư Dạng tưởng rằng mình nghe nhầm, vô thức hỏi: “Hả?”
“Tôi nói em gầy đi rồi.” Thẩm Dực tì các đốt ngón tay lên mép bàn, có thể nhìn thấy những đường gân nổi lên trên mu bàn tay anh.
Ở Paris, Khương Dư Dạng thường xuyên tập yoga, cũng chú ý đến việc chăm sóc cơ thể. Trong mắt cô, từ “gầy đi rồi” đã trở thành một từ vô vị.
Đối với Thẩm Dực, Khương Dư Dạng đã thoát khỏi tính trẻ con trước đây. Cô vừa thuần khiết vừa quyến rũ, cộng thêm khí chất bất phàm. Cũng càng thu hút sự chú ý của đàn ông hơn rồi.
Giống như một bông hoa hồng vừa nở rộ.
Khương Dư Dạng không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này, xa cách nói: “Đang giảm cân.”
Thẩm Dực tháo đồng hồ ra, ung dung nói: “Em đã gầy như vậy rồi, không cần giảm cân đâu.”
Yết hầu của anh chuyển động. Anh dùng một tay để nới lỏng cà vạt: “Chăm sóc bản thân tốt, đừng để tôi đau lòng.”
Lời quan tâm rất nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ lướt qua tim.
Nếu là trước đây, anh sẽ không bao giờ nói những lời như vậy.
Lời Thẩm Dực nói rất chân thành. Anh biết ngày trước, cô chính là người quan tâm đến anh và bao dung tất cả. Ngay cả khi anh sung sướng nhất, dùng lực mạnh khiến cô không chịu đựng nổi mà rên rỉ xin tha, thì cô vẫn thương anh.
Cô gái sẽ vòng tay qua cổ anh, hơi thở mềm mại: “Em thương anh. Nếu anh rời bỏ em thì sẽ không còn ai thương anh nữa.”
Hóa ra đó là sự thật. Một năm nay anh điên cuồng làm việc để trái tim tê liệt, không bao giờ trở lại Oceanwide International, cũng không đợi được lời nói hay sự quan tâm nào.
Tâm tư của người trưởng thành đều phải được ngụy trang khéo léo.
Khương Dư Dạng cụp mi xuống, đáp lại đầy kháng cự: “Anh vẫn nên giữ tấm lòng này… Để đau lòng vì người khác đi.”
“Đau lòng vì ai?” Thẩm Dực như nghe được câu nói đùa nào đó, đặt bát phô mai hấp đường vào tay cô: “Không một ai xứng đáng để tôi đối xử như vậy.”
Đây chính xác là lời nói của anh.
“Tôi và Ôn Phù đã không còn quan hệ gì với nhau nữa.” Thẩm Dực trịnh trọng nói: “Ông cụ của hai nhà cũng đã bày tỏ thái độ không ép buộc bọn tôi.”
Vì lý do này mà anh phải chịu một cái tát của Thẩm Hách Liên.
Thẩm Hách Liên khi còn trẻ đã nghe theo lời của ông cụ gia nhập quân ngũ, trở thành một nhân viên tìm kiếm cứu nạn trên biển xuất sắc. Là một trong số ít người may mắn sống sót sau vụ nổ lớn trên biển. Sau đó ông ta được biểu dương và vinh danh.
Thời điểm Thẩm Hách Liên xuất ngũ trở về nhà thì biết tin vợ mình khó sinh nên băng huyết mà chết.
Trước khi lâm bồn, bà ấy mới biết tin có vụ nổ lớn nhưng vẫn không thể đợi được chồng về nhà mà đã qua đời.
Thẩm Hách Liên vô cùng tự trách, suốt ngày chìm đắm trong đau buồn. Khi đó Lâm Bình Chi luôn ở bên cạnh ông ta, vậy nên mới được thế chỗ bà ấy.
Rõ ràng Thẩm Dực và Thẩm Tầm đều là con của ông ta, nhưng Thẩm Hách Liên luôn luôn bài xích sự tồn tại của Thẩm Tầm. Từ nhỏ đã quan tâm tới sự trưởng thành của Thẩm Dực hơn.
Sau cái chết của Thẩm Tầm, mối quan hệ giữa hai cha con rơi vào tình trạng đóng băng.
Khi tòng quân, ông cụ Ôn đã từng cứu mạng ông cụ Thẩm nên hai người đã hứa với nhau để hậu bối thành hôn, thân càng thêm thân.
Sự phản kháng của Thẩm Dực đã phá vỡ lời hứa này, khiến hai nhà rơi vào tình thế khó xử. Thẩm Hách Liên tức giận đến nỗi tát con trai mình trước mặt mọi người.
Thẩm Dực chỉ có thể chịu đựng. Anh tự cười nhạo mình. Anh biết đối với Thẩm Hách Liên, hạnh phúc của mình không quan trọng bằng thể diện.
Về chuyện này, Khương Dư Dạng không hề hay biết.
Kiều Tụng nghe điện thoại xong thì nhẹ nhõm trở lại.
Tuy nhiên, bầu không khí trên bàn ăn có gì đó không ổn. Cô ấy chỉ đành đổi chủ đề, nói với Khương Dư Dạng: “Dạng Dạng, lần này em về có định mở tạp chí của riêng mình không?”
Khương Dư Dạng múc một thìa phô mai hấp đường cho vào miệng, ậm ờ nói: “Có thể coi em là tổng biên tập ở chi nhánh của “ICON”.”
Kiều Tụng thèm thuồng nói: “Quao, thế thì chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều minh tinh. Ví dụ như ai đấy nhỉ… Có thể mời Lục Triều Dã đến cho chị xin chữ ký được không!”
Sắc mặt Thẩm Dực tối sầm lại. Anh đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Phóng viên Kiều, hình như cuộc phỏng vấn của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Người đàn ông này biết chọn giờ ghen thật đấy.
Dù sao quyền lực cũng có thể ép chết người. Kiều Tụng biết mình đã lãng phí thời gian nghe điện thoại nên chỉ đành ăn thật nhanh để dành thời gian cho cuộc phỏng vấn.
Khương Dư Dạng đặt thìa xuống, lặng lẽ đi đến sofa một bên để không làm phiền họ.
Kiều Tụng rất nhanh đã vào trạng thái làm việc, những câu hỏi đã chuẩn bị trước trong đầu cũng đã được nhẩm qua một lượt.
Chiếc áo sơ mi Thẩm Dực đang mặc rất phẳng phiu. Anh mặc lên trông rất lạnh lùng và kín kẽ. Giới thượng lưu kinh doanh hầu hết đều như vậy.
Anh lơ đãng tựa lưng vào ghế, mắt nheo lại như thể đang vô cùng mệt mỏi.
“Giám đốc Thẩm, chúng tôi được biết rằng năm nay ngài đã đạt được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực chăm sóc y tế bằng AI. Một trong những phát minh của Đông Y đã giành huy chương vàng tại Hội nghị Thượng đỉnh…”
Đôi mắt anh tối sầm lại: “Vào vấn đề chính.”
Thấy Kiều Tụng ngây người, Thẩm Dực chỉ điểm: “Phóng viên Kiều, câu hỏi của cô có tiền tố quá dài.”
Kiều Tụng câm lặng: “…”
Anh phỏng vấn giỏi thế sao không tự mình làm thử đi!
Phần còn lại của cuộc phỏng vấn, Thẩm Dực trả lời rất nghiêm túc.
Khi nói đến lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, anh luôn nắm chắc quyền kiểm soát. Nhưng nội dung anh nói đều được dùng từ chuẩn xác, cách nói chuyện cũng không khiến mọi người nghĩ rằng anh tự phụ hay quá tham vọng.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Kiều Tụng nghĩ lại những câu hỏi mà Lý Nguyên chuẩn bị. Mặc dù rất chuyên nghiệp, nhưng quả thực có những vấn đề mà Thẩm Dực đề cập đến. Tiền tố dài sẽ khiến cuộc phỏng vấn không được súc tích, rõ ràng. Anh cũng được coi là đánh đúng trọng tâm.
Trên chiếc ghế sofa gần đó, Khương Dư Dạng đang co ro trong góc, đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định. Xem ra cô vẫn còn có chút khó chịu vì bị lệch múi giờ nên cần ngủ bù một giấc.
Mái tóc dài mềm mại của cô xõa xuống như thác nước, còn có một lọn tóc rơi trên đôi đỏ mọng.
Trong lúc ngủ, mép váy bị vén lên đến đầu gối, để lộ ra khung cảnh trắng như ngọc và nước da nõn nà.
Anh đã từng nếm thử xúc cảm đó. Anh vẫn còn nhớ dư vị ngày đêm quấn quýt, lúc nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân thì cô sẽ xấu hổ vô cùng.
Nhưng bây giờ, dường như chỉ khi ngủ say cô mới giống như ngày trước, vừa ngoan ngoãn lại dịu dàng với anh mà không đề phòng chút nào.
Điều hòa thổi thẳng vào ghế sofa, anh nhấc áo khoác trên giá treo, nhẹ nhàng khoác lên người cô, còn kéo thẳng mép váy cho cô.
Khương Dư Dạng được anh bế lên. Cô đang trong trạng thái ngủ say và tinh thần mệt mỏi nên chỉ có thể tham lam dựa vào lồng ngực anh.
Thẩm Dực rất thực dụng trong việc này, bế người ra khỏi thang máy.
Đã bao lâu rồi anh chưa cảm nhận được sự hiện diện của cô, hơi ấm của cô, sức nặng của cô. Nỗi ám ảnh của anh nặng nề đến thế. Anh muốn cô quay trở về bên anh.
Anh từng say khướt nằm trong phòng ngủ lớn của khách sạn, nghĩ đến cảnh tượng đợi khi cô quay về bên cạnh mình, thì anh sẽ tàn bạo làm cô phải khóc lóc.
Nhưng rốt cuộc… Anh lại không đành lòng, chỉ biết vùi mình vào khói thuốc, nghiền nát nỗi nhớ thành tro bụi. Cuối cùng khi nhớ lại quá khứ, đôi mắt anh lại đỏ hoe.
Kiều Tụng mở cửa ghế sau, đang định nói gì đó.
Anh lập tức ra hiệu dừng lại, đặt người vào xe rồi đóng cửa lại.
Thẩm Dực không muốn nói nhiều, trong đôi mắt đa tình hiện lên ý cười: “Suyt, đừng quấy rầy cô ấy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");