Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu nói oán trách kia của cô hoàn toàn xuất phát từ phản ứng ứng phó. Không biết lăn qua lộn lại bao nhiêu lần, giọng nói cầu xin tha thứ cũng trở nên khàn hết.
Thẩm Dực vẫn như người không có việc gì, lặng lẽ nở nụ cười.
Ở trong phòng tắm, để không để vết thương của cô dính nước, Thẩm Dực ôm cô lên bồn rửa mặt, vắt khô nước ấm trong khăn mặt. Toàn bộ quá trình đều là anh từ từ lau chùi, rửa sạch tất cả dấu vết.
Có điều sau đêm nay, vết thương trên đầu gối chính là vết thương cũ, còn trên làn da vốn mềm mại lại hiện lên dấu vết dày đặc, làm cho bây giờ Khương Dư Dạng thoạt nhìn giống như một con búp bê vải đáng thương.
Thẩm Dực biết mình có hơi quá, cổ họng nghẹn ngào nói: "Xin lỗi Dạng Dạng, anh không khống chế được…”
Dù sao câu tiểu biệt thắng tân hôn* này không phải là không có đạo lý.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Chia cách hơn một năm, một ít nhớ nhung đến thấu xương vào tối nay đã được giải phóng hoàn toàn.
Tình cảm mãnh liệt đã giảm xuống, cơ thể và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, Khương Dư Dạng không còn sức lực lên án hành vi không có giới hạn của Thẩm Dực, cô trở mình đắp chăn lại.
Hơi ấm trong chăn bốc lên, cơn buồn ngủ rất nhanh đã vọt tới như thủy triều.
Nhưng vừa rơi vào giấc mơ, lưng đã lạnh lên.
Ngay cả mắt cô cũng không muốn mở ra, chợt người phía sau đang làm cái gì đó.
Trời sắp sáng, trong phòng có hai cái bóng chồng lên nhau.
Mái tóc đen trên trán Thẩm Dực hơi mượt, anh tùy tiện vuốt về phía sau, nhìn chằm chằm mấy vệt đỏ sẫm không liên quan đến suy nghĩ gì.
Tay chân Khương Dư Dạng co rúm lại, khi ngón giữa lạnh buốt chạm đến bộ phận yếu ớt nhất, cô không nhịn được kinh hoảng kêu lên.
Trong lòng không khỏi châm chọc, đã đến giờ này rồi, Thẩm Dực còn muốn làm gì nữa?
Thẩm Dực thở dài, rút tay về, liếc mắt nói: “Sưng rồi, sáng mai anh đi mua thuốc.”
Tuy rằng cũng không phải chuyện gì khó mở miệng, nhưng khi Thẩm Dực dùng giọng điệu nghiêm trang này nói ra, nhất thời Khương Dư Dạng không còn gì để nói, mệt mỏi ngáp một cái nói: “Em muốn ngủ.”
...
Sau một đêm chiến đấu ác liêt, Khương Dư Dạng tỉnh lại trong phòng ngủ chính quen thuộc.
Rèm cửa sổ là loại che ánh sáng, cho nên trong phòng vẫn đang tối. Nếu không phải nhìn thời gian trong điện thoại di động thì cô cũng không biết đã đến buổi chiều.
Khương Dư Dạng hít mũi, sau khi chia tay cô chưa từng dậy muộn như vậy, nghĩ như vậy đúng là không tiết chế.
Eo mỏi lưng đau, chân cũng nâng mấy lần rồi nhưng vẫn không nhấc lên nổi.
Khi cọ xát, chân còn có cảm giác đau nhói.
Nếu so sánh như vậy thì vết thương trên đầu gối cũng không tính là gì.
Cô vừa nhắm mắt, còn muốn nằm lại giường một lát đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào trong ngực và ôm lấy.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo ra, Khương Dư Dạng trừng mắt mấy cái, cảm thấy chướng mắt. Cô lấy mu bàn tay che lại mắt lại, không tình nguyện đặt tay lên cổ tay anh.
Thẩm Dực còn chưa thay áo choàng tắm, nhưng cũng không mệt mỏi và choáng váng như khi cô tỉnh lại. Cả người anh nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn.
Rõ ràng người tối hôm qua ra sức chính là anh, nhưng người chịu tra tấn chỉ có một mình cô.
Khương Dư Dạng không cam lòng, tức đến hôn mê nói: “Thẩm Dực, sáng sớm rồi, đừng làm bậy.”
“Buổi chiều anh có thể làm bậy được không?” Thẩm Dực cố ý bắt lấy lỗ hổng trong lời cô, khéo léo phản kích.
Khương Dư Dạng lẩm bẩm: “Em sẽ giận anh.”
Dùng đến cả làm nũng đến mức vô lại.
Thẩm Dực nhanh chóng hôn lên môi cô, lại hôn lên lông tơ mảnh trên thái dương cô, hỏi: "Đó chẳng phải là em bắt nạt anh sao? Hửm?”
Chưa nói đến có được hay không, cô phải cảm nhận xong mới có thể đáp lời Kiều Tụng.
Khương Dư Dạng đỏ mặt đến nổ tung, lấy gối ôm đập anh.
Mềm mại, không có chút sức lực nào.
Thẩm Dực tránh được đòn ôm gối của cô, nhẹ nhàng ôm cô lên sô pha.
Hai chân bị tách ra, cơ thể ngửa ra sau. Khương Dư Dạng hoảng hốt, mở to mắt chất vấn anh: “Thẩm Dực, anh có biết tiết chế không?”
Thẩm Dực bị phản ứng của cô chọc cười, ngón tay xoa đôi môi mềm mại của cô, mùi vị giọng của Bắc Kinh có vẻ lười nhác: “Không hiểu, em phải dạy anh chứ, nếu không lần sau để em thử ở bên trên nhé?”
Cô còn lâu mới thử.
Thật ra, Thẩm Dực cũng không nghĩ đến chuyện đó, chỉ đơn giản là muốn cho cô bớt sưng.
Anh đưa tay kéo ngăn tủ nhỏ dưới bàn trà ra, bên trong đặt một hộp thuốc khử sưng tiêu viêm.
Sau khi bông gòn dính thuốc mỡ, cảm giác lạnh như băng đánh úp lại.
Thân thể Khương Dư Dạng run lên, hít ngược một hơi khí lạnh.
Càng về sau, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cảm giác đau rát không còn nữa.
Một đầu gối của anh quỳ xuống đất, vẻ mặt hết sức chuyên chú, giống như là hai người khác hoàn toàn với tên mặt người dạ thú tối qua.
Đàn ông hệ cấm dục quả thật không dễ chọc...
Làn váy buông xuống, Khương Dư Dạng mới ý thức được đây không phải là chiếc váy cô mặc sau khi tắm tối qua. Thần kinh cô căng thẳng: “Thẩm Dực, anh ném quần áo của em ở đâu rồi?”
Thẩm Dực không nói dối, con ngươi cũng không xoay chuyển, thẳng thắn nói: “Không nhịn được, xé rồi.”
Xé! Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng quần áo nhăn nhúm, không ngờ còn trải qua một lần như vậy.
“Nếu em thích bộ váy đó, anh sẽ mua bộ váy khác cùng kiểu dáng và màu sắc cho em.” Thẩm Dực thẳng thắn, khiến cơn tức của cô tan thành mây khói.
Nói thật, bộ váy ngủ màu đỏ kia rất hợp với cô. Đa trắng môi đỏ, yêu mà không diễm, đại khái là như thế.
Trong thời gian Khương Dư Dạng đi rửa mặt, Thẩm Dực từ từ châm một điếu thuốc, chưa hút được mấy hơi đã tắt.
Cảm giác thuốc lá qua phổi không khiến cho anh đắm chìm như trước kia.
Chờ Khương Dư Dạng rửa mặt xong đi ra thì thấy cảnh Thẩm Dực bật bếp.
Vừa nhìn đã biết Thẩm Dực là loại người không hay xuống bếp. Lần trước nấu sủi cảo đã là lần đầu rồi, lúc này coi như là vì cô, mười ngón tay lại phải dính nước.
Lúc trước ở nhà họ Thẩm, bảo mẫu, tài xế, quản gia bên cạnh anh sẽ không một ai bỏ sót, là đãi ngộ thực sự của con cưng của trời.
Bây giờ anh chủ động nấu cơm lại là chuyện kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Dực mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, ống tay áo kéo xuống một đoạn, đường nét cánh tay rõ ràng.
Ánh sáng trong bếp rất tốt, trút lên người anh, tóc đen nhuộm một tầng ánh sáng vàng mỏng manh.
Khương Dư Dạng mê mẩn trong phút chốc, bị khói lửa nhàn nhạt trên người anh lây nhiễm, dường như có thể nhìn thấy tương lai rất xa.
Thời niên thiếu không phải không nghĩ tới cảnh tượng làm bạn đến già với một người là gì.
Chẳng qua khi đó quá mờ mịt, bây giờ kiên định lại, cảm thấy làm bạn đến già tất nhiên là tốt đẹp, quan trọng hơn là người sánh vai bên cạnh cô vẫn là Thẩm Dực.
Hai người đều là người kiêu ngạo như vậy. Sau khi tách ra chắc hẳn là cũng sẽ nhớ mãi không quên, không gặp được cái gọi là tốt hơn.
Thẩm Dực làm sườn xào chua ngọt theo hướng dẫn. Tài nấu nướng của anh không thành thạo lắm, nhưng cũng may chất lượng món ăn trong nồi không tệ, không biết mùi vị thế nào.
“Đến nếm thử đi.” Anh cầm đũa bát, chờ cô phản hồi.
Lần đầu tiên Thẩm Dực xuống bếp nấu ăn, thành bại là ở chỗ này.
Khương Dư Dạng sửng sốt, gắp miếng sườn kia cắn một miếng. Vị giác cô như được nở rộ, chỉ là độ lửa còn hơi thiếu. Tổng thể mà nói, đối với người không bao giờ vào bếp như Thẩm Dực đã là rất tốt rồi.
Anh lại bận rộn trong bếp một lát rồi đem một đĩa sườn chua ngọt sắc hương vị đầy đủ xếp vào mâm.
Khương Dư Dạng ăn liên tiếp mấy miếng sườn, ăn cùng với cơm, nghĩ đến “kế hoạch vỗ béo” mà Thẩm Dực nói lúc trước thật sự không lừa cô.
Đương nhiên, làm một món ăn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thẩm Dực là được, mấy món ăn gia đình phía sau đều do cô nghiêm ngặt kiểm định cho nên đương nhiên mùi vị phải nói là tuyệt vời.
Cơm nước xong xuôi, hoàng hôn đã tới, có dì giúp việc tới giúp rửa chén.
Dì là người mới tới, không hiểu yêu cầu trong nhà lắm nên hỏi cô: “Phòng ngủ cũng phải quét dọn à?”
“Không cần, không cần làm phiền dì đâu…” Khương Dư Dạng chột dạ, đau đầu nhìn bao cao su trong thùng rác một lát. Đã dùng hết gần một hộp rồi, nếu lúc dì thu dọn nhìn thấy mới là xấu hổ.
Cô thắt chặt cái túi như kẻ trộm, lại bọc thêm mổ lớp túi bóng màu đen mới xuống lầu vứt rác.
Lên lầu, trong phòng khách mở TV, Thẩm Dực đeo kính gọng bạc đang nghe ngóng trên kênh tài chính và kinh tế, chủ đề là đầu tư vào AI.
Quai hàm của người đàn ông sắc bén, đôi mắt hoa đào dưới kính in ánh đèn lốm đốm.
Lúc nói năng thận trọng, trên người anh giống như có một tầng tuyết trắng xóa, âm u trắc trở mà không dễ tiếp cận.
Khương Dư Dạng vừa lên, anh tháo kính xuống, ôm cô lên đùi: “Sao lại xuống lầu rồi? Chẳng phải chân vẫn còn đau sao?”
Còn không biết xấu hổ mà hỏi à?
Cô quay sang giận anh: “Không phải chuyện tốt mà anh làm sao? Làm em phải xuống lầu vứt rác một chuyến.”
“Dạng Dạng, chuyển qua đây đi, em ở đó cũng không an toàn.” Thẩm Dực dùng hai tay ôm lấy cô, gối lên vai cô, hít một hơi thật sâu.
Chuyện của Trì Hiển đúng là ngoài ý muốn, nhưng người coi Thẩm Dực là cái đinh trong mắt như Châu Tinh cũng không phải số ít.
Vì vậy anh không có lý do gì để cô gặp nguy hiểm thêm lần nữa.
Cũng không thể để mất cô lần nữa.
Trong thời gian bị thương, Khương Dư Dạng không thể tự mình hoạt động cho nên tạm trú ở Oceanwide.
Bây giờ vết thương đã dần tốt lên, đi hay ở đều là lựa chọn của cô.
Khương Dư Dạng gật đầu, cố ý hỏi anh: “Vậy nếu em không chuyển đến đây, có phải anh cũng không thể làm gì em được không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dực nghe lời cô vô điều kiện, khóe mắt lộ vẻ tủi thân: “Cứ coi như em ngủ với anh xong rồi chạy mất đi.”
Cái gì vậy! Người đàn ông này dám đẩy hết trách nhiệm cho cô sao?
Nhất là câu ngủ xong là đi kia khiến cho cô giống như một người phụ nữ tệ bạc chỉ quan tâm tình dục mà không để ý đến tình cảm.
Mùi vị này... Cũng không phải là không thể.
“Hình như cũng không tệ.” Khương Dư Dạng cảm giác khoái chí khi đảo khách thành chủ, bộ dạng yên tĩnh nhưng lại nói những lời rất tàn nhẫn.
Thẩm Dực im lặng một lát, đứng dậy lấy bia trong tủ lạnh ra.
Bật nắp lon ra, bọt bia cũng theo đó trào ra.
Cô không nỡ nhìn tinh thần anh sa sút, lại nghĩ đến chuyện đau dạ dày của anh, lạnh nhạt cướp lon bia lại, uống liên tiếp mấy ngụm.
Vì uống quá nhanh, Khương Dư Dạng còn sặc vài cái, gian nan uống hết bia vào bụng.
Cô sợ đắng, lúc trước nấu thuốc Đông y cho mẹ bị đống dược liệu kia làm cho đắng đến mức muốn ăn vài viên mứt hoa quả để giảm lại, cho nên vừa uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn lại.
“Khương Dư Dạng, em cố ý đúng không?” Thẩm Dực biết cô vẫn chưa hết sưng, anh cố nhịn không chạm vào, ngược lại bị cô châm lửa.
Huống hồ tửu lượng cô kém, giờ còn uống nhiều như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");