Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô không thể không cảm nhận được sự đụng chạm ấm áp ấy. Trước đây, khi hai người thân mật, anh đã hôn từng tấc da trắng như tuyết, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết.
Nhưng đã lâu chưa từng đụng chạm như vậy nên tâm trí cô như pháo hoa nở rộ, và tim đập như sấm.
Khương Dư Dạng không biết tại sao mình không lập tức đẩy anh ra, chẳng lẽ cô muốn anh làm bậy?
Sau một lúc im lặng, người phía sau rõ ràng không hài lòng với sự tiếp xúc này.
Thẩm Dực nửa ôm cô, đôi môi mỏng hơi mở, khẽ cắn xuống gáy cô.
Không đau, thậm chí còn có chút tê ngứa.
Anh là chó sao? Sao anh vẫn giống trước, không thay đổi gì.
“Thẩm Dực...” Hơi thở của Khương Dư Dạng không ổn định, cô vùng vẫy trong vòng tay siết chặt của anh.
Cô thấp giọng mắng: “Không phải anh nói chỉ ôm một chút thôi sao?”
Thẩm Dực liếm môi, khẽ than một tiếng như vô cùng thỏa mãn, sau đó buông tay ra, lười biếng đứng đó.
Anh cười, hàng mi đen cụp xuống, bóng mờ nhạt dần tan ra, dần lấy lại tiêu cự.
“Dạng Dạng... Xin lỗi, tôi không nhịn được.”
Cách xin lỗi của anh thật khiến người khác tức giận, khác hoàn toàn khuôn mặt đáng thương, cố ý làm nũng khi nãy, chỉ thiếu một việc viết hai chữ ‘xấu bụng" lên mặt.
Khương Dư Dạng xách quần áo rồi lùi lại hai bước, tìm hộp giấy rồi chà xát mạnh phần sau gáy. Sau khi lau khô dấu vết mới vo giấy thành viên rồi ném vào thùng rác.
Những gì Thẩm Dực nói đều là sự thật, anh ghen tị khi thấy cô ở cùng người đàn ông khác là thật, không nhịn được muốn ôm cô, hôn cô cũng là thật. Ở trước mặt Khương Dư Dạng, anh không muốn che giấu cảm xúc của mình.
Cô xoay người, mặt đỏ như ánh chiều lúc chạng vạng: “Tôi về đây.”
Thẩm Dực đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở chỗ anh khẽ cắn.
Da cô rất mỏng, lúc anh cắn đã cố gắng kiềm chế để không lưu lại dấu vết, nhưng Khương Dư Dạng lại dùng khăn giấy lau mạnh nên để lại một mảng đỏ.
Anh đi đến giúp cô chỉnh lại tóc mái dưới chiếc mũ lưỡi trai, dùng tóc che đi vết đỏ sau gáy của cô.
“Thẩm Dực, đừng chạm vào tôi.” Khương Dư Dạng khịt mũi: “Chúng ta bây giờ chưa đến mức độ này.”
Anh cong môi, cố ý hỏi: “Mức độ nào?”
“Chỉ là...” Phương diện này cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh nên chỉ có thể quay mặt đi, nghiêm túc nói: “Không được ôm, hôn hay ép tôi làm những chuyện khác.”
Thẩm Dực gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, tôi hứa lần sau sẽ chú ý.”
Còn lần sau sẽ chú ý? Không có lần sau đâu! Không bao giờ!
Khương Dư Dạng đến cửa thang máy, thấy anh như tuỳ tùng đi theo mình. Cô khó hiểu nhìn anh một cái, cố chấp nói: “Không cần anh đưa về.”
Thẩm Dực khẽ nhướn mày: “Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người, nhưng tôi vẫn biết việc đưa một cô gái về nhà vào ban đêm là điều cơ bản nhất.”
Thấy thang máy tới, anh vào trước rồi ấn nút tầng trệt.
Khương Dư Dạng đột nhiên không biết nói gì: “...”
Thẩm Dực đưa cô đến dưới lầu, sau khi nhìn cô lên nhà mới quay lại xe, dùng bật lửa châm một điếu thuốc rồi từ từ nhả ra một làn khói.
Mãi đến khi đèn của tầng lầu sáng lên, anh mới lái xe rời đi.
Cô thở dài một hơi, tối nay đã xảy ra vài chuyện ngoài mong muốn, khiến đầu óc cô rơi vào trạng thái hỗn loạn, trì trệ.
Trong phòng không bật đèn, chứng tỏ Kiều Tụng đi làm spa vẫn chưa về.
Khương Dư Dạng sắp xếp lại đồ mang về từ buổi biểu diễn. Sau khi tắm rửa xong, cả người cô đã ấm áp hơn rất nhiều.
Đến gần cuối năm, ICON sẽ sẽ tổ chức bữa tiệc từ thiện thời trang như thường lệ và có khá nhiều người nổi tiếng trong nước sẽ có mặt.
Ôn Phù đã im hơi lặng tiếng vài tháng. Cô ta nói sẽ đến phía Tây để thực hiện các dự án từ thiện, điều này đã giúp cô ta tẩy trắng và nhận được nhiều thiện cảm.
Lần này, cô ta tham gia buổi dạ tiệc từ thiện thời trang thường niên do ICON tổ chức vì hai chữ "từ thiện". Cô ta muốn giữ hình ảnh của mình và tạo đà cho việc phát sóng bộ phim sắp tới.
Lục Triều Dã thì đã đi được nửa chặng đường trong chuyến lưu diễn trong nước và dự định bay thẳng về Thủ đô để tham dự lễ thảm đỏ sau buổi hòa nhạc ở Hồng Kông.
Thời tiết ngày càng lạnh, mùa đông, bầu trời ở Thủ đô luôn xám xịt, ít khi trong xanh.
Trong khoảng thời gian này, khi ra mắt tạp chí mới, Khương Dư Dạng còn phải tham dự tổ chức tiệc tối, cho dù phân thân ra cũng làm không hết việc.
Cô còn dành thời giờ cuối tuần đi xem nhà, gần ICON, không rộng lắm nhưng một người ở cũng không có vấn đề, giá cả cũng trong khả năng chi trả.
Khương Dư Dạng đau lòng thanh toán tiền đặt cọc để thuê nhà.
Thứ hai là ngày đi làm như thường lệ, Kiều Tụng tô son rồi nhấp môi nói: “Dạng Dạng, tớ còn chưa xem qua phòng của cậu nữa. Hay cậu cứ ở đây với tớ, con gái ở một người cũng không an toàn.”
“Không sao đâu, tớ đã đóng tiền đặt cọc rồi.” Khương Dư Dạng cắn một miếng bánh mì, khéo léo từ chối Kiều Tụng.
Thành thật mà nói, sống cùng Kiều Tụng rất vui, nhưng ở Thủ đô, ai cùng phải dốc sức làm việc, dù là bạn tốt nhưng ở mà không trả tiền thuê nhà cũng không tốt.
Hơn nữa, phòng của Kiều Tụng quá xa đại lộ Trường An, sáng nào cô cũng phải dậy rất sớm để chen lấn trên tàu điện ngầm. Mỗi lần chen lấn đến mức ngực dán vào lưng, cô chỉ có thể cười khổ chịu đựng, hiểu nó như một gánh nặng trong cuộc sống.
Hàng năm đều có nhiều người trôi dạt về phía bắc, ai mà không phải chịu đựng điều này?
Khi cô mười lăm tuổi, lần đầu tiên đến Thủ đô, cô xuống máy bay cùng Thẩm Dực, chỉ thấy một phần thành phố phồn hoa và náo nhiệt. Lúc đó cô nghĩ rằng, có chỗ đứng riêng ở Thủ đô là tốt rồi.
Kiều Tụng biết cô đã có quyết định nên không thuyết phục nữa, quay lại nói: "O, Dạng Dạng... Không phải Thẩm Dịch đang theo đuổi cậu sao, sao gần đây không có động tĩnh gì vậy?"
Sau lần chia tay ở dưới lầu, cả hai đều trở về với cuộc sống của mình, giống như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng văn phòng của cô luôn nhận được những món quà lạ, ví dụ như bánh hoa quế được đóng gói đẹp mắt, vài chậu cây sen đá và trà sữa...
Mặc dù anh không xuất hiện trước mặt cô, nhưng dùng những cử chỉ nhỏ ấy để nói rằng anh vẫn luôn ở đó.
Kiều Tụng buông tay: “Nếu anh ta chỉ giả vờ theo đuổi cậu hai, ba ngày thì không thú vị gì cả.”
Khương Dư Dạng suy nghĩ một lúc nhưng không biết giải thích rõ ràng nên lấy lệ nói: “Kệ anh ta.”
Dù sao anh là cậu ấm, tính tình bướng bỉnh, ai biết anh đang nghĩ gì?
Bên kia, bàn tay cầm bút của Thẩm Dực chợt khựng lại, để lại một vết xước trên giấy.
Trợ lý cung kính đứng bên cạnh tưởng bút máy đã hết mực, xác nhận lại nhiều lần nói: “Giám đốc Thẩm, ngài thật sự muốn hợp tác chụp ảnh cùng phía ICON sao?”
Thẩm Dực liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao?”
“Vâng, vâng, vâng.” Trợ lý lau mồ hôi đáp. Anh ta không hiểu tại sao Thẩm Dực không muốn công khai xuất hiện trước công chúng nhưng lại đồng ý yêu cầu chụp hình của ICON.
Anh cười lạnh, tự giễu bằng giọng Bắc Kinh: “Tôi không đồng ý, sẽ có người khác đồng ý, không phải sao?”
Trợ lý không hiểu ra sao nhưng cũng không ảnh hưởng gì, anh ta chỉ cười cười mà nói chắc chắn rồi.
Khi mặt trời lặn, những đám mây xám xịt được nhuộm bằng một lớp ánh sáng cam.
Tới gần giờ tan làm, Chung Hâm đột nhiên gõ cửa văn phòng cô, thò đầu vào, vô cùng phấn khích nói: “Chị Dạng, có người đồng ý cho chúng ta đưa lên trang bìa số mới rồi.”
Tên tạm thời của tạp chí mới là Traveler, là một chi nhánh của ICON, nhưng đối tượng hướng vào hoàn toàn khác.
Trang bìa của ICON đều là những minh tinh, người nổi tiếng trên internet trong khi Traveler chủ yếu tập trung vào du lịch kết hợp với cuộc sống nên trang bìa đều lựa chọn những người có uy tín cao trong xã hội, đây chính là sự khác biệt.
“Ai vậy?” Khương Dư Dạng đang điều chỉnh một vài chi tiết trong buổi dạ tiệc từ thiện. Khoảng thời gian này, Chung Hâm được yêu cầu thử sức, gửi lời mời đến các doanh nhân có thể đi được.
Chung Hâm hồn nhiên không biết gì, cười ngọt ngào: “Tổng tài của Tập đoàn Quân Liên, Giám đốc Thẩm.”
Khương Dư Dạng ngạc nhiên, suýt thì nghĩ rằng mình nghe lầm.
Chung Hâm vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nói: “Em đã xem đoạn video về bài phát biểu của anh ấy tại Hội nghị thượng đỉnh khoa học và công nghệ vài ngày trước, vô cùng hot ở trên mạng. Thân phận và ngoại hình của anh ấy chính là người trong mộng của vô số cô gái. Không ngờ chúng ta có thể mời anh ấy...”
Được lắm, anh đúng là bám riết không tha.
“Tạm thời gác chuyện này sang một bên đã.” Khương Dư Dạng làm nốt phần cuối cùng rồi tắt máy tính.
Chung Hâm bĩu môi, không hiểu tại sao hỏi: “Sao vậy, chị Dạng? Ngoại hình và các điều kiện khác của Giám đốc Thẩm đều phù hợp với tạp chí mới của chúng ta. Anh ấy chắc chắn có thể làm nhân vật trang bìa.”
Khương Dư Dạng không thể nói vì lý do cá nhân nên chỉ nói chung chung: “Vì lý do khác.”
“Được rồi.” Chung Hâm miễn cưỡng ra khỏi văn phòng, trước khi đi còn quay lại mấy lần, chớp mắt nói: “Chị Dạng, chị nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đấy.”
Cô nên suy nghĩ điều gì đây? Chiêu này của Thẩm Dực đã đánh trúng điểm yếu của cô.
Một tay cô xử lý chuyện tạp chí mới, Wintour tin tưởng mới giao cho cô quyền hạn lớn như vậy.
Đi cùng với nó là áp lực to lớn.
Hơn nữa, tình hình thực tế đúng như Chung Hâm nói, Thẩm Dực là doanh nhân phù hợp nhất để lên trang bìa của tạp chí mới này.
Nếu dạ tiệc từ thiện kết thúc, cô vẫn không tìm được người thích hợp, đến lúc đó mọi người không chỉ nghi ngờ năng lực của cô mà còn nghi ngờ mắt nhìn của Wintour.
Khương Dư Dạng muốn tìm Thẩm Dực nói chuyện, ít nhất cũng nói cho anh biết suy nghĩ thực sự của mình, trong công việc, tốt nhất không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng.
Sau khi xóa số điện thoại của Thẩm Dực khỏi danh sách đen, cục đá trong lòng cô thực sự đã rơi xuống.
Sau khi bấm gọi, điện thoại đổ chuông vài giây rồi có người bắt máy.
Thẩm Dực đang đứng bên cửa sổ sát đất, có vẻ đã đợi cuộc gọi này từ lâu: “Dạng Dạng.”
Giống như một con sói đang chờ cừu non tự đưa tới cửa.
Khương Dư Dạng cũng không quanh co mà đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh về việc chụp ảnh bìa.”
Thẩm Dực trả lời, trong giọng nói xen lẫn ý cười: “Vậy em đến công ty tôi đi, tôi đang ở tầng cao nhất.”
Tầng cao nhất, tại phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn Quân Liên, anh khẽ vặn cổ, đứng trước gương thắt cà vạt.
Đúng rồi, là cô có chuyện cần nhờ Thẩm Dực nên đích thân đi một chuyến là chuyện bình thường, vốn dĩ không có chỗ phản bác.
“Được, chờ tôi một lát.” Khương Dư Dạng vội thu dọn đồ đạc rồi cúp điện thoại.
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên mà Khương Dư Dạng chủ động gọi cho Thẩm Dực sau khi hai người chia tay.
Khi cô ốm đau không có ai chăm sóc, cô một mình chịu đựng, khi buồn phiền, chán nản, cô chuyển sự chú ý, từ từ học cách trưởng thành...
Nhưng trong công việc, vì để Traveler có thể được đồng nghiệp và cấp trên công nhận, cô vẫn nhượng bộ.
Bây giờ đúng lúc Thủ đô tắc đường, Khương Dư Dạng ngồi trên xe taxi nhìn dòng xe chật kín.
Thủ đô lớn như vậy, nếu đứng trên cao nhìn xuống, con người cũng chỉ bé như con kiến.
Tài xế đã quen với việc tắc đường như vậy nên dùng giọng Bắc Kinh trò chuyện với cô: “Cô bé, cháu đang học đại học à?”
Khương Dư Dạng thu hồi ánh mắt, lúc sau mới nói: “Không... Cháu đã đi làm rồi.”
Tài xế cầm vô lăng gật đầu nói: “Con gái của tôi còn đang học nghiên cứu sinh, chắc cũng bằng tuổi cháu. Người trẻ tuổi đều không dễ dàng gì.”
Khương Dư Dạng nhìn mình trong kính chiếu hậu, áo sơ mi trắng với chân váy công sở, đôi tất dài ôm lấy đôi chân thon thả, đeo đôi giày đế hồng, nhìn không giống sinh viên chút nào.
Có lẽ là vẻ ngoài trong sáng, thanh thuần nên mọi người nghĩ cô còn trẻ nhưng ăn mặc kiểu trưởng thành, giống như đứa trẻ lén mặc đồ của người lớn.
Vậy thì, Thẩm Dực có cảm thấy như vậy không?
Anh vừa đưa cho cô cành ôliu, cô liền gấp gáp cắn câu, vốn không có năng lực chống lại anh.
Cuối cùng cũng đi được, tài xế tăng tốc đưa cô đến dưới tòa nhà cao ốc của Tập đoàn Quân Liên.
Trời đã chạng vạng, bầu trời đêm không có sao mà chỉ có một vầng trăng đơn độc treo lơ lửng trên bầu trời.
Các tòa nhà đều được thắp sáng, cùng nhau tạo nên khung cảnh về đêm ở Thủ đô.
Trong một năm hai người hẹn hò, cô chưa từng đến văn phòng của Thẩm Dực. Khi đó đúng vào mùa tốt nghiệp, cô bận đi xin việc nên không có thời gian đến “ tra xét”.
Hơn nữa, khi đó cô còn quá non nớt, nếu đến công ty cũng không giống bạn gái chính thức của Tổng giám đốc mà giống “cô gái hám lợi” muốn trèo lên người Thẩm Dực hơn.
Dù sao thì cô không thể thay đổi định kiến của mọi người.
Thẩm Dực đã ban hành “lệnh thông qua” nên khi đến quầy lễ tân cũng không ai ngăn cản cô, thậm chí họ còn để cô đi vào thang máy dành riêng cho Thẩm Dực.
Có không ít nhân viên nữ xinh đẹp nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ.
“Đây chắc là người của Giám đốc Thẩm, bối cảnh lớn như vậy. Cô ấy dùng thẳng thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc mà cũng không ngăn cản...”
“Suyt, nhỏ giọng thôi, cũng không chắc có phải bạn gái chính thức không nữa.”
“Không phải cô không biết tác phong của Giám đốc Thẩm, mấy cô gái bình thường đều bị sự lạnh lùng của anh ấy làm cho rút lui rồi.”
Khương Dư Dạng đi theo trợ lý của Thẩm Dực đến văn phòng ở tầng cao nhất. Cửa chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng gõ cửa, cắn môi nói: “Giám đốc Thẩm.”
Không có người trả lời.
Cô rón rén bước vào, đánh giá xung quanh.
Văn phòng của Tổng giám đốc rất lớn, còn nằm cạnh CBD nên khi đứng trước cửa sổ sát đất, cô có thể ngắm nhìn toàn cảnh Thủ đô phồn hoa nhất khi về đêm ngay dưới chân mình.
Đúng như người ta nói, “tư bản” là những kẻ có tham vọng nhất, mỗi ngày đều lạnh lùng đứng ở chỗ cao nhất, quyết đoán và máu lạnh đến không nháy mắt?
Phong cách trang trí cũng tinh giản, chính là thứ mà Thẩm Dực thích nhất, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất lại vô cùng xa hoa.
Ví dụ như chậu hoa trong góc, cô từng trồng hoa nên nghe nói, trên thị trường, giá một chậu bằng mấy tháng tiền lương của cô.
Ngạc nhiên là, ngoài chồng tài liệu và hợp đồng thì trên bàn làm việc của anh còn có một khung ảnh.
Trong khung ảnh là hình chụp nhanh của một cô bé mặc chiếc váy nhỏ theo phong cách Preppy, đôi mắt cong cong, nụ cười non nớt, vô cùng trong sáng.
Khương Dư Dạng thấy ảnh mình trên bàn làm việc của anh thì giật mình, không biết anh đã để nó ở đó bao lâu, hay là, trong một năm hai người xa cách, anh nhìn vào bức ảnh này để nhớ người?
Sâu bên trong có một căn phòng bí mật. Nơi cô đặt chân vào là nơi mà ngày thường Thẩm Dực làm việc, bên trong còn có phòng nghỉ ngơi được chuẩn bị đặc biệt.
Thẩm Dực đang tựa lưng trên sô pha, đôi mắt khẽ nhắm, hơi thở nhẹ nhàng, trông rất mệt mỏi, đang ngủ say.
Anh ngủ quên khi chờ cô sao?
Khương Dư Dạng đứng yên tại chỗ, không nhịn được đánh giá.
Người đàn ông có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, ánh sáng chỉ chiếu được một phần nên nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, giống như một tác phẩm điêu khắc. Mọi đường nét trên khuôn mặt đều là cực phẩm.
Cô tiến lên phía trước vài bước, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy hoa văn phức tạp trên cà vạt của anh.
Hình như là logo của nhãn hiệu nào đó.
Trong khi cô đang cố nhớ lại thì cổ tay đột nhiên bị nắm. Vì đang đeo giày cao gót nên cô đứng không vững, cơ thể nghiêng về phía trước rồi ngã vào vòng tay của anh.
Hai người tiếp xúc gần đến mức cô có thể nghe được từng hơi thở và nhịp đập của anh.
Mùi hương trên người anh rất sạch sẽ, không có mùi khói thuốc, giống như mùi hương dịu nhẹ của đàn ông.
Thẩm Dực lười biếng mở mắt, đôi mắt đen tối lại, khuôn mặt đỏ bừng của cô tràn đập trong con ngươi của anh.
Anh cong môi, như thể đã nhìn thấu điều gì đó: “Bị tôi bắt được rồi.”
Khương Dư Dạng hắng giọng, rời khỏi người anh. Cô chỉnh lại vạt váy che hông, căng thẳng nuốt nước miếng hỏi: “Chuyện gì?”
Thẩm Dực khẽ nâng cằm, thản nhiên nói: “Em nhìn lén tôi...”
Anh đứng dậy, lòng bàn tay vuốt ve vành tai mềm mại của cô, trong mắt chỉ có dịu dàng: “Tai lại còn hồng như vậy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");