Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chắc bọn họ cho rằng Khương Dư Dạng thật sự đã tìm được chỗ gọi điện thoại nên mới nói chuyện không kiêng nể gì.
Khương Dư Dạng đẩy cửa vệ sinh ra, đứng trước bồn rửa tay tùy ý lấy một vốc nước rửa tay.
Hai cô bạn cùng lớp nói xấu cô chính là những người đã đăng tin nói cô là người không có giáo dục, Khương Dư Dạng vẫn nhớ rất rõ.
Đã nhiều năm như vậy, những người đáng ghét đó vẫn thực sự không hề thay đổi chút nào.
Cô mỉm cười, ánh mắt bình thản, chậm rãi trang điểm trước gương.
Đúng lúc, hai cô gái đó đi tới rửa tay, nhìn thấy Khương Dư Dạng ở đó thì cả hai đều giật mình.
Tuy nhiên, chắc họ nghĩ cô là người mềm yếu, dễ bắt nạt nên cả hai đều giả vờ nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn không thèm tỏ ra hối lỗi.
“Chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ có nhà vệ sinh cách âm không tốt lắm." Khương Dư Dạng mím đôi môi đỏ tươi hỏi ngược lại: "Các cậu nói xem có đúng không?"
Một bạn nữ cùng lớp giật mình, ánh mắt lóe lên, định bụng kéo người còn lại đi để tránh bị thẩm vấn lúng túng thế này.
Nhưng người còn lại lại không hề né tránh, cô ta mỉa mai nhìn Khương Dư Dạng: "Sao thế? Chúng tôi nói sai chỗ nào làm cậu bị tổn thương à?"
Khương Dư Dạng chớp mắt, tỏ ra rất vô tội: “Nào có chứ, các cậu thích nói gì mà chẳng được.”
Miệng của người khác, cô không thể kiểm soát được, nhưng với điều kiện là... chỉ cần cô không nghe thấy.
"Nhưng không phải cậu thích Thẩm Dực sao?" Khương Dư Dạng nở nụ cười rạng rỡ. Cô hiếm khi chỉ trích ai đó, luôn đối xử tử tế với mọi người. Tuy nhiên, trên đời này không phải lòng tốt nào cũng có thể được đáp lại, thậm chí còn có thể bị đối xử ác ý.
"Người anh ấy đang theo đuổi chính là tôi."
Nói xong cô hả giận rời đi, để lại hai người nhìn nhau như không muốn tin vào tính chân thực trong lời cô nói.
Đi được vài bước, Khương Dư Dạng chuyển tiền bữa tối tối nay trước cho Trần Khả Thanh, không có ý định quay lại tiếp tục uống rượu với bọn họ.
Cách đó không xa, Thẩm Dực đang dựa vào tường hành lang, giữa ngón tay là một vệt đỏ tươi, cầm điếu thuốc nhả ra làn khói như sương mù, dưới làn khói trắng đục, không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Không biết vừa rồi Thẩm Dực đã xem trò hề bao lâu, anh chỉ im lặng quan sát, giống như sói chờ cơ hội.
Khương Dư Dạng sửng sốt, giả vờ không chú ý, đi qua hành lang đi đến thang máy đối diện xuống tầng.
Cô quả thật đã dùng tên anh để vả vào mặt hai người bạn nữ cùng lớp, cái tát này rất thỏa mãn, nhưng cô lại không cảm thấy tự tin trước mặt người liên quan.
Không ngờ Thẩm Dực đưa tay ôm chặt cô, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hổi của anh từ sau lưng.
Điếu thuốc bị anh vò nát, vứt vào thùng rác.
“Khương Dư Dạng…” Thẩm Dực cười nhẹ, tiếng cười trầm ổn và sâu lắng: “Đừng tránh tôi được không?”
Khương Dư Dạng cảm nhận được sức mạnh của anh, biết muốn thoát ra không dễ dàng, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Dực, buông ra."
“Dùng xong rồi bỏ đi sao?” Anh càng ôm chặt hơn, vẻ mặt đùa giỡn càng trở nên ngang ngược: “Thế này không tốt sao?”
Quả nhiên là đã bị anh nghe thấy hết!
Khương Dư Dạng đẩy từng ngón tay anh ra, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng ở phần eo và bụng giống như ánh mắt của anh, dường như một đoạn nhạc dạo đầu cho màn núi lửa phun trào.
Ngực cô phập phồng, cô bình tĩnh lại nói: "Thẩm Dực, hiện tại anh đang theo đuổi tôi, không phải ép buộc tôi."
Không biết câu nào đã chạm đến thần kinh của anh, thái độ của Thẩm Dực quả thực có dịu lại.
Anh kiềm chế sự kiêu ngạo của mình, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, Dạng Dạng."
Lời xin lỗi này chứa đựng quá nhiều cảm xúc, sự tiếc nuối, sự bất lực và cả tình yêu…
Cuối cùng cũng buông xiềng xích ra, Khương Dư Dạng lập tức cách xa anh, không muốn tiếp tục giằng co với anh nữa: “Tôi đi đây, Kiều Tụng sẽ tới đón tôi.”
Thẩm Dực theo cô vào thang máy rồi ngạc nhiên nói: “Cô ấy định đến KTV hát suốt đêm, chắc đã nhắn cho em rồi.”
Khương Dư Dạng mở màn hình lên, quả nhiên mấy phút trước Kiều Tụng đã gửi tin nhắn cho cô, bảo cô về trước, cô ấy say rượu không lái xe được.
Anh lấy chìa khóa xe ra, nhìn vào mắt cô: “Tôi đưa em về.”
Chiếc Maybach đỗ ở vị trí dễ thấy nhất ở tầng dưới, Thẩm Dực mở cửa xe chờ cô bước vào.
Khương Dư Dạng uống rượu xong nên chân tay cũng lảo đảo, thật sự không còn sức lực để phản ứng nữa.
Nhưng anh còn chưa đụng đến một giọt rượu, rất tỉnh táo, ánh trăng trong veo chiếu xuống mặt anh.
Thẩm Dực nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh.
Sau khi trở về Trung Quốc, Khương Dư Dạng luôn trốn tránh anh bất cứ lúc nào, cô thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng anh, như thể cô thực sự quyết tâm cắt đứt mọi thứ giữa họ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền lan ra như dây leo, quấn chặt lấy trái tim anh.
Hóa ra mất đi một người là đau thế này.
Ánh sáng trong mắt anh mờ đi, có phải là khi tới gần nhau hơn thì hai người buộc phải làm tổn thương lẫn nhau không? Nhất định phải để lại những vết thương sâu đến vậy trong lòng sao?
Maybach đi về phía bắc và chạy một mạch trên con đường quen thuộc đi đến khu chung cư Oceanwide International.
Khương Dư Dạng đã nửa tỉnh nửa mơ, cô biết mình không say nhưng chất cồn đã làm tê liệt khả năng suy nghĩ của cô.
Xe dừng lại, cô tưởng là đã đến căn hộ gác xép của Kiều Tụng nên mở cửa loạng choạng bước xuống xe.
Thẩm Dực ném chiếc kính lên ghế ô tô, mí mắt tạo thành một nếp gấp mờ trên đôi mắt đa tình: “Dạng Dạng, về nhà với tôi đi.”
Khương Dư Dạng rất kiên quyết: "Không."
“Tôi không động vào em, thực sự sẽ không động vào em.” Thẩm Dực nhấn mạnh nhiều lần: “Tôi chỉ muốn em nghỉ ngơi thật tốt.”
Anh kìm nén cảm xúc, cười khổ hỏi: “Dạng Dạng, rốt cuộc em đang trốn tránh tôi vì điều gì?”
Đúng, cô không còn thích anh nữa, cô còn sợ hãi và trốn tránh điều gì?
Tâm tư thiếu nữ đã từng thấp kém, phủ bụi đến nỗi chẳng một ai ngó ngàng. Rõ ràng là anh đã tự khơi dậy suy nghĩ của cô, nhưng anh lại quay lại và dập tắt chúng.
Trước giờ cô luôn dõi theo bóng dáng anh, luôn ngưỡng mộ và khao khát đến mức hèn mọn. Rõ ràng là tình yêu chân thành không hề giả dối nhưng trong những đêm đen mù mịt ánh sáng, không nhận được hồi đáp lại là một cảm giác rất đau đớn.
Những người như Thẩm Dực giống như vực sâu không đáy, cô không thể đánh cược vào tương lai của họ nên đành chủ động buông tay.
Từng câu từng chữ mà Khương Dư Dạng nói ra đều khiến anh nhói đau: “Được rồi, tôi sẽ không trốn tránh, bởi vì tôi thật sự không còn cảm giác gì nữa.”
Chỉ không yêu thì mới không có nhiều khúc mắc hận thù.
Thẩm Dực đứng đó, mệt mỏi nhượng bộ: “Được rồi, vậy em lên tầng nghỉ ngơi trước nhé, được không?”
Hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng, đã lâu anh không về căn chung cư ở Oceanwide International mà chỉ cho người tới đây dọn dẹp theo thời gian cố định, mọi đồ đạc trong nhà vẫn được bày trí nguyên vẹn không thay đổi.
Nghĩ đến đây, lòng anh chợt cảm thấy chua chát.
Khương Dư Dạng ra ngoài trước, một lát sau, cô nhìn về phía mật khẩu trên cửa, những sợi tóc trên tai xõa xuống.
Thẩm Dực hơi khựng lại: “Mật khẩu không thay đổi, ngày sinh nhật của em.”
Cô nhanh chóng nhập vào và cánh cửa mở ra đúng như dự đoán.
Điều đáng ngạc nhiên là sau khi bật đèn lên, nội thất trong nhà vẫn được giữ nguyên.
"Quần áo của em… vẫn còn treo trong tủ. Nếu em đi tắm thì có thể mặc. Chúng đã được giặt sạch rồi."
Thẩm Dực hơi cúi người, đặt một đôi dép lê trước mặt cô: “Đôi cũ em mang đi nên tôi có mua một đôi mới.”
Trên kệ sách còn rất nhiều tạp chí cô chưa lấy đi, vốn tưởng rằng anh sẽ để cô giúp việc vứt đi nhưng dù các trang sách đã ố vàng thì nó vẫn được để nguyên một chỗ.
Ngôi nhà này đã có sắn mọi thứ, chỉ chờ có người về ở.
Anh thực sự rất chắc chắn rằng cô sẽ vẫn ở bên anh.
Khương Dư Dạng không nói gì, sau khi xỏ dép vào, cô mệt mỏi nằm nhoài xuống ghế sô pha rồi chìm vào giấc ngủ trong trạng thái đầu óc nặng trích. Chiếc chăn mỏng được cô kéo và đắp lên người.
Trên chăn vẫn còn mùi nước hoa cô dùng, đã một năm rồi, lẽ ra mọi mùi hương đều đã phải bay hết rồi.
Thẩm Dực chỉ có thể xịt nước hoa lên và giả vờ như cô vẫn còn ở đó.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Khương Dư Dạng càng cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Cô không muốn nghĩ tới nữa, cô cong người lại, lông mi khẽ run lên.
Thẩm Dực đi đun nước nóng, đợi nước sôi mới lấy cốc pha một cốc nước mật ong, hy vọng có thể đánh thức cô dậy uống để tránh cơn đau đầu sau cơn say.
Nhưng Khương Dư Dạng lại nhắm mắt trên ghế sô pha, dường như đang ngủ say.
“Dạng Dạng…” Anh khàn giọng gọi nhỏ nhưng không nhận được câu trả lời từ cô.
Cốc nước mật ong đặt trên bàn trà chẳng mấy chốc sẽ nguội lạnh.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô được bao phủ bởi tấm chăn trên ghế sô pha khiến người khác không khỏi nảy sinh lòng muốn bảo vệ.
Lúc này hai má cô đỏ hồng, hơi thở nhẹ nhàng, chỉ có khi ngủ cô mới có thể ngoan ngoãn như vậy trước mặt anh.
Từ trước đến nay cô luôn ngoan ngoãn, tính tình không nóng nảy, dịu dàng mềm mỏng với anh, giờ lại tự tạo một cái gai để bảo vệ mình, không để anh có thể tiếp cận.
Thẩm Dịch đưa tay lên mà không chạm vào mặt cô, thay vào đó anh cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy từ lông mi của cô trong lòng bàn tay mình.
Bên ngoài tấm chăn mỏng là cánh tay thả lỏng trông giống như cánh sen.
Thời tiết gần đây trở lạnh, suy nghĩ một lúc, Thẩm Dực bế cô lên một cách dễ dàng rồi đi đến phòng ngủ chính.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh kéo chăn, đắp chăn kín cho cô.
Uống rượu xong, toàn thân cô đều nóng hừng hực, đổ mồ hôi đầm đìa.
Không chịu được nữa, Khương Dư Dạng đạp chăn ra rồi nhấc tay cởi từng khuy sườn xám của mình.
Khi nút đầu tiên được nới lỏng, có thể nhìn thoáng qua cơ thể gợi cảm trắng trẻo bên trong, đi xuống sâu hơn sẽ đến khu vực cấm.
Thẩm Dực nén lại cảm giác trong lòng, cổ họng ngứa ngáy, anh nắm lấy ngón tay cô ngăn lại, nói: “Dạng Dạng, đừng cởi…”
Nhưng Khương Dư Dạng vẫn không nghe lời, cô khó chịu lẩm bẩm mấy câu không rõ là gì.
Một lúc lâu sau, Thẩm Dực mới nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng hôn lên chúng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");