Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Dư Dạng thấp thỏm ngồi vào bàn, cầm cây bút siết chặt.
Thẩm Dực bị thu hút bởi dáng vẻ khi làm việc của cô nhóc này.
Vai lưng cô thẳng như trúc, dáng người mảnh mai, cực kì giống với cảnh tượng khi cô mười sáu, mười bảy tuổi ngồi làm bài tập.
Triệu Á Lâm nhanh chóng dẫn đầu đặt câu hỏi: “Tôi thực sự muốn biết tại sao Tổng Giám đốc Thẩm lại chọn hợp tác với [Traveler] của chúng tôi vậy?”
Ngay lập tức, Khương Dư Dạng cũng quay đầu lại, chăm chú lắng nghe lời nói của Triệu Á Lâm.
Thẩm Dực rũ mắt nhíu mày lại, thành thật mà nói, câu hỏi này anh cũng không để tâm lắm.
Nhưng lúc đó mối quan hệ hợp tác này là do Khương Dư Dạng có được, Triệu Á Lâm chỉ là người được kể, câu hỏi nhỏ này là để kiểm tra mức độ hiểu biết với công việc của cô ấy.
Khương Dư Dạng thầm cầu nguyện trong lòng, mong Thẩm Dực có thể nói ra mấy lời hay ý đẹp.
Thẩm Dực lật giấy hợp đồng, trịnh trọng nói: “Tổng biên tập Khương rất có thành ý.”
Triệu Á Lâm hài lòng gật đầu, liếc mắt sang nhìn Khương Dư Dạng: “Khi nào thì trang bìa đầu tiên của [Traveler] dự kiến quay chụp?”
“Dự kiến là tuần sau, còn tùy vào…” Khương Dư Dạng nghẹn ngào, vội vàng sửa lời: “Lịch làm việc của Tổng Giám đốc Thẩm.”
Nhìn hai người một hỏi một đáp trong lúc làm việc, Thẩm Dực cài cúc áo gió, nói: “Biên tập viên Khương đã có thành ý như vậy, cho nên sự chân thành của tôi chính là hợp tác vô điều kiện.”
Sau khi ký hợp đồng, trước khi rời đi, Thẩm Dực nhấn nút thang máy, hỏi đầy ẩn ý: “Tổng biên tập Triệu này, công ty của cô đang thiếu nhân lực à, rất bận đúng không?”
Triệu Á Lâm là người luôn để ý cẩn thận chặt chẽ mọi chuyện trong cuộc sống, nhưng cô không rõ suy nghĩ của Thẩm Dực lúc này là gì nên trả lời câu hỏi một cách thờ ơ: “Tổng Giám đốc Thẩm, ý anh là gì?”
Thẩm Dực không đi theo cô mà nói: “Tôi còn có một số vấn đề về quay chụp, muốn xin riêng tổng biên tập Khương cho lời khuyên.”
Triệu Á Lâm hiểu ý, ngẩng đầu ra hiệu cho Khương Dư Dạng: “Cô tan làm trước đi.”
Kết quả là Khương Dư Dạng rời công ty sớm hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, đường Trường An vừa bước vào giờ cao điểm buổi chiều, Thủ đô buổi tối trở nên lung linh rực rỡ khác thường, những bảng hiệu đèn neon nối tiếp nhau sáng lên.
Cô không hiểu, hỏi anh: “Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Thẩm Dực nhẹ nhàng dỗ dành, chậm rãi nói: “Sếp của em đã đồng ý cho em về rồi, bây giờ tôi có thể làm bạn đồng hành của em nhỉ.”
Khương Dư Dạng nghe không rõ hai chữ cuối cùng: “Ý anh là gì?”
“Làm bạn giường với em cũng được.” Thẩm Dực nhướng mày, “Tôi không có ý kiến.”
Anh không ngại ngùng chút nào khi nói về những chuyện đáng xấu hổ này, lúc nào cũng thẳng thắn và không hề sợ hãi, kết hợp với vẻ ngoài điển trai khiến anh có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Khương Dư Dạng: “...”
Cô có ý kiến được không?!
Thẩm Dực cẩn thận kéo tay áo màu hồng khói của cô, trông giống hệt như một đứa trẻ đòi viên kẹo mà mình yêu thích.
“Tôi đã khen ngợi em trước mặt sếp rồi, nhưng biên tập viên Khương hiện tại không đủ chân thành...”
Rất giống với kiểu làm nũng đêm hôm đó.
Thẩm Dực quả thực lạnh lùng thờ ơ ở một khía cạnh nào đó, nhưng mặt trẻ con của người thiếu niên chỉ thể hiện trước mặt cô.
Trong một thoáng chốc, sự đề phòng của Khương Dư Dạng hoàn toàn sụp đổ, cô cuống quýt chạy lên xe ngồi ở ghế phụ.
Chiếc Maybach chạy băng băng trên đường, trong xe thoang thoảng tiếng nhạc, đó là vài bản nhạc piano rất thư giãn.
Khương Dư Dạng nhớ rằng Thẩm Dực cũng chơi piano rất giỏi, anh có một cây đàn Steinway được đặt ở sảnh tầng một trong nhà cũ của nhà họ Thẩm.
Cậu thiếu gia lớn lên trong gia đình kiểu này có cuộc sống tốt hơn, xuất phát điểm cao hơn những người khác nên cũng gánh trên vai nhiều kỳ vọng và áp lực hơn.
Thẩm Dực dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng đặc sản Hoài Dương, nơi này tuy không lớn nhưng nổi bật bởi cách bài trí độc đáo, mang đậm hương vị nhàn vân dã hạc
* giữa núi sông.
(*): đại ý tự do, thoải mái, không bị ràng buộc.
Các nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám màu sứ Thanh Hoa, trông họ đều rất trẻ trung.
Đặc biệt là khi Thẩm Dực bước vào, ánh mắt của những người phụ nữ đó sáng lên bừng bừng.
Thẩm Dực gọi rất nhiều món đặc sản Hoài Dương trong menu của cửa hàng, hương vị tươi ngon, tinh tế, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Khẩu vị Khương Dư Dạng thanh đạm đã quen, là hương vị quen thuộc đã lâu cô không được ăn, nên ăn rất ngon miệng.
Nhưng sức ăn của Thẩm Dực chưa bao giờ nhiều, mỗi món ăn anh chỉ đều gắp vài đũa.
Cô cố ý hỏi: “Không hợp là khẩu vị đúng không?”
“Em đã từng nghe đến từ này chưa?” Anh lại dùng giọng Bắc Kinh để nói: “Đó là Tú Sắc Khả Xan *.”
(*) một vẻ đẹp làm người ta nhìn thôi cũng no.
“Tú Sắc” ở đây là ai, không cần nói cũng biết.
Người đàn ông trước mặt cô bây giờ giống như một con sói xám đang ngậm đuôi một con thỏ tha về hang ổ của mình vậy.
Khương Dư Dạng gạt đi suy nghĩ trong đầu, hỏi anh: “Vậy nếu tôi đi thì anh có thể ăn xong đúng không?”
Thẩm Dực nhìn đồng hồ đeo tay, trong giọng nói đầy nài nỉ: “Thôi mà, chúng ta đã ăn cơm rồi, sao mình không đi xem phim nhỉ?”
Khương Dư Dạng: “Tùy anh.”
Đây có phải là cách các cặp đôi bình thường yêu nhau không? Đi ăn uống sau đó đi mua sắm và xem phim?
Thẩm Dực có hơi giận dỗi, chuyện mà những người đàn ông khác có thể làm thì anh cũng làm được. Còn điều gì anh không thể làm thì anh sẽ cho cô.
Bây giờ vẫn trong giờ làm việc bình thường nên trong rạp không có nhiều người. Bây giờ lại vừa lúc tan học cấp ba, có đôi tình nhân trẻ lẻn vào, trên người vẫn còn mặc đồng phục, trông rất ngây thơ trong sáng.
Thẩm Dực hỏi ý kiến cô: “Em muốn xem thể loại nào?”
Khương Dư Dạng không thật sự hứng thú với bất kỳ bộ phim nào, cô chỉ bừa một bộ mà không để ý tên phim là gì.
Khóe môi anh mím lại, nghi ngờ hỏi: ”Em chắc chắn chứ?”
“Vậy chọn phim này đi.” Hôm nay cô đi giày cao gót đế mỏng, đứng được một lúc thì mắt cá chân đau nhức nên ngồi xuống khu vực chờ nghỉ ngơi.
Sau khi mua vé xong, Thẩm Dực cầm một vé, đưa một vé xem phim còn lại vào tay cô.
Liếc nhìn, cô mới nhận ra rất trùng hợp bộ phim này lại nói về người yêu cũ.
Thẩm Dực đến quầy mua kem, cô nữ sinh đứng bên cạnh lén lút liếc nhìn anh nhiều lần, cuối cùng lấy hết can đảm ngỏ lời: “Anh ơi, em có thể add tài khoản WeChat của anh được không?”
Dù sao anh đến quầy một mình và chỉ mua một que kem, trông có vẻ là đang độc thân.
Thẩm Dực chỉ tay về phía cô, nói: “Cô có thấy người xinh đẹp nhất đang ngồi bên kia không?”
“Đó là bạn gái của tôi.”
Cô gái rút điện thoại lại, xin lỗi liên tục: “Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Đợi chưa đầy mười phút, nhân viên bắt đầu soát vé.
Hai người hai luồng suy nghĩ khác nhau đi vào rạp chiếu phim, đi vào mới phát hiện đôi tình nhân trẻ mặc đồng phục cũng ở đó.
Cô nhìn xung quanh thì thấy trống rỗng, thỉnh thoảng có người thì đều là hai người ngồi cạnh nhau.
Chẳng lạ gì, Thẩm Dực chọn rạp chiếu phim cặp đôi.
Những người khác đi xem phim về người yêu cũ với người yêu hiện tại của họ, nhưng cô và Thẩm Dực thì khác, người yêu cũ cũng có thể hẹn nhau đi xem những bộ phim như vậy.
Khương Dư Dạng ăn một miếng kem mới phát hiện trong tay Thẩm Dực trống rỗng.
Anh không thích đồ ngọt, lại thêm ghét mùi bỏng ngô nên rất ít khi đến rạp chiếu phim.
Nhưng khi theo đuổi người ta, thì anh bất chấp hết.
Phim mở đầu bằng cảnh nam nữ chính chia tay sau một trận cãi vã trong một đêm mưa gió, nữ chính nhìn nam chính đóng sầm cửa bỏ đi.
Sau khi chia tay, nhóm bạn của nam chính đã tổ chức cho anh ta một bữa tiệc độc thân.
Khương Dư Dạng lắc đầu, nghĩ thầm, hừ, đám đàn ông chó chết.
Thẩm Dực với vẻ mặt vô tội nhìn qua: “Dạng Dạng, tôi không có…”
Khương Dư Dạng lười để ý đến anh: “Anh không cần giải thích với tôi.”
Có lẽ là do không khí trong rạp quá yên tĩnh, chỉ có tiếng phim đang chiếu, một lúc sau, trên vai cô bỗng nặng trĩu.
Thẩm Dực nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai cô, hai vạt áo khoác bung ra, áo sơ mi trên người dán sát vào ngực. Cũng không biết anh mệt thật hay chỉ buồn ngủ nữa.
Cô không thể điều chỉnh tư thế ngồi được nên oán hận nhìn sang, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thương cảm khó tả, cuối cùng cô không đành lòng đánh thức anh dậy.
Suốt buổi xem phim, Khương Dư Dạng có phần mất tập trung, tình tiết của bộ phim cũng chẳng vào đầu là mấy.
Ở nửa sau của phim, nam nữ chính gặp lại nhau sau một thời gian dài, rồi lại vướng vào nhau sau cơn say, nóng lòng muốn vồ vập lấy nhau và cùng nhau trải
qua một đêm nồng cháy cuồng nhiệt.
Vừa bước vào phòng, cả hai đã lăn từ cửa phòng xuống tấm thảm.
Khương Dư Dạng đỏ mặt, cảm thấy tình tiết này thật sự rất…xấu hổ.
Nhiều người cùng nhau xem tình tiết như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ thấy xấu hổ.
Nhưng vừa ngồi thẳng dậy, cô đã nhìn thấy cặp đôi cấp ba hàng ghế trước đã ôm ấp nhau, bàn tay của cô nữ sinh đang quàng qua cổ chàng trai, ở độ tuổi này của họ, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng ngây thơ trong sáng của cô.
Đôi trẻ biết chơi thật đấy.
Khương Dư Dạng ngồi trên ghế cứng đờ, muốn quay đi như đang làm chuyện xấu xa.
Người bên cạnh cô vẫn đang thở đều đều, may mắn thay, cô không phải xem cảnh giường chiếu này với Thẩm Dịch, nếu không mối quan hệ giữa họ sẽ càng kỳ quái hơn nữa.
Đang lúc cô đang thầm thấy may, Thẩm Dực liền từ từ mở mắt ra, nhìn vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ của cô một lúc.
Anh không có hứng thú với nội dung bộ phim, chỉ thảng thốt: “Dạng Dạng, em xem tốc độ của người ta kia kìa…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");