Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Kha đẩy gọng kính lên, đôi mắt dưới tròng kính xuất hiện một chút nghi ngờ.
Nếu như Khương Dư Dạng thực sự có bạn trai thì tại sao hai người lại lần lượt đến thị trấn Tô?
Huống chi, lúc tối qua cô còn nói với Trần Dong rằng công việc của mình rất bận, vẻ mặt còn cực kì nghiêm túc, xem ra cô thực sự không có nhiều thời gian để yêu đương.
Loại trừ những khả năng trên thì người đàn ông trước mặt này chỉ có thể là người đang theo đuổi Khương Dư Dạng.
"Dạng Dạng, các em..."
“Không phải.” Khương Dư Dạng cười một cách giễu cợt: “Tụi em không phải là người yêu.”
Câu trả lời này tương đương với việc phá hủy tất cả kiêu ngạo của anh trước mặt người khác.
Cô đã tự tay kết thúc ánh sáng mà mình đã từng hướng tới một cách thật cẩn thận.
Ánh mắt Thẩm Dực tối sầm, bả vai hơi rũ xuống: “Được, tôi không ép buộc em.”
Cho dù tính cách của Tống Kha có tốt bụng đến mấy thì tâm trạng cũng không được tốt sau khi bị người ta đuổi xuống xe như thế.
Đang muốn trao đổi mấy câu với Thẩm Dực thì lại nghe thấy Khương Dư Dạng nói như chém đinh chặt sắt: “Quay lại đi.”
Nếu như Thẩm Dực đã quyết tâm đứng ở giữa đường không chịu đi, vậy thì chi bằng cô lùi về sau.
Tống Kha xác nhận mình nghe không nhầm, anh ấy nghe thấy được một chút ý bảo vệ trong đó.
Dù sao cái gọi là thế giới của hai người cũng đã bị vị khách không mời mà đến quấy rầy nên Tống Kha cũng hoàn toàn thả lỏng, cách nói chuyện với cô vẫn giống như một người anh lớn giống như lúc trước: “Nhìn qua thì hai người các em cũng không phải là quan hệ bạn bè bình thường? Có thù hận gì à?"
Khương Dư Dạng thoải mái thừa nhận: “Bạn trai cũ của em.”
Tống Kha liếc nhìn gương chiếu hậu thật kỹ, thấy chiếc xe thương vụ màu đen vẫn đi theo phía sau, luôn giữ một khoảng cách.
“Bạn trai cũ của em vẫn bám riết không tha kìa.” Tống Kha cười nhạt: “Anh đoán là khi hai người bên nhau thì anh ta là người theo đuổi em phải không?”
Dù sao thì tính cách của Khương Dư Dạng hơi lạnh lùng, nên anh ấy cảm thấy rằng người đàn ông có thể chiếm được trái tim cô nhất định phải có tính cách bá đạo và mạnh mẽ.
Đáng tiếc là suy đoán này hoàn toàn sai rồi.
Đối với người khác, Thẩm Dực lạnh lùng như tảng băng, ngay cả cơ hội để trèo cũng không cho người khác chứ đừng nói là trèo cao.
Thật ra, khi cô và Thẩm Dực ở bên nhau thì cũng không hề có cách nói là người nào theo đuổi người nào, chỉ là do cô rung động trước cho nên hãm sâu vào trong bùn.
Khương Dư Dạng không nói gì, cười như không cười, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Lại nhớ tới trấn trên, mọi thứ ở đó đều bình yên và thanh bình.
Trong nhà chỉ có mùi thuốc thoang thoảng. Cô cẩn thận ngửi một chút, lẩm bẩm nói: “Có mùi đương quy hoàng kì.”
Tống Kha khen ngợi cô, nói: "Mũi thính đó."
Một khi bình tĩnh lại thì suy nghĩ cũng rất dễ bay bổng.
Khương Dư Dạng ngồi trên ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã nhỏ lại nhưng trên nền gạch thẳng tắp màu xanh lại không có bóng dáng của chiếc ô tô nào.
Thật kỳ lạ, rốt cuộc cô đang mong đợi cái gì đây?
Tống Kha lên lầu làm việc một lát, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, thấy cô ăn mặc mỏng manh thì hỏi: “Có lạnh không?”
Khương Dư Dạng lắc đầu, nhưng cảm thấy không trả lời thì không được lễ phép nên bổ sung thêm: “Không lạnh.”
Mặc dù là vậy nhưng Tống Kha vẫn rót cho cô một cốc nước nóng làm ấm tay: “Em quen với cuộc sống ở Thủ đô chưa?”
"Lúc đầu thì không quen, nhưng sau này làm quen dần là sẽ tốt thôi."
Khẽ cười nhẹ một cái, lời cô nói là thật lòng.
Tống Kha khựng lại mấy giây, cau mày một cách khí khái: "Khương Dư Dạng, đã có ai từng nói cho em biết chưa..."
"Dạ?"
"Em vẫn không quên được anh ta, ánh mắt không thể lừa người được." Ánh mắt của Tống Kha rất kiên định, giống như là đang vạch trần bí mật gì đó mà không thể nói ra.
Nhịp tim của Khương Dư Dạng đột nhiên chậm lại một nhịp, giống như đánh mất một cái gì đó.
Vừa dứt lời, Trần Dong đã thu ô và đi vào, người đàn ông đi theo phía sau bà ấy có dáng người cao lớn, tay áo được xắn lên trên.
Chính là Thẩm Dực.
Cho dù bị mắc mưa nhưng khắp người anh đều toát ra khí chất cao quý.
Vẻ mặt Trần Dong vui vẻ: “Hôm nay còn phải cảm ơn chàng trai này đã giúp mẹ vận chuyển rất nhiều dược liệu.”
Đường đường là cậu Thẩm ở thủ đô, vậy mà lúc này lại tự hạ thấp địa vị như vậy sao?
Tống Kha nhận lấy đồ ăn từ tay Trần Dong, nói: "Mẹ, để con làm."
Hai người lần lượt đi vào bếp, để lại không gian cho cô và Thẩm Dực ở riêng.
Tài xế ở phía sau vào nhà theo, đặt vali của Thẩm Dực xuống rồi rời đi.
Khương Dư Dạng hơi xấu hổ, thấy quần áo của anh vẫn còn nhỏ nước, nên đề nghị: “Hay là anh đi tắm trước đi?”
Thẩm Dực: “Phòng của em ở đâu?”
"Trên lầu, phía bên trái."
Sau khi Thẩm Dực tắm qua loa xong thì mặc một bộ đồ len đơn giản màu đen rồi bước ra, tràn đầy khí chất của thiếu niên.
Tóc đến đỉnh lông mày, đôi mắt hoa đào dưới lông mày cực kì sâu thẳm.
Buổi trưa, Trần Dong xào một ít rau theo mùa, còn lấy đồ ăn Tết ra. Bà ấy thật sự coi Thẩm Dực như khách quý trong nhà.
Khương Dư Dạng bới muỗng cơm trắng, bị phân tâm bởi sự có mặt của Thẩm Dực trên bàn ăn.
Trần Dong gắp đồ ăn cho cô, nhắc mãi: “Con nhóc này, sao lại chỉ ăn cơm trắng thôi vậy?”
Giọng điệu này thực sự rất giống với những gì mẹ cô đã nói với cô trước đây.
Rất khó để từ chối lòng tốt, đôi tai của Khương Dư Dạng đỏ bừng, nói cho có lệ: "Cảm ơn thím Trần, đủ rồi..."
Thức ăn trong bát của cô gần như chất thành núi.
Trần Dong tiếp đãi một cách nhiệt tình, nói: “Tiểu Thẩm, nếu như cháu đến du lịch thì có thể ở lại đây vài ngày, dù sao cũng không vội mà.”
“Làm phiền dì rồi, có thể cho cháu ở đây vài đêm được không?” Thẩm Dực đối xử với mọi người đều dùng gia giáo khắc vào trong xương tủy, vì thế nên khiến cho mọi người có ấn tượng rằng anh là một người dịu dàng như ngọc.
Khương Dư Dạng vừa mới nuốt một miếng rau, đang ăn một cách vội vàng, vừa nghe thấy câu nói này nên vô tình bị nghẹn và ho liên tục.
Thẩm Dực ngồi bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, thuần thục giống như đang vuốt ve bộ lông thỏ.
Xuất phát từ phép lịch sự, cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Bất giác mới nhớ ra lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì, đôi má vốn dĩ đỏ bừng do ho khan lại đỏ thêm.
Người này thực sự là sợ người khác không biết về mối quan hệ của bọn họ...
Cơm nước xong xuôi, Trần Dong lên lầu dọn dẹp một căn phòng cho khách cho anh, rộng rãi sáng sủa, bài trí đơn giản, môi trường cũng khá là sạch sẽ.
“Thím Trần, đã làm phiền dì rồi.”
Vợ Sài Tuấn là người quê ở thị trấn Tô, dì Trần biết Thẩm Dực là bạn của Sài Tuấn: "Không có việc gì, cháu cũng coi như là khách quý của nhà chúng ta, còn chưa kịp tiếp đãi thật tốt."
Buổi tối, sau khi ăn xong thì Khương Dư Dạng đi dạo bên bờ hồ một vòng, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Dường như bầu trời xanh không hề có sương mù. Sau cơn mưa, không khí cũng trong lành hơn, khiến cho cô tìm được cảm giác quen thuộc nên thần kinh cũng sẽ không phải căng thẳng mọi lúc mọi nơi.
Sau đó cô quay về tắm rửa rồi thay một cái váy ngủ, điện thoại di động ở đầu giường đúng lúc reo lên.
Lâu lắm rồi không nhận được điện thoại của ai, tinh thần của Khương Dư Dạng trong phút chốc vẫn còn ngơ ngác.
Cô vừa nhìn thấy tên người gọi đến thì nói: "Tổng biên tập Triệu."
Triệu Á Lâm cười phụ họa: "Chúc mừng năm mới Dạng Dạng, cô có còn ở Thủ đô không?"
“Không, tôi đã về quê rồi.”
Triệu Á Lâm thở dài: "Vậy sao... Vốn định nhờ cô đưa một vài tài liệu qua đây giúp tôi."
Khương Dư Dạng: “Xin lỗi, cô còn có chuyện gì nữa không?”
Trong lần gặp đầu tiên là đã cảm nhận được rất khó để phục vụ được Triệu Á Lâm, tất cả mọi người trong tòa tạp chí đều sợ cô ấy.
So với Klaire hoặc Wintour thì cấp trên như vậy đương nhiên là càng khó sống chung với nhau rồi, tính tình nóng nảy, kiêu ngạo và tuyệt đối không bao giờ nghe những lời giải thích dư thừa.
Cũng may là công việc bây giờ của Khương Dư Dạng cũng không tiếp xúc với cô ấy nhiều lắm, nhưng nghe đồng nghiệp nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ nhấn mạnh bất kỳ sự sắp xếp quan trọng nào, nhưng nếu không sắp xếp tốt sẽ bị trách mắng một trận.
Cũng có tin đồn cho rằng nguyên nhân khiến cô ấy và chồng ly hôn cũng là vì tính cách mạnh mẽ, khiến chồng cô ngoại tình với một cô gái trẻ ở trung tâm tắm gội.
Giọng điệu Triệu Á Lâm nghiêm túc nói: "Sau tết, cô phải chú ý nhiều hơn đến chuyện xuất bản mới, khi trở lại, chúng ta lại phải bắt đầu lo liệu dạ tiệc thời trang từ thiện một lần nữa, thời gian không chờ đợi ai."
Khương Dư Dạng trả lời xong thì đặt điện thoại xuống.
Không hiểu sao Khương Dư Dạng chợt nhớ tới lời khuyên của Thẩm Dực vào đêm đó.
Anh cũng sợ cô bị uất ức trong công việc cho nên mới cố tình hỏi cô rằng có phải công việc của cô kiêm luôn làm bảo mẫu hay không.
Rõ ràng có một số việc không thuộc phạm vi trách nhiệm của cô, nhưng bây giờ cô vẫn bị Triệu Á Lâm quản chế, giống như một con chim nhỏ, không hề có sức phản kháng.
Ngay từ khi mới đến Thủ đô thì chỉ cảm thấy ánh đèn ở đây rực rỡ, khung cảnh hai bên đường phố náo nhiệt, nhưng giá cả lại khác một trời một vực với thị trấn Tô, cho dù cố gắng làm việc cũng không thể bỏ lại sự khắc nghiệt phía sau.
Khương Dư Dạng chợt hiểu được một chút nỗi khổ của Chung Hâm, cô ấy tạm thời rời khỏi cương vị công tác không phải là đang trốn tránh, mà chỉ là một lựa chọn cá nhân thôi.
Nằm trên giường, cô không ngủ được, nghĩ đến Thẩm Dực ở phía bên kia bức tường.
Một cậu ấm được sống trong nhung lụa như anh làm sao có thể làm quen được khi ngủ trên chiếc giường ở đây?
Mọi thứ hoàn toàn im lặng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài khiến khung cảnh càng yên tĩnh hơn.
Khương Dư Dạng mặc áo khoác vào, rón rén đi xuống lầu.
Lầu một không bật đèn, Thẩm Dực đang gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra toàn bộ email tiếng Anh.
Có rất nhiều người cho rằng đứa con của trời như anh có thể có được mọi thứ dễ như trở bàn tay mà không cần phải cố gắng.
Nhưng thực ra không phải như vậy, Khương Dư Dạng đã nhìn thấy Thẩm Dực mệt mỏi sau giờ làm việc, nếu như là ở cổ đại thì anh chắc chắn không phải là một vị vua yêu mỹ nhân mà vứt bỏ nước non.
Chờ đến hết tết là anh phải dùng bữa với một số lãnh đạo ở Thủ đô để bàn bạc về việc liên hệ với một số tổ chức đầu tư mạo hiểm khác, tập trung sức lực để nâng đỡ một số ngành công nghệ cao của thành phố.
Trong số các tổ chức đầu tư mạo hiểm thì Tập đoàn Quân Liên của Thẩm Dực và Easytek Capital của Chu Minh Thông đều tương đương nhau.
Thương trường như chiến trường, có một số thứ chỉ cần hợp tác một chút là có thể vặn thành một sợi dây thừng, nhưng lại có một số thứ đã được định trước là sẽ xuất hiện sóng ngầm, tình hình không rõ.
Chuyện Easytek và Quân Liên đối đầu nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chuyện khoa học kỹ thuật Châu Tinh lần trước, Easytek Capital thậm chí còn không tìm được thời điểm thích hợp để trả đũa, bây giờ còn phải nói chuyện hợp tác, đoán là vẻ mặt của Chu Minh Thông đã tái xanh vì tức giận rồi.
Khương Dư Dạng lấy áo khoác bọc người lại, co rúm lại như đà điểu.
Thẩm Dực đóng máy tính, nói một cách tùy ý: “Đi dạo à? Đi một mình không an toàn, để tôi đi với em.”
Cô không nói gì, tùy ý để Thẩm Dực đi cùng mình.
Hai người đến bờ hồ, vào đông mặt hồ lạnh như băng, phía xa còn có hình ảnh núi Thương Sơn mờ nhạt, tất cả đều vỡ ra thành gợn sóng theo ánh đèn của thị trấn.
Thẩm Dực lắc đầu, chậm rãi nói: “Khương Dư Dạng, ánh mắt nhìn đàn ông của em thật sự là càng ngày càng kém…”
Cô khó hiểu trừng mắt nhìn anh, thấy Thẩm Dực hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là đối tượng mà em đã xem mắt sao?”
Lúc đầu, Thẩm Dực cũng không muốn tin vào suy đoán của Kỷ Tùy Chi, nhưng khi anh vừa nhìn thấy vòng bạn bè của Kiều Tụng, cuối tuần được sắp xếp đầy những buổi xem mắt, lúc trước cũng không phải là cô ấy chưa từng kéo Khương Dư Dạng đến buổi xem mắt.
Những suy nghĩ như vậy khiến anh lo lắng.
Giây tiếp theo, Khương Dư Dạng thề thốt phủ nhận, nói: “Tôi không có đi xem mắt.”
“Tống Kha là anh trai đã chăm sóc tôi từ nhỏ.”
Thẩm Dực: “...”
“Đồ vong ân phụ nghĩa, chẳng phải tôi cũng đã từng là anh trai chăm sóc cho em sao?” Sau khi anh nghe được câu trả lời của cô, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt lại cong lên, đầy vẻ dung túng và cưng chiều.
Khương Dư Dạng chửi thầm một câu, nói anh là người anh trai đã bắt nạt cô cũng không quá.
Tiếng gió càng lúc càng mạnh, cô và Thẩm Dực quay về cùng nhau, nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: “Qua tết công việc rất bận sao?”
“Vẫn ổn.” Khương Dư Dạng đang muốn đút tay vào túi, nhưng cô phát hiện ra chiếc áo khoác này của mình không có túi.
Giống như cảm giác cô đơn vậy.
Thẩm Dực nhìn thấy hết toàn bộ hành động của cô. Anh biết Khương Dư Dạng sợ lạnh nên không hề khách sáo mà nắm lấy tay cô, cũng đã kiềm chế sức lực sao cho nhẹ nhàng rồi.
Cô chỉ từ chối trong phút chốc thì bị Thẩm Dực trấn áp.
Anh nhếch môi nói: “Tay sắp đông lạnh thành củ cà rốt rồi, không đẹp đâu.”
Lúc đó trong lớp có rất nhiều bạn học, Khương Dư Dạng lúc nào cũng giấu hai tay trong ống tay áo.
Bởi vì khi học làm sườn xám thì chắc chắn sẽ bị thương ở tay, nếu lỡ đâm một lỗ thì khi đến mùa đông giá rét sẽ càng dễ bị nứt da hơn.
Bàn tay sưng tấy thực sự trông giống như một củ cà rốt, không tiện cho người khác xem.
Đến Thủ đô ngần ấy năm, bởi vì tay cô được giữ gìn rất là tốt nên mới từ từ lấy lại được bàn tay thon dài mềm mại.
Bên trong túi áo khoác của Thẩm Dực rất ấm áp, anh đặt một tay lên hai tay cô, liên tục truyền hơi ấm cho cô.
Vào đến nhà, anh buông tay ra, cô thoải mái rút tay về, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn không hề tiêu tan.
Khi đi lên cầu thang, Khương Dư Dạng đi ở phía trước thì nghe thấy Thẩm Dực gọi mình nên quay đầu lại.
Cô đứng cao hơn anh một bậc, nhưng không ngờ rằng cô vẫn phải ngửa đầu lên nhìn anh.
Thẩm Dực nhìn vào mắt cô, giọng điệu dịu dàng như màn đêm: “Khi nào em đi?”
"Ngày mốt, phải quay về để vội phát hành bản mới."
Mục đích Khương Dư Dạng trở về vốn là để thư giãn, nhưng không ngờ rằng chỉ ở lại một ngày, không thể ở lại lâu hơn được nữa.
Thị trấn Tô nằm ở một vị trí hẻo lánh, còn không có chỗ ăn uống vui chơi chứ đừng nói đến giải trí.
Mặc dù cô tận hưởng sự yên bình và giản dị ở đây nhưng trọng trách trong lòng vẫn không bao giờ biến mất.
Nếu thực sự muốn được thỏa mãn về mặt tinh thần, thì không thể chỉ đến chốn yên vui là được, mà còn phải khai mở chốn yên vui trong tâm hồn của mình.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Dực nói: “Tôi về với em.”
Dường như là Khương Dư Dạng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bởi vì thích cho nên mới sắn lòng dành sức lực để đi tìm hiểu quá khứ của ai đó.
Muốn nhìn lại cuộc sống trước đây của đối phương mà mình chưa kịp tham dự, để xem xem là sẽ trải qua quãng đời còn lại cùng nhau như thế nào.
Một năm trước, cô và Thẩm Dực ở bên nhau, cảm giác mặc cảm tự ti còn lớn hơn tình yêu.
Nhưng bây giờ, cô thực sự cảm thấy rất vững chắc, giống như một con diều có dây mà có thể nắm trong tay và điều khiển được nó.
Thẩm Dực ngửi thấy mùi hoa lài trên người cô, trong lòng rung động: “Để tôi chở hay là Tống Kha chở?”
Khương Dư Dạng bất đắc dĩ nói: "Anh ghen bậy bạ gì đó? Cũng không có gì khác nhau..."
Thẩm Dực ép cô vào vách cầu thang, hơi thở nóng rực, chóp mũi chỉ cách cô một tấc: “Để tôi chở nhé, để em có thể tận hưởng sự phục vụ của bạn trai trước.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");